Bán thú nhân Lôi Lợi từ khi biết được bạn lữ mình là Hoa Lai thích thực phẩm của ‘Cửa hàng trái cây Văn gia’, hắn mới cảm thấy cuộc đời thật lắm bi ai, nhưng mà bi ai thì bi ai, cố tình chuyện này lại là chuyện tốt với hắn, đây mới là sự bi ai lớn nhất!
‘Cửa hàng trái cây Văn gia’ bán rau dưa ăn rất ngon, ngay cả một bán thú nhân chán ghét thực vật như hắn còn thích, được rồi, trọng điểm ở đây là bạn lữ Hoa Lai của hắn cũng là bán thú nhân, nấu cơm xào rau tay nghề có thể nói là cực kì dọa người, nhưng đột nhiên có một đoạn thời gian hắn lại có thể nấu ra đồ ăn có hương có vị. Khi đó trái tim trâu của Lôi Lợi cỡ nào là vui sướng…
Nhưng mà vài ngày sau trong nhà rau dưa không có nữa, chỉ có đồ ăn không, nhìn qua đống đồ ăn, cái món gì đó không biết là món gì bị nát bấy, nhìn vào vừa bàng hoàng vừa chán ngán, thiệt sự không muốn bỏ vào miệng, càng đáng sợ hơn chính là Hoa Lai ngươi còn đem đi xào với tiêu, ăn so với gặm cỏ còn khó nuốt hơn.
Lôi Lợi phát điên, “Mấy ngày hôm trước đồ ăn không phải là rất tốt sao? Tự nhiên đổi chi? Lại còn khó ăn như vậy!”
Hoa Lai trở mình xem thường: “Thức ăn ngon muốn mua là có thể mua hả?” Cũng không để ý tới Lôi Lợi đang nôn nóng, Hoa Lai rất nhanh đã ăn xong, sau đó lấy ra hoàng qua hôm nay giành mua được, gặm một hơi, vừa giòn vừa thanh mát, ăn ngon! Lại gặm một hơi, mới lười biếng mở quyển sách cổ đang đọc gần đây.
Lôi Lợi còn đang rối rắm nhìn chằm chằm mớ thức ăn khó ăn trên bàn, lại thấy Hoa Lai đang ăn hoàng qua ngon lành, nhất thời phẫn nộ, một phen đoạt lấy, hung hăng gặm một hơi, cắn xong dừng lại một chút, cảm giác giống như ngươi bị đang chìm trong biển lửa xong được linh khí gột rửa vậy, sau đó Lôi Lợi một hơi cứ thế tiếp tục gặm, sau đó, thật ra thì không có sau đó.
Hoa Lai giận dữ: “Cư nhiên ăn hết rồi!” Hắn hôm nay phải dùng sức của chính trâu hai hổ mới cướp được một trái hoàng qua như vậy mà, cư nhiên ăn hết của hắn luôn! Hoa Lai trực tiếp đấm cho Lôi Lợi một cái nắm tay, Lôi Lợi bị đánh đến tỉnh mộng, hỏa khí mới bị áp xuống lại đằng đằng bốc lên, hai người nhất thời quần nhau đánh một trận.
Kết quả buổi tối Lôi Lợi không có giường ngủ, bị đuổi ra ngoài cửa cong người hết một đêm, cuối cùng Lôi Lợi phải chỉ thiên phát thệ đêm nay nhất định giúp Hoa Lai cướp được một mẻ hoàng qua mới bình ổn được một hồi chiến đấu.
Buổi tối hai người đều sớm đến ngồi xổm chờ ông chủ mở cửa, vốn cho rằng họ đã đến rất sớm, kết quả đến khi bọn họ đến thì trước cửa tiệm đã xếp thành hai hàng người dài ngoằng.
Lôi Lợi đen mặt, Hoa Lai thì đã quá quen thuộc, cho nên chỉ làm như không thấy, cố gắng điều tra, muốn tranh được suất vào cửa hàng cuối cùng. Lôi Lợi thì đang dựng tai thẳng lên muốn nghe xem mọi người đang nói gì.
“Ngươi ngày hôm qua cướp được cái gì?”
