Dị Giới Lĩnh Chủ Sinh Hoạt

Chương 10: Món tiền đầu tiên 9

Sáng sớm hôm sau, Alice thu thập xong, vừa định tiến vào phòng bếp thì có người ngăn cản cô, “Quý cô Alice, tôi  là quản gia phủ đệ Lãnh Chúa – Ryan, hi vọng được nói chuyện với ngài.”

Alice chỉ cảm thấy không hiểu, quản gia phủ đệ Lãnh Chúa tìm cô làm cái gì?

Cân nhắc đến mình cũng không dễ bị thiệt thòi, cô thoải mái đáp ứng, “Có thể, đi tới phòng tôi rồi nói.”

Sau khi đổi địa điểm nói chuyện, Alice ngồi trên ghế rồi uống trà xanh, chờ lấy đối phương nói rõ ý đồ.

Ryan nghiêm nghị, trầm giọng nói, ” Trấn nhỏ Clayton thuộc về Ford Nam tước, cả đời ngài ấy không có cưới vợ, cũng không có đứa bé.”

Alice hết sức không hiểu, vì sao người này lại chạy đến quán trọ nói với cô những điều này?

Ryan tiến một bước giải thích, “Dựa theo lẽ thường,  sau khi Lĩnh Chủ  tiền nhiệm qua đời, thì tước vị, đất đai sẽ để cho con cái kế thừa.”

“Nhưng Lĩnh Chủ không có đứa bé, tước vị, lãnh địa sẽ bị Đế quốc thu hồi.”

“Nếu như Lĩnh Chủ không có con ruột nhưng lại có con nuôi, dưới sự cho phép của Lĩnh Chủ thì đứa bé được nhận nuôi cũng có quyền kế thừa.”

Alice ngẩn ngơ, “Ford Nam tước dự định thu tôi làm con nuôi, cho tôi thừa kế tước vị và lãnh địa?”

“Trước mắt chỉ là người dự bị.” Ryan nhấp một ngụm trà thấm giọng nói.

“Trong mấy người ứng cử, ngài Lãnh Chúa sẽ chọn ra một vị hài lòng nhất để kế thừa tước vị. Nếu như không có nhân tuyển thích hợp thì ngài ấy thà rằng để Clayton bị đế quốc thu hồi.”

“Nếu như ngài nguyện ý tham gia tranh cử Lĩnh Chủ, thì tôi sẽ vì ngài giảng giải quy tắc của trò chơi.”

“Nói một chút.” Alice không khỏi hiếu kì.

Ryan mỉm cười, “Ba tháng làm hạn định, ngài phải làm tốt ba chuyện.”

“Chuyện thứ nhất, trên trấn một số đứa bé không cha không mẹ, không người chiếu khán, xin hỏi an trí như thế nào?”

“Chuyện thứ hai, cư dân chỉ hiểu được trồng trọt, rất ít học qua kiếm thuật, ma pháp hoặc những tri thức khác, làm sao để bọn hắn giao được thuế, sống một cuộc sống tốt?”

“Chuyện thứ ba, mời nghĩ biện pháp để Clayton trở nên phồn hoa.”

Alice trầm ngâm một lát, hỏi, “Tôi phải an bài tất cả đứa bé vô gia cư trên trấn?”

“Lĩnh dân là trách nhiệm của Lĩnh Chủ, thân là người tranh cử, quý cô chỉ cần lựa chọn ba người, quản lý tốt bọn họ.” Ryan trả lời.

Alice âm thầm suy nghĩ, những điều này cũng không xung đột với kế hoạch của cô. Nếu có thể trở thành Lĩnh Chủ thì làm việc sẽ thuận tiện hơn nhiều. Nhưng mà... Cô không muốn làm con nuôi, gánh vác trách nhiệm không cần thiết.

“Sự tình rất đơn giản.” Bỏ qua suy nghĩ vẩn vơ, cô trả lời vấn đề trước.

“Để bọn nhỏ tại tiệm thực phẩm của tôi sắp xây dựng làm việc, bao ăn bao ở, mỗi tháng lĩnh một phần tiền lương. Đợi đến bọn họ trưởng thành thì cầm được tiền lương để dành đi học nghề. Cũng có thể lưu lại, tiếp tục làm việc trong tiệm.”

