Tuy cảm thấy gia tộc Aigues quyền thế ngập trời, dường như vượt qua cả vương tộc, nhưng công tước Aigues kế nhiệm đến nay thời gian đã rất dài, mãi rồi người ta cũng thành thói quen, không còn cảnh giác nữa.
Sau khi điều tra xong, thấy công tước Aigues chăm chỉ cần cù, cẩn trọng, mất đến vài chục năm chuẩn bị cho việc mưu phản, phản ứng đầu tiên của Michelle là, rõ ràng muốn làm phản thật, sao ông ta dám chứ?
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, không thể không tin.
Michelle vừa tức vừa vội, chỉ hận không thể vạch mặt công tước Aigues trước mặt mọi người.
Có điều người ta quyền cao chức trọng, vạch mặt xong chó cùng rứt giậu, huy động quân đội trực tiếp ép hoàng đế thoái vị, thì không ổn chút nào.
Michelle hít sâu mấy lần, cố gắng tỉnh táo. Cuối cùng anh cắn răn nói, “So với công tước Michelle, đúng là Richard không tính toán được gì cả.”
Thậm chí anh còn nghi ngờ, hoàng đế thật sự đồng ý để tam hoàng tử thảo phạt Clayton, trong đó cũng có công lao của công tước Aigues.
Rõ ràng, hoàng gia có đến bốn kỵ sĩ đoàn.
Đoàn kỵ sĩ số một phụ trách an toàn của hoàng cung.
Đoàn kỵ sĩ số hai phụ trách bảo vệ vương đô.
Đoàn kỵ sĩ số ba và số bốn mới là thường xuyên ra ngoài, tiêu diệt các nguy cơ tiềm ẩn.
Nếu như điều động cả hai đoàn kỵ sĩ số ba và bốn ra ngoài, việc ra tay sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Alice xem xong tài liệu, tấm tắc khen, “Đúng là thứ cặn bã nha! Chuyện xấu đã làm đến tận cùng, nên bị trời phạt rồi đấy.”
“May nhờ cô nhắc nhở, nếu không đến giờ ta vẫn còn mơ mơ hồ hồ.” Michelle đầy ưu tư.
Không mất bao lâu, Alice đã xem hết mớ tài liệu. Suy nghĩ một chút, cô hỏi, “Richard phái người đi ám sát, có tìm được bằng chứng không?”
Michelle lắc đầu, “Người ta làm vô cùng cẩn thận, không hề để lại dấu vết nào cả.”
“Có khi thích khách do công tước Aigues cung cấp cũng nên.” Alice thì thầm, “Bề ngoài là giúp đỡ Richard, thực tế là vì giúp bản thân mình dọn dẹp chướng ngại vật.”
“Người này tâm thuật bất chính, không thể để ông ta leo lên ngôi vị hoàng đế được!” Lúc nói chuyện, Michelle nắm chặt nắm đấm.
Alice phất phất tay, “Ta bận rồi, anh nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Michelle kinh ngạc, hỏi ngay, “Không phải cô sẽ giúp đỡ ta, sẽ ra tay sao?”
“Đối thủ chỉ là thứ cặn bã, có gì mà phải chú ý nhiều như thế.” Vừa dứt lời, hình bóng cô đã không còn trong phòng nữa.
Michelle giật mình, á khẩu mãi không trả lời được.
**
Ở phòng ngủ của vương đô, hoàng đế Carlos nhắm nghiền đôi mắt, ngồi trên ghế salong nghỉ ngơi.
Noah lặng yên xuất hiện trong phòng, gọi một tiếng, “Phụ hoàng.”
Đột nhiên, Carlos mở to mắt về phía có tiếng nói. Nhìn kỹ lại thấy đứa con thứ hai của mình, ông ta ngây người, “Noah, sao con lại ở đây? Quay về lúc nào thế?”
“Vừa xong.” Noah cũng không nhiều lời, đưa văn kiện trên tay cho ông ta, “Xem thử chút đi.”
Carlos nghi hoặc, cầm lấy đọc. Vừa xem xong tờ đầu tiền, ông ta đã không muốn xoay người nữa.
Noah cũng coi như không thấy, nói tiếp, “Phụ hoàng, chứng cứ phạm tội của Richard và công tước Aigues đều ở đây, người định làm thế nào?”
