Dị Giới Lĩnh Chủ Sinh Hoạt

Chương 103: Thanh lý 1

Edit: Nayuki

Beta: Sakura

Noah giật nhẹ ngón trỏ, trói Braid lại. Sau đó mang một đám kỵ sĩ quay về vương đô, báo bọn họ chờ xử lý.

Sáng vừa nhắc, chiều đã thấy em trai mang người cùng đội Phong Báo quay về, Michelle, “…”

Anh ta tỏ vẻ khó hiểu, “Với thực lực của cậu, sao phải trốn đến học viện Hoàng Gia chứ?”

“Phiền phức.” Noah nhíu mày đầy vẻ chán ghét, “Ở ngoài thanh tịnh hơn.”

Cho nên không phải là không làm được, mà là chẳng muốn làm? Khi đã muốn ra tay thì tùy tiện cũng bắt được kẻ địch?

Michelle phục hoàn toàn rồi.

**

Kết cục gia tộc Aigues bị lật đổ đã định, có điều sau đấy còn rất nhiều việc phải xử lý.

Những thành viên phạm trọng tội đều bị xử tử, phạm tội nhẹ thì bị hủy tước vị thành dân thường.

Đoàn kỵ sĩ thì bị giáo dục cải tạo, thề không bao giờ cùng gia tộc Aigues qua lại nữa, cuối cùng cũng được tự do.

Những quý tộc thường xuyên qua lại với gia tộc Aigues thì bị thẩm vấn. Nếu có làm chuyện thất đức, đều bị kéo đi tính toán nợ nần. Bởi vậy mà không ít quý tộc bị giáng chức, chỉ có số ít người mới tránh được kiếp nạn này.

Dưới sự trợ giúp của Noah, Alice, Michelle rửa sạch được các thế lực quý tộc gọn gàng. Cho dù anh ta quả quyết thế nào, thì đến lúc xử lý xong việc cũng cách thời gian kế vị cũng đã một tháng.

**

Trong phòng họp.

Vẻ mặt đế vương Michelle ôn hòa, “Nhờ các người, nên ta mới có thể thuận lợi kế vị. Có mong ước nguyện vọng gì? Cứ nói ra. Chỉ cần ta làm được, nhất định sẽ giúp thực hiện.”

Alice tự nhận mình không có cống hiến lớn gì nên cũng không đứng ra.

Michelle liên tục giục, cô mới thử nói, “Hi vọng là khi ta còn đang tại vị (lãnh chúa), bất kể Clayton phát triển như thế nào, đều sẽ không bị đế quốc quản hạt.”

“Có thể được.” Michelle không hề do dự đồng ý ngay.

Anh ta nhớ mãi, nhờ có quyển trục dịch chuyển, nên mình mới tránh được ám sát.

“Thật tốt quá!” Alice mừng rỡ ra mặt.

Trong lúc đoạt vị, vì để tránh cho bản thân vô tình phá hỏng kế hoạch của Michelle và Noah, cô không hề nhúng tay. Chỉ khi Michelle chủ động nhờ giúp đỡ, cô mới hỗ trợ.

Có được lời hứa của tân đế vương. đã là niềm vui ngoài ý muốn.

Đến lượt Noah, chàng liếc Alice một cách ý nhị, thầm thở dài, “Anh có là hoàng đế cũng vô dụng, chẳng giúp được gì cả.”

Michelle, “…”

Là chủ nhân của đế quốc đó, có thể tôn trọng một chút được không!

Nhưng anh ta hiểu rõ tính của Noah, có sao nói vậy, chẳng hề giấu diếm, bởi vậy chỉ có thể nhẫn nại mà an ủi, “Nói thử xem, biết đâu có thể giúp một chút đấy?”

Noah nghĩ nghĩ, quay qua Alice, dùng giọng thương lượng nói, “Cơ hội này nhường cho cô. Để trao đổi, cô nấu cơm cho ta cả đời, cô thấy sao?”

Michelle, “…”

Alice, “…”

Cô thấy không được ổn cho lắm.