“Ta thật đáng thương, ngày hôm qua người đến nhiều lắm, ta chỉ cướp được hai cây hoàng qua. Hoàng qua này thật sự rất thần kì, ta bị nóng trong người mấy ngày liền rồi, gặm hai cây hoàng qua, ngày hôm sau thần thanh khí sảng liền. Mẹ ta lúc trước thấy mặt ta nổi một, hai cục mụn ấy, mua hoàng qua về ăn cho tiêu bớt, không ngờ ăn vào xong thì thật sự biến mất. Hôm nay ta còn phải đoạt hoàng qua!
“Thật vậy sao? A, lúc trước ta đã nói với ngươi, ăn mứt trái cây nhiều cũng thế a. Chị gái ta, ngươi chắc biết chứ? Vừa tham ăn, mặt lại nhiều mụn. Ta mua mứt trái cây về nhà, chị ấy là người đầu tiên giành ăn đó, mà thần kỳ là chị ấy ăn xong vài ngày than đau bụng, sau đó thì mụn trên mặt giảm đi phân nửa! Sau lại muốn ăn nữa nên đến chỗ ta hỏi, làm ta tức muốn chết, ta còn chưa có ăn, đâu ra mà cho chị ấy nữa! Cuối cùng thì chị ấy gọi bạn lữ đến đoạt, mấy ngày sau mụn cũng mất hết luôn.”
“Oa, thần kỳ như thế a! Ta thấy mặt ngươi làn da thật tốt a, ngươi có phải thường ăn nhiều mứt trái cây không?”
“Đúng vậy, trước kia lỗ chân lông trên mặt ta lớn lắm, ăn mứt trái cây mới khá hơn nhiền, đáng tiếc phải lâu lắm mới cướp được một, hai hũ, chưa kể còn rất đắt tiền, một tháng tiền tiêu vặt của ta chỉ đủ mua một hũ.”
“Như vậy cũng được rồi, thỏa mãn rồi! Có thể cướp được đã là chuyện tốt rồi, đại bá phụ của ta đó. Một bán thú nhân khôi ngô như thế lại bị bạn lữ sai đi giành mua rau, kết quả không mua được cái gì, trong nhà nháo loạn thành một đoàn, mấy đứa nhỏ nhà họ không thích ăn rau, vậy mà lại rất thích ăn của cửa hàng này a, không có sẽ không chịu ăn cơm, làm ầm ĩ suốt.”
“Đâu chỉ thế, lão thái gia nhà đó cũng tính là nhân vật lão làng trong thôn chúng ta, ai trong thôn gặp mà không cúi đầu chào đâu? Rất yêu thích trà lạnh của cửa tiệm, mỗi ngày đều phải uống, không uống thì sẽ đen mặt hết nguyên ngày, gặp người còn mắng to vài câu không chịu nguôi giận, con cháu của ông ấy đều xuất động tranh mua, nhưng mà thật sự mà nói thì cho dù thủ vệ binh nhà bọn họ có kéo ra hết thì cũng không phải ngày nào cũng có thể uống đâu!”
“Cho nên mới nói, đồ nhà ông chủ Văn đều tốt, chỉ bị cái là ít quá. Giống như rượu mận, uống rất ngon, lần trước bạn lữ ta tổ chức sinh nhật một trăm tuổi, hắn tìm tòi được bài viết ‘Những loại thức ăn đãi tiệc ngon’ sau đó muốn mua rượu mận về để đãi tiệc chiêu đãi bằng hữu, kết quá mua về số lượng không đủ, có mấy người đến tham gia không có gì để uống liền nói hắn keo kiệt, sau thì sinh khí trực tiếp bỏ về, còn náo loạn làm vài chuyện khiến người ta không thoải mái, bạn lữ ta cũng rất giận, nếu như ông chủ bán nhiều một chút là được rồi, ta cũng rất thích rượu mận ông chủ làm a.”
…
Lôi Lợi giật mình, hóa ra có nhiều người giành giật nhau mua đồ nhu vậy a, sau thì bội phục nhìn bạn lữ nhà mình, khi trước còn có thể cướp được không ít ray dưa về nhà nấu cơm, quá vĩ đại!