Sắc mặt Carlos lúc trắng lúc xanh, cầm mớ tài liệu ném lên bàn giận dữ mắng, “Ẩu tả!”
“Người mắng Richard, công tước Aigues, hay là đang mắng ta?” Noah nghiêng đầu.
Biểu cảm của Carlos thực khó coi, rít từng chữ qua kẽ răng, “Noah, ngươi không còn là trẻ con nữa, đừng có ẩu tả.”
“Michelle bị ám sát, hiện tại sống chết không hay, hung thủ không được phép truy cứu trách nhiệm. Công tước Aigues thì có ý mưu phản, còn giả vờ không thấy.” Noah trừng mắt, hỏi lại, “Rốt cục ai mới là người ẩu tả? Chẳng lẽ người coi việc thống trị đế quốc là trò đùa à?”
Carlos nghẹn họng ngay lập tức.
“Không phải vì ta nói rõ chân tướng làm cho đế quốc đánh mất sự yên bình vốn có. Mà vốn dĩ cái hòa bình này được tô son trát phấn mà ra, thực tế đã chẳng còn tồn tại rồi.” Noah lạnh nhạt nói.
“Nếu người đã không định vì đại ca mà lấy lại công bằng, vậy thì ta sẽ làm.”
“Hi vọng đến lúc ấy, người sẽ y như bây giờ, không biết, không nghe, không thấy, mà bỏ qua.”
Thi lễ xong, Noah dịch chuyển đi mất, trong lòng không hề lo lắng.
Thoáng chốc Carlos đã già thêm vài tuổi. Ông ta lấy tay bưng mặt, thở dài khổ sở. Người sắp kế vị Richard là bù nhìn, ông ta không phải sao?
**
Phủ công tước.
Công tước Aigues hỏi thăm, “Chuẩn bị sao rồi? khi nào xuất phát được?”
Richard hăng hái, “Đã sắp xếp xong xuôi hết rồi ạ, hai ngày sau sẽ xuất phát rời khỏi vương đô.”
“Đi ra ngoài mọi thứ sẽ không được tốt như khi ở nhà, phải cẩn thận với mọi thứ.” Công tước Aigues dặn dò.
Richard thì lơ đãng, “Đoàn kỵ sĩ số ba tinh nhuệ! Chỉ là thảo phạt một cái lãnh địa Nam tước mà thôi, sao thất bại được?”
Công tước Aigues liếc nhìn cậu ta một cái, cũng không nói gì.
Thắng được chiến tranh, nhưng gặp chuyện không may rồi thì còn ý nghĩa gì nữa chứ? Uổng công ông ta hao tâm tổn trí dạy dỗ nhiều năm, một chút tiến bộ cũng không có. Kiêu ngạo, tự mãn, xốc nổi, tật xấu đầy mình, chẳng biết học được chỗ nào.
“Nếu sắp phải lên đường, thì về nghỉ ngơi cẩn thận đi.” Đôi mắt Aigues đầy thâm thúy.
Richard gật đầu, vui vẻ nói, “Đợi cháu chiến thắng trở về nhé!”
Quản gia đưa tam hoàng tử ra ngoài.
Công tước Aigues đứng ở cửa sổ, nhìn bọn họ rời khỏi.
“Cháu làm cho ta quá thất vọng rồi…” Tiếng nỉ non vang trong phòng, không nghe rõ.
**
Vương đô nhìn thì sóng yên gió lặng, thực tế thì những cơn sóng ngầm đã nổi lên, khủng hoảng tứ phía.
Mỗi ngày George đều vui tươi hớn hở kinh doanh, sau lưng không bận bịu gì thì phái người nhìn chằm chằm vào đoàn kỵ sĩ số ba.
Ông ta cực kỳ lo lắng, lỡ mà đại sư bị tiêu diệt. Đến lúc ấy phòng đấu giá Vera sẽ lại ngã xuống.
Phủ công tước Aigues ngày nào cũng có người ra ra vào vào, nhìn qua cực kỳ náo nhiệt.
Đoàn kỵ sĩ số ba thì gấp rút huấn luyện, lúc nào cũng có thể xuất chinh.
