-“Chúc mừng ngươi đạt đệ nhất.”-Nhược Lâm tiến lại lên tiếng chúc mừng Vô Tà thế nhưng ánh mắt lại tránh né hắn.
-“Tối nay ta đợi nhớ đến.”-Vô Tà cười gian truyền âm cho Nhược Lâm.
-“Đợi…đợi gì cơ?”-Nhược Lâm tuy biết hắn nói về điều gì nhưng vẫn tỏ ra không biết-“Ngươi biết sao?”
...
...Đây là cuộc đối thoạt trong tâm trí...
Trường hợp 1:
-“Ta cũng không biết.”-Vô Tà trả lời.
-“Ngươi không biết ta cũng không biết, vậy bỏ đi nha.”-Nói đoạn Nhược Lâm xoay người bỏ đi.
...
...
Trường hợp 2:
-“Tất nhiên ta biết rồi.”-Vô Tà vỗ ngực trả lời.
-“Nhưng mà ta không biết, lỡ ngươi nói xạo thì sao thế bỏ đi đừng nhắc nữa, đợi ta nhớ rồi nói tiếp.”
...
...
Vô Tà nhanh chóng xoay chuyển nhiều tình thế, cuối cùng hắn đưa ra một quyết định đầy dứt khoát. Hắn dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, kéo mạnh Nhược Lâm vào lòng rồi đánh bất ngờ lên đôi môi ngọt ngào của nàng. Tất cả đều ồ lên, mấy tên đực thì hò hét vỗ tay huýt sáo rầm trời, nữ tử thì vội dùng hai tay che mắt không dám nhìn nhưng những ngón tay tách ra một khoảng nhỏ lén quan sát hành động liều lĩnh của Vô Tà.
Nhược Lâm đẩy mạnh Vô Tà ra, khuôn mặt trở nên nóng bừng, lòng nàng như có hàng vạn chú nai chạy loạn, đầu óc liền choáng váng, chỉ ngón tay ngọc vào Vô Tà chỉ thốt lên được mỗi chữ-“Ngươi...ngươi…ngươi…x
-“Đa tạ phần thưởng của nàng, Nhược Lâm đ*o sư.”-Vô Tà cười ha hả, hắn khẽ liếm môi một cái, vị ngọt ngào của đôi môi ướt át kia vẫn lưu lại trên môi hắn.
-“Ngươi đồ lưu manh, sắc lang, xấu xa.”-Nhược Lâm lên tiếng mắng, là hắn trước mặt bao nhiêu người lấy đi nụ hôn đầu của nàng, sau này nàng sao dám đối mặt người khác.
-“Quá khen, quá khen, quá khen.”-Vô Tà tỏ thái độ giống vẻ khiêm tốn trước những lời khen, rồi xoa cằm nói-“Ta là nói quá khen ba lần vậy đã đủ khiêm tốn chưa nhỉ?”
Thấy dáng vẻ này của Vô Tà tất cả đều tỏ ra khinh bỉ trừ Tiêu Huân Nhi, nàng nhận ra dáng vẻ quen thuộc này của hần che miệng khẽ cười, không một ai thấy được nàng cười kể cả tiểu tử Tiêu Viêm. Tiêu Huân Nhi lúc này liền chắc chắn thân phận của Vô Tà, hèn gì nàng cảm giác được hắn cho nàng cảm giác quen thuộc vô cùng, ngay cả trước khi bắt đầu trận đấu hắn cũng nói thế nhưng nàng không nghĩ ra là ai, nhưng hiện tại liền biết.
-“Ách, cô gái nhỏ này nhận ra rồi sao?”-Vô Tà tuy không chú ý nhưng Tiêu Huân Nhi là đứng ngay sau lưng Nhược Lâm lúc này nên hắn mới thấy được, trong lòng thầm trách bản thân quá bất cẩn.
-“À đúng rồi.”-Vô Tà chợt vỗ đầu nhớ ra khi thấy thiếu nữ đang lo lắng bồn chồn nhìn hắn.
-“Vị học tỷ này cùng ta tới nhà Nhược Lâm đ*o sư luôn đi, chứ ở nhà ta không tiện.”-Vô Tà lập tức tiến tới trước mặt thiếu nữ này mà nói.
-“A, được.”-Nữ tử thấy Vô Tà tiến lại hơi giật mình, rồi nghe hắn đề nghị liền gật đầu.
-“Nhược Lâm đ*o sư chúng ta cũng về thôi, để lâu liền nguy hiểm.”-Vô Tà tỏ ra nghiêm túc để cố đánh lạch hướng Nhược Lâm đi, với bản chất thiện lương của nàng hiển nhiên sẽ bỏ qua chuyện hắn đánh bất ngờ rồi.
-“Đừng hòng ta quên chuyện vừa rồi.”-Nhược Lâm lúc đến cạnh hắn liền gằn từng tiếng nói.