“Cư dân chỉ biết trồng trọt, vậy thì để bọn họ cứ làm tiếp. Theo tôi được biết, trên danh nghĩa  của Lĩnh Chủ có không ít thổ địa. Bán thổ địa cho lĩnh dân, trồng trọt tích nhiều, thu hoạch lương thực sẽ gia tăng.”

“Lĩnh dân không hiểu tri thức, tôi có thể tay nắm tay dạy, tuyển mấy người dược nông thông minh. Phải biết, trồng thảo dược kiếm được nhiều tiền hơn trồng lương thực nhiều.”

“Nếu như tiệm thực phẩm làm ăn phát triển thì tôi sẽ lấy giá thị trường để thu mua tiểu mạch của người dân, cam đoan bọn họ không bị thiệt thòi. Cứ như vậy, thu thuế giao nộp hàng năm, ăn no mặc ấm không thành vấn đề.”

“Clayton gần sơn mạch U Minh, theo lý mà nói không nên hoang vu như vậy. Vấn đề là, tiêu thụ sản phẩm quá đơn nhất. Mặc kệ là Mạo hiểm giả hay học sinh học viện Hoàng Gia đều không mua được thương phẩm họ cần ở trấn Clayton. Chỉ cần giải quyết vấn đề này thì thịnh vượng dễ như trở bàn tay.”

Từ khi mới bắt đầu cô không có ý định chỉ bán đồ ăn.

Sở dĩ lựa chọn bán sandwich vì đây là thức ăn nhanh, chế tác đơn giản. Cửa hàng trùng tu xong  thì nhận nhân viên, dạy cách làm cho bọn hắn, cô sẽ có thời gian rảnh để làm chuyện khác.

Ryan không tự giác đáp lời, “Cô nói đúng, Mạo hiểm giả đều thích đi học viện Hoàng Gia tiếp tế.”

“Dù sao nơi đó thương phẩm đầy đủ.” Alice khách quan đánh giá, “Hơn nữa đa số người có quán tính, một khi dưỡng thành thói quen cho dù tình huống có biến hóa thì cũng sẽ không dễ dàng thay đổi.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Ryan thốt ra.

“Làm ra sản phẩm đặc sắc, thương phẩm cao cấp, để trấn nhỏ Clayton tràn ngập sức hấp dẫn, khiến cho bọn hắn không thể không động lòng, không thể không thay đổi.” Alice trả lời đương nhiên.

Ryan, “...”

Vì cái gì mấy đời người đều không có hoàn thành sự tình thì trong miệng cô ấy lại dễ như trở bàn tay? Hết lần này tới lần khác phân tích tinh chuẩn, nhìn thế cục rõ ràng, không giống như là đang nói đùa.

Ông nhìn kỹ Alice một chút, lại phát hiện mình nhìn không thấu thiếu nữ này.

“Xem ra quý cô đã có chủ ý, đối với tranh cử rất có nắm chắc.” Ryan lấy lại bình tĩnh, khôi phục tỉnh táo.

Alice mấp máy môi, nói lời nói thật, “Kỳ thật, tôi còn chưa nghĩ ra muốn tham gia hay không...”

Ryan căng thẳng trong lòng, “Vì cái gì?”

“Có quan hệ với người khác, tóm lại rất phiền phức.” Alice trên mặt tràn ngập bài xích.

“Quý cô không cần phải lo lắng. Được Lãnh Chúa nhận làm con nuôi chỉ là cái hình thức, để hợp lý hợp pháp kế thừa lãnh địa. Trên thực tế, không hề thay đổi.” Ryan trịnh trọng nói, ” Năm đó, Lãnh Chúa cũng kế thừa tước vị như thế.”

“Chỉ là con nuôi trên danh nghĩa? Chỉ cần chăm chỉ kinh doanh lãnh địa, không cần phụ trách, tận hiếu với Lĩnh Chủ đương nhiệm?” Alice cùng hắn xác nhận.

“Đúng ạ.” Ryan không chút do dự đáp lại.

“Tốt.” Nghĩ nghĩ, Alice đáp ứng, “Tôi đồng ý tham gia tranh cử, đợi sau khi trùng tu cửa hàng xong thì bắt đầu tính thời gian.”