Cuộc chiến ác liệt đã dần phủ xuống, trong không khí có thoảng chút xơ xác tiêu điều.
Tất cả mọi người, chỉ có tam hoàng tử Richard là có biểu hiện bình tĩnh nhất. Trước khi đi, còn không dành thời gian để tập luyện, mà là bớt hết thời gian để đi đến cửa hàng thời trang.
“Gọi nhà thiết kế tốt nhất trong tiệm ra cho ta.” Cậu ta ngồi đĩnh đạc trên ghế sa lông, “Để ông ta thiết kế cho ta một bộ triều phục mới nhất, thời trang nhất, đẹp nhất cho ta! Làm xong có thưởng!”
…
Thấm thoắt, ngày xuất chinh đã gần kề.
Richard ngồi trên lưng ngựa, tư thế hiên ngang, phong thái cũng hiên ngang.
“Xuất phát!” Cậu ta ra lệnh một tiếng, toàn bộ đoàn kỵ binh số ba nghe lệnh tiến về phía trước.
**
Không tới mấy ngày, một thôn trang ở cạnh vương độ bị một đàn Băng nguyên cự lang (sói băng to lớn) tấn công, cần được cứu viện cấp bách.
“Bệ hạ, sự việc khẩn cấp, phải mau chóng phái đoàn kỵ sĩ thứ tư qua trợ giúp.” Công tước Aigues đề nghị.
Carlos nhìn ông ta, đột nhiên hỏi, “Đợi không được nữa rồi à?”
Sắc mặt công tước Aigues không thay đổi, “Vâng, mỗi phút mỗi giây trôi qua lại có người gặp nạn, không thể đợi được nữa rồi ạ.”
Carlos nhắm mắt lại, buông bỏ phản kháng, “Ông tự xem rồi xử lý thôi.”
**
Ra khỏi hoàng cung, công tước Aigues vội vàng về phủ.
Đoàn kỵ sĩ thứ ba đã đi khỏi, đoàn kỵ sĩ thứ tư cũng sắp đi, đây là thời cơ ra tay tốt nhất.
Hoàng cung do đoàn kỵ sĩ số một và pháp sư cung đình cùng bảo vệ, vương đô do đoàn kỵ sĩ số hai bảo vệ, có chút cản trở, nhưng cũng không quá khó để thắng.
Bất kể là đoàn kỵ sĩ số một hay đoàn số hai, hay là cả pháp sư cung đình, trong đấy đều có người của ông ta. Một khi hạ lệnh, những con cờ trong bóng tối sẽ để lộ ra răng nanh, ghim nó vào đồng bọn.
Dù có lòng hay không có lòng, tỷ lệ tránh thoát cũng không cao. Chỉ cần phần lớn người có thể ra tay, cán cân thắng lợi sẽ nghiêng về phía bọn họ.
Công tước Aigues đã tính toán nhiều lần, kế hoạch chặt chẽ, nghiêm mật, kích động đến phát run.
Thận trọng từng bước, tính toán cẩn thận, rốt cục cũng đã thấy bình minh!
Đúng lúc này, một người mặc áo choàng chặn đường, giọng khàn khàn, “Công tước Aigues?”
“Chuyện gì?” công tước Aigues nhíu mày, không vui.
Hôm nay là ngày quan trọng, không có thời gian dư thừa lãng phí cho người khác.
Người kia thì không thèm nhìn mặt ông ta lấy một chút, chỉ cười cười, giọng sắc nhọn, “Tái thiết lại sau thảm họa Tarina thoải mái không?”
“Đoàn mạo hiểm Phong Báo, bồi dưỡng cũng không dễ dàng nhỉ?”
“Lấy quyền thế ép người, yêu cầu chủ mỏ quặng bán thấp hơn giá thị trường hai phần, có lẽ không chỉ một lần đúng không?”
…
Vấn đề liên tiếp được đưa ra, đâm vào gan vào ruột, công tước Aigues tái mặt.
Ông ta vốn làm việc cẩn thận, để tránh bị bắt tận tay. Nhưng chuyện cần làm quá nhiều, tài chính quay vòng khó khăn. Có lúc tiền thiếu thật sự rất nhiều, đành phải tham ô tiền tái thiết Tarina.