-“Hahaha... Nhược Lâm, nàng mà nhớ là ta thành công rồi.”-Vô Tà lập tức nói đáp trả không cần suy nghĩ.
-“Ngươi, ngươi nhớ đấy.”-Nhược Lâm không biết nói gì thêm, một câu nói vừa rồi liền ngăn chặn mọi đường của nàng.
-“Nhớ chứ sao không được.”-Vô Tà gật đầu chắc chắn.
-“Ngươi cũng đừng tán tỉnh Nhược Lâm đ*o sư nữa lo cho Nguyệt Nhi đi.”-Tiêu Ngọc tiến tới vỗ vào đầu Vô Tà một cái.
-“Rồi, rồi.”-Cái này sai là do Vô Tà nên hắn cũng không có ý kiến gì cả.
...
...
...
Vô Tà, Nhược Lâm cùng với Trầm Nguyệt tiến đến nhà của Nhược Lâm, hắn là không muốn chữa ở nhà hắn là vì hắn sợ lời đồn này nọ, tất nhiên hắn là không sợ nhưng là hắn lo cho Trầm Nguyệt vì dù sao hắn cũng không có ý định tán nàng ta.
-“Nhược Lâm đ*o sư giúp ta vén áo nàng lên để lộ ra tiểu phúc. Rồi để nàng nằm lên giường.”-Vô Tà trong khi lấy đồ nghề ra liền nói với Nhược Lâm.
-“Ah, để làm gì?”-Không chỉ Nhược Lâm mà ngay cả Trầm Nguyệt đều ngạc nhiên, nhất là Trầm Nguyệt nghe vậy liền đỏ mặt.
-“Không vén áo lên có được không?”-Trầm Nguyệt ngượng ngùng hỏi.
-“Tks.”-Vô Tà tặc lưỡi một cái, có lộ được méo gì đâu mà còn tỏ ra bị hắn bắt lột sạch không bằng-“Cái mạng nhỏ quan trọng hay là bị thấy tiểu phúc quan trọng đây? Nếu không muốn ta liền luyện cho mấy viên đan dược, ít ra cũng kéo dài hơn một năm.”
-“Ngươi sao tự nhiên cọc tính vậy?”-Nhược Lâm không ngờ Vô Tà còn có mặt này nữa, bình thường hắn nhây nhớt chưa từng nói nặng như vậy.
-“Liên quan đến mạng người, tất nhiên phải nghiêm túc.”-Vô Tà tùy ý nói trong lúc lấy ra bộ kim châm làm bằng hàn băng, bộ kim châm này mới đầu liền là ám khí nhưng bây giờ liền bị hắn chưng dụng làm kim châm.
-“Được.”-Trầm Nguyệt cắn răng quyết định vén áo lên để lộ ra tiểu phúc của mình, cơn đau đã hành hạ nhiều năm nay đây là cơ hội để chữa trị nàng không muốn đánh mất cơ hội này.
-“Tốt! Quyết định nhanh thế có phải tốt không?”-Vô Tà tiến tới, mười mấy năm nay hắn chưa từng đụng qua kim châm nên hắn có phần ngượng tay một chút. Nhưng không hề sai sót Vô Tà liên tục châm chính xác vào huyệt đạo của Trầm Nguyệt. Hắn dùng đấu khí hỏa hệ của hắn mà đưa ra, gặp kiếp trước phải mấy lần mới thành công nhưng tại thế giới này liền có thể dùng đấu khí để tăng cường nên hắn đoán chỉ cần một lần rồi kê đơn uống liền có thể khỏi hẳn.
-“Xong rồi!”-Vô Tà thu lại kim châm cho lại vào nhẫn trữ vật rồi lấy giấy bút ngoáy tên vài tên dược thảo.
-“Xong? Đơn giản như thế?”-Nhược Lâm đứng một bên quan sát liền kinh ngạc Vô Tà chữa trị liền dễ dàng và nhanh chóng như thế, chỉ đâm vài châm liền kết thúc.
-“Tất nhiên, nhưng phải biết cách.”-Vô Tà kiểm tra lại đống dược liệu ghi trên giấy-“Biết nấu cháo không?”
-“Biết.”-Trầm Nguyệt gật đầu, nàng dù sao cũng không phải tiểu thư nhà giàu nên nấu cháo là chuyện dễ dàng với nàng.
-“Về bỏ dược liệu này vào nấu cùng với cháo, tối đến liền ăn như thế, bảy ngày tới đây ta kiểm tra lại.”-Vô Tà đưa tờ dược liệu cho Trầm Nguyệt-“Dược liệu trên tờ giấy cũng là loại thông thường mà thôi, có khả năng mua chứ?”
-“Những loại dược liệu này, đan hệ liền có bán.”-Trầm Nguyệt đọc qua cái dược liệu rồi nói.