Bằng không cửa hàng trang trí ba tháng, cô dựa vào bày hàng vỉa hè, rất khó làm lớn.

“Có thể.” Nhiệm vụ viên mãn hoàn thành, Ryan định cáo từ rời đi.

Alice trước một bước đứng dậy, “Ông còn chưa ăn sáng? Chờ một lát, tôi đi phòng bếp làm mấy cái sandwich.”

Ryan nghĩ muốn từ chối nhưng không chịu nổi đối phương kiên trì.

Alice nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Thưởng thức qua sandwich thì ông sẽ hiểu rõ giá trị của tôi, đây là thêm điểm hạng!”

Ryan rất bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng.

Không lâu, hai cái sandwich thịt heo, hai cái sandwich thịt bò được đưa đến trong tay ông.

Tại người ứng cử tha thiết nhìn chăm chú, Ryan thức thời cắn một cái.

Một giây sau, vị ngọt nhàn nhạt tràn ngập khoang miệng. Ryan nhai hai cái, con ngươi híp lại.

Thẳng đến lúc này, ông mới hiểu được vì sao người ăn qua sandwich lại khen không dứt miệng. Loại vị tuyệt diệu mỹ này, chỉ cần ăn qua một lần thì không thể nào quên!

Ryan một hơi ăn hết hai cáisandwich, rốt cục khôi phục lý trí.

Phải mang về cho Lĩnh Chủ nếm thử. Nghĩ như vậy, ông cố nhịn xuống rồi cất kỹ sandwich đi.

“Một vấn đề cuối cùng.” Ánh mắtAlice ám trầm và sắc bén, “Tại sao tuyển tôi làm Lĩnh Chủ dự bị? Tôi cũng không phải là cư dân lãnh địa này.”

“Trước khi trở thành Lĩnh Chủ thì Ford Nam tước cũng không phải cư dân của Clayton.” Ryan bình tĩnh nói, ” Chỉ cần có năng lực, ai cũng có thể trở thành người ứng cử. Chỉ cần phù hợp điều kiện, để ngài Lãnh Chúa đương nhiệm hài lòng, ai cũng có thể kế thừa tước vị.”

Nói xong muốn nói, ông liền nhanh chân đi ra ngoài.

Đi tới cửa, Ryan do dự một chút, dừng bước. Ông không quay đầu lại, không có quay người, chỉ nhẹ giọng nói, ” Rất nhiều người đã từng trở thành người tranh cử Lĩnh Chủ, nhưng cuối cùng, bọn họ đều thất bại.”

“Lời nói dễ nghe vô dụng, sự tình xử lý xinh đẹp mới có sức cạnh tranh.”

“Trừ ngài bên ngoài thì còn có hai tên hậu tuyển Lĩnh Chủ. Trong đó một vị đang tại học viện Hoàng Gia, ý đồ thuyết phục ngài Dược tề sư đến Clayton định cư. Một vị khác mang theo hộ vệ ra ngoài chạy thương, muốn thay đổi nền kinh tế của Clayton.”

“Hi vọng những tin tức này có tác dụng với ngài.”

Ông bước chân đi, rất nhanh biến mất trong tầm mắt.

“Hóa ra cạch tranh kịch liệt hơn trong tưởng tượng.” Alice cảm thấy ngoài ý muốn.

**

Bởi vì nói chuyện với Ryan quá lâu nên bày quán hơi muộn.

Alice vội vàng đuổi tới phụ cận quảng trường, liền gặp Helen biểu lộ khó coi, toàn thân trên dưới tản ra hàn khí, đứng thẳng ở một bên.

Ánh mắt hai người vừa đối đâù thì trong mắt Helen bỗng nhiên bắn ra cuồng hỉ!

“Thật có lỗi, có chút việc tư, tới chậm.” Alice tuyển chỗ trống để bày hàng.

Helen quả thực muốn khóc, “Tối hôm qua đi săn trở về thì cô đã không ở. Sáng sớm hôm nay sớm tới chờ thì nhìn không thấy người.”

Muốn mua sandwich, làm sao lại khó như vậy!

“Hôm qua bán được hàng nên bốn mươi cái sandwich  bán  hết sạch, tôi dọn về sớm.” Alice nhẫn nại tính tình giải thích.