Việc xây dựng đoàn kỵ sĩ ở tại lãnh địa quý tộc rất dễ bị phát hiện, bởi vậy ông ta dặn dò tâm phúc sáng lập đoàn mạo hiểm, sau đó đóng quân ở lãnh địa công tước.
Bề ngoài, là đi thuê. Thực tế ra, tất cả thành viên đoàn mạo hiểm đều là thủ hạ của ông ta, chờ điều động vô điều kiện.
Vì để nâng cao thực lực, ông ta còn dùng rất nhiều tiền để mua một ổ thú Phong Báo con, để cho đám kỵ sĩ nuôi dưỡng từ bé.
Yêu cầu chủ mỏ khoáng bán quặng thô thì ông ta không có nghe, có điều gia tộc Aigues nhiều thành viên như thế, ỷ thế của ông ta, đâu phải chỉ một hai người?
Chắc có người báo tên ông ta để chiếm lợi.
Trong lòng vừa suy tư, đảo mắt liền biết được vấn đề. Nằm trên đất, mặt ông ta không đổi sắc, lớn tiếng quát, “Nói bậy nói bạ! Người đâu, bắt hắn lại cho ta!”
“Lão sẽ gặp quả báo! Lão sẽ gặp quả báo!” Nói xong, người không lùi mà lại càng tiến sát, vọt tới bên người công tước Aigues, ôm chặt lấy ông ta.
Bản thân công tước Aigues thực lực không tồi, cũng là kiếm sĩ Lv 67. Thấy đối thủ mạnh vọt tới trước mặt, không cần nghĩ đã lùi về sau nhanh chóng.
Ai ngờ đối thủ lại như ma quỷ, không biết vì sao, liền ôm chặt lấy ông ta.
Công tước Aigues dùng hết sức lực giãy dụa, nhưng phát hiện sức lực của đối thủ quá lớn, giãy không nổi!
Chuyện gì đã xảy ra?
Ông ta bối rối, trong lòng xuất hiện điềm xấu.
Hộ vệ phản ứng kịp, vội vàng rút kiếm chém vào thích khách. Nhưng người kia không hề né tránh, miệng cứ lẩm bẩm.
Sau một giây, vài thanh kiếm đã chém lên người hắn, tiếng va chạm vang lên. Nhưng không hề có chút máu nào rớt xuống, cũng chẳng đứt cọng lông tóc nào.
Ngay sau đấy, trong lòng bàn tay của hắn có một luồng lửa màu đen bay tới phía công tước Aigues.
“Lửa địa ngục!”
Trong lòng công tước Aigues sợ hãi. Lửa địa ngục là pháp thuật hệ hắc ám! Nó được xưng tụng là không gì không thể đốt, không có cách nào dập tắt được. Nếu bị một đốm dính trúng cũng sẽ bị đốt đến tro bụi cũng không còn!
Ông ta vận dụng hết toàn bộ sức mạnh, muốn dứt ra khỏi tên thích khách. Nhưng bất kể đánh đập thế nào, hắn vẫn không hề nhúc nhích, cứng như một bức tượng.
“Buông ta ra mau!” Ngọn lửa màu đen bám lên quần áo đầu tóc, công tước Aigues gào thét, “Nếu không buông ra, không chỉ ta mà cả anh đều không thoát được đâu!”
Kẻ địch ôm chặt ông ta, không nói lời nào, bất động như núi.
Công tước Aigues sắp phát điên. Một bên dùng hết sức lực để phản kháng, muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích, một bên gọi hộ vệ, “Mau tới giúp ta! Đẩy tay của hắn ra.”
Hộ vệ vây kín xung quanh, ai cũng chần chừ, không dám tiến lên. Đây là lửa địa ngục, không ai muốn bị dính vào cả, có thể mất mạng không chừng.
“Thằng điên!” Công tước Aigues tức giận, giật lấy áo choàng của kẻ địch. Ông ta muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đã hận mình thấu đến tận xương, thậm chí đến mức muốn đồng quy vu tận.
Áo choàng vừa rớt xuống, một khuôn mặt cứng đờ hiện ra – đó là một con khôi lỗi luyện kim, khuôn mặt không buồn không giận, không hề sợ hãi.