-“Thế là tốt rồi, nếu thiếu loại nào liền nói ta, ta giúp mua cho.”
-“Đa tạ, học trưởng.”-Trầm Nguyệt sau khi được châm xong liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều nên thật lòng cảm tạ Vô Tà.
-“Không có gì.”-Vô Tà khẽ lắc đầu, rồi hắng giọng liếc qua Nhược Lâm-“E.hèm... Bệnh cũng đã chữa...”
-“Học trưởng, Nhược Lâm đ*o sư, ta cáo từ trước.”-Trầm Nguyệt liền hiểu ngay ý của Vô Tà mà đứng dậy cáo từ rồi mở cửa đi nhanh ra ngoài.
Nhược Lâm cũng muốn đứng lên đi ra ngoài nhưng khựng lại khi giọng Vô Tà vang lên sau lưng.
-“Nhược Lâm, đây chẳng phải nhà nàng sao? Còn muốn đi đâu cơ chứ?”
-“Ừ nhỉ.”-Nhược Lâm vỗ trán nói-“Ngươi đã chữa trị xong cho người ta liền rời đi thôi.”
-“Lạnh lùng vậy mỹ...”-Vô Tà đang nói liền nôn ra một ngụm máu tươi.
-“Ngươi có sao không?”-Nhược Lâm thấy Vô Tà nôn ra máu liền lo lắng tiến lại, nàng thà bị lừa còn hơn không tin.
-“Lúc đối chiến với tiểu tử Tiêu Viêm dùng sức hơi quá, một nửa như vậy liền có thể mà lỡ dùng nhiều quá.”-Vô Tà dùng dị hỏa của hắn mà đốt chỗ máu hắn vừa nôn ra thành hư vô, cước bộ càng mạnh thì bộc pháp càng mạnh nhưng mỗi cước như vậy liền gâp áp lực lớn lên bản thân, giới hạn của hắn kiếp trước liền là năm bước chân mà thôi rồi nằm liệt cả tháng. Lúc này liền mười bước khiến hắn liền trọng thương đã thế còn dùng đấu khí chữa trị cho Trầm Nguyệt nữa.
-“Vậy sao ngươi còn chữa trị cho Trầm Nguyệt làm gì?”-Nhược Lâm lo lắng đỡ hắn nằm lên giường.
-“Không thể để ngày mai được, viên thuốc ta đưa nàng áp chế tạm thời cơn đau của nàng mà thôi. Một khi hết tác dụng liền đau đớn gấp bội. Nhược Lâm, nàng nghĩ nàng ta sẽ chịu nổi chứ.”-Vô Tà cười khổ nói.
-“Có cần ta đi gọi dược hệ đến đây không?”
-“Không cần. Nàng còn nhớ cảm giác nhập đạo chứ?”-Vô Tà lắc đầu, sau lại hỏi.
-“Còn nhớ, liền có thể tiến nhập nhưng thời gian không lâu.”
-“Tiến nhập vào trạng thái đó rồi dùng đấu khí giúp ta chữa trị, đó là cách tốt nhất.”-Vô Tà liền nói.
-“Được.”-Nhược Lâm không chút nghi ngờ bắt đầu làm theo lời Vô Tà, hiện diện của nàng dần hòa vào với môi trường, ánh mắt nàng trở nên xa xăm. Ngọc thủ mang theo đấu khí nhu hòa dần tiến nhập vào cơ thể Vô Tà, chỗ đấu khí của nàng đi qua liền nhanh chóng phục hồi lại với tốc độ hơn mấy lần.
Vô Tà cũng không để mặc cho Nhược Lâm chữa trị mà cũng tiến nhập vào trạng thái nhập đạo mà dùng đấu khí kết hợp với Nhược Lâm chảy dọc trong cơ thể hắn mà liên tục chữa thương. Một mình Nhược Lâm tốc độ đã nhanh, nay thêm Vô Tà tốc độ liền không phải một cộng một thành hai mà là gấp bội lên. Cứ thế cơ thể tàn tạ của hắn bằng mắt thường có thể đỡ dần lên.
Nhưng trạng thái của hai người liền duy trì không lâu, một khắc đồng hồ liền kết thúc, nội thương của Vô Tà mười phần liền lành đủ trọn vẹn năm phần. Kế tiếp hắn sẽ tự chữa thương thôi, nếu theo tốc độ của mình hắn thì có lẽ mấy lần nữa tương đương với mấy ngày.
-“Ta đã cố hết sức.”-Nhược Lâm cảm thấy mình có lỗi khi không thể duy trì lâu hơn.
-“Không sao. Mỗi ngày liền luyện tập tiến nhập và duy trì trạng thái đó có lợi cho tu luyện và lúc chiến đấu liền tăng mạnh chiến lực.”-Vô Tà cười nói-“Cái này theo lão sư ta nói liền là trạng thái Hiền Nhân, cứ gọi như thế cho tiện.”