Từ khi biết Noah đến giờ, đẳng cấp đầu bếp của cô dã thăng từ Lv 92 lên Lv 99. Trong đó những xót xa, không đủ để nói cho người ngoài biết.

“Thứ cho ta cự tuyệt.” Mặt Alice không cảm xúc.

Noah thất vọng nhìn về phía anh trai, “Anh coi, rõ ràng vô dụng.”

Hoàng đế cũng chẳng phải vạn năng. Thời khắc này, Michelle thật sự hiểu được cái gì gọi là bi thương thật sự.

“Thôi được rồi, lúc nào nghĩ được yêu cầu thì nói với ta.” Michelle sáng suốt mà đổi chủ đề, “Còn nhớ Richard không?”

Alice mãi mới hiểu, “Cậu ta với đoàn kỵ sĩ thứ ba hình như đi quá chậm thì phải? Theo tốc độ bình thường thì đã phải sớm có mặt ở Clayton rồi chứ nhỉ.”

Vì đề phòng đánh lén, cô đã phái người theo dõi, một ngày đủ 24 tiếng đều giám sát kỹ. Chỉ cần phát hiện có chút khác thường, sẽ lập tức xé quyển trục báo cho cô hay.

Ai ngờ đã bốn năm ngày rồi, vẫn chưa có tin tức truyền đến.

Alice suýt quên là có tồn tại người này rồi.

“Công tước Aigues bỏ mình, gia tộc Aigues sụp đổ, nó đã không có chỗ dựa nữa rồi.” Michelle phân tích, “Đoàn kỵ sĩ số ba cũng không phải là đi theo nó, mà là trung thành với đế quốc. Nếu có thể, hy vọng các người có thể mang bọn họ quay về.”

“Thế còn Richard?” Noah hỏi.

Trong mắt Michelle lóe lên một tia sắc lạnh, “Cũng mang về đi. Mưu sát anh trai phải chịu tội, cũng nên gánh chịu hậu quả.”

“Cậu ta muốn giết anh, anh không định giết cậu ta à?” Alice hiếu kỳ.

Michelle lạnh nhạt nói, “Richard tự nhận tài trí hơn người, hiện tại không được làm hoàng đế, mất cả thân phận hoàng tộc, đối với nó mà nói, sống mới đúng là trừng phạt.”

**

Lãnh địa hầu tước.

Từ lúc Richard tỉnh lại trong giấc mơ, mắt đen thui, sắc mặt cực xấu.

Tiếng đập cửa vang lên.

Richard trả lời, “Vào đi.”

Giọng khàn khàn, dường như ngủ không được.

Cửa phòng bị đẩy ra, người hầu mang cháo yến mạch vào, nói nhỏ, “Điện hạ, mời người dùng bữa sáng.”

Richard nhìn bát cháo dính dính, mất khẩu vị mà bảo, “Không muốn ăn.”

Người hầu muốn khuyên nhủ, lại nhớ tới tính tình của tam hoàng tử bướng bỉnh, một khi đã quyết, trừ công tước Aigues, không ai có thể thay đổi được, đành ngậm miệng im lặng.

Richard vừa mặc đồ, vừa hỏi, “Sao? Có tin tức gì từ vương đô không?”

Người hầu cúi gằm mặt xuống, giọng nhỏ như muỗi kêu, “Đại nhân Braid không phải bị mất liên lạc mà nghe du khách nói vị đại nhân này tội nghiệt chồng chất, đã bị phán chém đầu.”

“Không thể!” Richard giận dữ, thoáng cái đã hất đổ chén cháo xuống đất, “Vốn là công tước bị ám sát, tiếp theo các thành viên gia tộc Aigues bị bắt, hiện tại cả Braid cũng không liên lạc được.”

“Ta rời vương đô mới được mấy ngày? Sao đã xảy ra nhiều chuyện như vậy? Nhất định là đá thông tin đã rơi vào tay kẻ dịch, bị người ta tung tin đồn nhảm dọa rồi!”

Cẩn thận nghĩ lại, thì tháng trước lúc dùng đá thông tin để trò chuyện, bầu không khí có chút kỳ cục.