Trong lòng Helen còi báo động kêu to. Cô nhanh chóng ý thức được, trongtương lai đối thủ cạnh tranh khả năng kịch liệt tăng nhiều.

“Từ khi ăn qua sandwich cô làm thì những đồ ăn khác đều không thể nuốt được.” Cô đau khổ nói, “Tối hôm qua chưa ăn cơm, sáng nay uống một chút cháo, sớm chết đói! Không cần nói nhảm nhiều lời, trước cho tôi mười lăm cái sandwich, vị gì cũng được!”

“Được.” Alice sảng khoái đáp ứng.

Giao ngân tệ xong, Helen ăn như hổ đói, không kịp chờ đợi nhét sandwich vào trong miệng.

Alice có chút hiếu kỳ, ” Đồng đội của cô đâu? Làm sao chỉ có một mình cô ở đây?”

Helen mơ hồ không rõ nói, “Bọn họ mang theo bánh mì trắng đi sơn mạch U Minh. Mà nhiệm vụ hôm nay của tôi chính là mua được sandwich!”

Từ bỏ đi săn cũng cần mua đến sandwich? Quá liều mạng. Alice bật cười.

Ánh mắt của Helen phá lệ u oán, cười cái gì? Đây cũng là bởi vì ai? Còn không phải là bởi vì cô!

Thế nhưng là không còn cách nào, sandwich ăn ngon lại còn gia tăng trạng thái, chỉ có một nhà ấy làm. Dù là người cạnh tranh đông đảo thì cô cũng phải kiên trì cạnh tranh.

Bỗng nhiên, chung quanh vang lên từng đợt tiếng ồn ào. Rất nhiều người như ong vỡ tổ tuôn đi qua, trong miệng la hét, “Quá tốt rồi! Cô gái bán sandwich đã bày quầy bán hàng!”

“Nhanh đi xếp hàng.”

” Tôi muốn mười cái sandwich thịt heo,.”

Qua trong giây lát, trước sạp hàng xếp thành hàng dài, Helen nhìn quá kinh ngạc.

Không mất một lúc, Alice mang đến năm mươi cái sandwich đã tiêu thụ hết.

Khách hàng không thể cướp được thì đấm ngực dậm chân, thất vọng không thôi, “Chủ quán, làm sao cô không làm nhiều vào?”

“Tôi làm trọn vẹn năm mươi khối sandwich!” Alice nghĩa chính ngôn từ biểu thị, “Lại nhiều thì không xếp được hết vào giỏ xách.”

Người hỏi lập tức nghẹn lời. Anh ta quay đầu, khiển trách người mua được, “Tại sao anh lại mua mười cái?”

Còn có để đường sống cho người khác không?

Người mua được hùng hổ đáp, ” Đây là thực phẩm cả ngày của gia đình tôi! Sandwich khó mua như vậy, có cơ hội đương nhiên phải mua nhiều một chút!”

Lời này rất có đạo lý, người hỏi không lời nào để nói.

Alice ấm giọng an ủi, “Cố nhịn thêm mấy ngày nữa thì cửa hàng sẽ khai trương, tôi huấn luyện thêm mấy tên phục vụ viên hỗ trợ, tình huống sẽ tốt hơn nhiều.”

Khách hàng khóc lớn, “Chủ quán, tôi sợ không đợi được cửa hàng khai trương thì đã chết đói!”

Alice, “...”

Cái này quá khoa trương. Trước kia không biết cô thì mọi người ăn đồ hắc ám mà vẫn sống tốt đó thôi.

Cắm vào phiếu tên sách

Tác giả có lời muốn nói:

Ford Nam tước và Gretel là cùng một người. Một cái xưng hô dòng họ, một cái xưng hô danh tự.

Thời Trung Cổ Châu Âu, bình dân không xứng có được dòng họ, quý tộc mới có.

Kế thừa thiết lập là loạn kéo, không phù hợp sự thật lịch sử chính là giá không (liền vui vẻ như vậy quyết định)

Về phần Gretel là ai... Các cô nương, nhìn Chương 1:, mang Alice đi Clayton tiểu trấn, tên đầu lĩnh liền gọi Gretel.

Chương trước trong lúc nói chuyện với nhau cũng có nhắc nhở, bọn họ tại sơn mạch U Minh gặp qua.