Hắn mặc áo choàng, thở hổn hển, bộ dạng chán nản chật vật. Vừa mở miệng không là công tước bất hạnh qua đời, thì cũng là báo đang đi đến lãnh địa công tước, tìm đoàn mạo hiểm nhờ trợ giúp. Sau đó lại dặn dò, bất kể tam hoàng tử làm gì cũng phải coi chừng.

Richard chưa kịp hỏi chi tiết tỉ mỉ thì người ta đã chạy rồi, quả giống như… Đang bị ai đó đuổi theo, không dám nhiều lời.

Richard không phân biệt được thật giả, bán tín bán nghi.

Cẩn thận để đạt được mục đích, cậu ta ra lệnh cho đoàn kỵ sĩ chỉ đi tới, đến lãnh địa hầu tước gần đây. Thông báo với bên ngoài là mình bệnh nặng, cần tĩnh dưỡng.

Đợi một tháng, vẫn không thấy Braid liên hệ lại. Dù sao Richard chủ động liên lạc, bên kia cũng không tiếp nhận.

“Hay có người giả thành Braid, cố tình tung tin lừa đảo, để nhiễu loạn quân tâm?” Trong đầu cậu ta thoáng nghĩ, “Hùng hổ ra khỏi thành, còn chưa tới được Clayton lại quay về, vậy thì quá ảnh hưởng đến uy vọng của mình.”

Môi người hầu giật giật, muốn nói lại thôi.

Richard đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không chú ý đến biểu hiện của người hầu, “Rốt cục là nên quay về vương đô mà hỗ trợ, hay là tiếp tục đi thảo phạt Clayton.”

Nghe vậy, người hầu rốt cục nhịn không được ngắt lời, “Điện hạ, ngài có phát hiện hầu tước mấy ngày nay có gì lạ không?”

Richard nhíu mày, “Có ý gì?”

Người hầu nhắc nhở, “Lúc ngài vừa vào lãnh địa, hầu tước cực kỳ nhiệt tình, nói ngài muốn ở bao lâu cũng được, sẽ vì ngài mà chuẩn bị mọi thứ.”

“Mới được mấy ngày? Thái độ của ông ta dường như đã thay đổi.”

“Bữa sáng trước kia có bánh mì trắng xốp mềm, bánh mật ong ngọt ngào giờ đã thành cháo yến mạch, cơm Tàu, bữa tối cũng không có thịt nướng nữa, chỉ là một chút đồ ăn phổ thông thôi.”

“Ý ngươi là…” Richard cau mày.

“Biến cố ở vương đô có khi đúng là sự thật.” Người hầu gằn từng chữ, “Chỉ sợ Hầu tước cũng đã biết tin tức, nên mới không còn cung kính với ngài nữa.”

Đá thông tin tuy hiếm có, nhưng nếu Hầu tước chấp nhận dùng tiền, vẫn có cách để có được.

Chỉ có như vậy mới giải thích sự thay đổi thái độ của ông ta.

“Ngươi nói là, công tước đã thực sự xảy ra chuyện? Sao có thể được?!” Richard xì mũi coi thường.

Người hầu hỏi lại, “Vậy sau khi ngài rời khỏi vương đô, có liên hệ với công tước sao?”

Richard nghẹn họng.

Người hầu thở dài, “Điện hạ, xin hãy mau chóng chuẩn bị sẵn sàng.”

Richard càng nghe nói càng bất an, dần dần lại muốn quay về vương đô.

Đúng lúc này có tiếng kẻ trộm phá cửa vào.

“Ai?!” Người hầu quay đầu lại.

“Bịch” một tiếng, cửa phòng bật mở, hầu tước mang theo hộ vệ xông vào.

“Các ngươi muốn làm gì?” Richard giận dữ mắng mỏ.

Hầu tước chậm rãi nói, “Ngài còn giả vờ không biết à? Công tước Aigues gặp chuyện, thành viên gia tộc Aigues bị bắt. Ngài còn phái người ám sát đại hoàng tử, tất cả đã bại lộ.”

“Vốn dĩ ta coi trọng ngài, cho nên mới qua lại thân thiết với gia tộc Aigues. Hôm nay chỉ có thể bắt ngài, để lấy lòng đại điện hạ, mới có thể bảo vệ cả gia tộc.”

Lời còn chưa dứt, ông ta đã phất tay.

Nhận được lệnh, trừ hai hộ vệ thiếp thân, còn lại những người khác lao lên vây quanh công kích Richard.

“Các người định làm gì? Tam điện là là hoàng tử đấy!” Người hầu gào to.

Hầu tước cười lạnh, “Bệ hạ đã tuyên bố, tương lai ngôi vị hoàng đế sẽ truyền lại cho Đại điện hạ. Hoàng tử ư? Ám sát hoàng đế kế nhiệm, làm gì còn tư cách giữ lại thân phận vương tộc chứ? Bị giáng thành thường dân đã là may mắn rồi!”

Nói xong, thế tấn công càng thêm mãnh liệt.

Nói thì chậm mà chuyện thì xảy ra nhanh, Richard vội lấy quyển trục ma pháp mở ra, cả người đã biến mất không còn thấy đâu nữa.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?!” Hầu tước cho rằng chuyện dễ như trở bàn tay, tự nhiên mục tiêu mất tích, đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Ông ta thở hổn hà hổn hêt, túm lấy đầu người hầu quát, “Nói!”

Bị đau, người hầu không thể không nói, “Từ khi Đại hoàng tử thoát nạn, Tam hoàng tử đã dùng giá cao mua một quyển trục ma pháp đặt ở bên người, đề phòng bất trắc.”

“Nơi tới ở đâu?” Hầu tước truy hỏi.

“Tùy ý ạ.”

“…”

Hầu tước buông tay, quyết đoán, “Quyển trục ma pháp ma lực có hạn, không thể đi quá xa được, đuổi theo cho ta! Cho dù lật tung lãnh địa lên cùng phải tìm bằng được!”

Thủ hạ nhận lệnh, đuổi theo.

Hộ vệ nhỏ giọng hỏi, “Thế còn tên đang nằm ở kia thì sao ạ?”

“Giam lại. Đợi tìm được Tam hoàng tử thì cùng đưa đi vương đô cho đại điện hạ xử lý.” Mắt Hầu tước lạnh như băng, giống như đã ngâm độc.

**

Sau khi tỉnh giấc, nghe nói Tam hoàng tử đã hết bệnh, người cũng đã đi mất, toàn độ đoàn kỵ sĩ đều cảm thấy muốn khùng.

Bọn họ không có đá thông tin, không hề biết biến cố ở vương đô. Chỉ biết mình phải đi chinh chiến, nửa đường thì bị đưa đến lãnh địa hầu tước, chớp mắt đã là một tháng.

Không ít người tự an ủi mình, coi như là tốc độ hành quân chậm một tí. Dù sao sớm hay muộn vài ngày mới tới Clayton đều sẽ không ảnh hưởng đến kết quả cuộc chiến.

Ai ngờ Tam hoàng tử càng ngày càng quá đáng, chưa nói câu nào đã bỏ chạy mất tiêu!

“Đây là chiến tranh trẻ con à?” Các kỵ sĩ bàn luận xôn xao.

“Tiếp theo nên quay về vương đô hay tiếp tục đến Clayton đây, hay là cứ ở lãnh địa Hầu tước tìm kiếm Tam điện hạ?”

“Không có chuyện gì xảy ra chứ? Sau khi quay về có khi nào phạt chúng ta thất trách không?”

“Gọi cái mẹ gì chứ? Là hắn ta không được chúng ta đi theo, cả ngày hắn cùng người hầu ở một chỗ thì thôi, sau khi mất tích còn muốn chúng ta gánh trách nhiệm hả?”

Thời khắc mấu chốt, đội trưởng đoàn kỵ sĩ số ba bước ra, “Đừng nói nhảm, tranh thủ tìm người đi.”

Các kỵ sĩ nhìn nhau, “Nếu tìm không ra thì sao?”

Đoàn trưởng thở dài, không thể làm gì, “Lúc ấy cũng chỉ có thể quay về vương đô lĩnh phạt thôi.”