Hoa Lai nguýt hắn một cái: “Đồ trong cửa hàng này rất khá, thứ được bán thú nhân hoan nghênh nhất chính là hồng tiêu đặc chế mới ra thị trường! Thủ trưởng của em mấy ngày trước không phải đã nói hơn phân nửa năng lượng tiêu cực trong cơ thể bị tiêu trừ rồi đó sao? Còn nói là có hy vọng thăng cấp nữa! Cái đó là nhờ được ông chủ tặng một hũ hồng tiêu đặc chế, ăn hết cả hũ, hôm sau liền phát hiện bệnh nan y trong người tiêu biến hết phân nửa, sau đó ông ta liền kêu không ít người đến đoạt, nhìn xem bên kia đi!”
Lôi Lợi đảo mắt nhìn qua, sau đó nhìn thấy một bán thú nhân cơ bắp phình to vô cùng cường tráng, hùng dũng khí phách hiên ngang, đợi mở cửa là lập tức là nhào vào.
Lôi Lợi đột nhiên muốn khóc, hắn có thể mua hoàng qua cho Hoa Lai được sao…
Đến khi thực sự tranh giành mua, Lôi Lợi ngay cả tâm tư khóc cũng không kịp, thật là, so với đánh giặc còn kích thích hơn, Lôi Lợi không có kinh nghiệm hoàn toàn lơ mơ, kết quả hắn chen đến muốn rút hết nước trong người, may mắn là cuối cùng cướp được trong tay của một á thú nhân còn chưa thành niên, tới lúc tính tiền Lôi Lợi bị á thú nhân kia dùng ánh mắt khiển trách nhìn mình mà xấu hổ vô cùng.
Hoa Lai cười ha ha, tiện thể cướp được một mớ rau xanh thêm một vò rượu mận, chưa kể còn có một hũ mứt trái cây, xem như là gặt hái mỹ mãn!
Thời điểm hai người họ còn chưa rời đi đã nhìn thấy ông chủ treo thông báo: Cửa hàng ma lạt năng của Hạ thị ở cửa hàng phía tây vẫn còn mứt trái cây và rượu mận, ai còn muốn mua có thể đến.
Nhất thời những người vẫn chưa mua được gì đã chen chúc hướng ra ngoài phóng đi, số lượng người trong cửa hàng nhanh chóng giảm đi phân nửa.
Lôi Lợi không rõ lắm, nhưng vẫn thoải mái, hưng phấn nói với vị nhà mình: “Cửa hàng kia tốt như nơi này sao? Hoa Lai, lần sau chúng ta đến đó mua đi!”
Hoa Lai trừng mắt nhìn Lôi Lợi, mứt trái cây cửa hàng Hạ gia cũng còn tạm, nhưng rượu mận vẫn kém hơn, ma lạt năng thì rất được, nhưng mà chỗ đó cũng không ít người đến, đến nơi kia đôi khi còn khó chen hơn ở đây! Ở đây tính ra còn có thể được ông chủ tâm trạng tốt mà tặng cho hồng tiêu đặc chế, cơ thể Lôi Lợi tích tụ khá nhiều năng lượng tiêu cực, Hoa Lai hy vọng có thể lấy về được một hũ hồng tiêu đặc chế về cho Lôi Lợi.
Lại nhìn Lôi Lợi đứng cạnh, Hoa Lai có chút ảm đạm, bởi vì bán thú nhân cùng bán thú nhân kết thành bạn lữ sẽ không có thể có con cái, cho nên hắn muốn cố gắng hết sức để Lôi Lợi có được những thứ hắn xứng đáng được có…
Còn Văn Quý lúc này, hắn là đang cảm thấy cửa hàng mình ngày càng chật chội rồi, hắn đang suy nghĩ có nên mở rộng cửa hàng hay không, dù sao thì về sau chủng loại rau dưa sẽ ngày càng nhiều, về sau cũng sẽ có thêm rất nhiều hoa quả mới, như thế thì trong tiệm hắn chắc chắn sẽ không đủ chỗ cho lượng khách khổng lồ này.
Từ Lang nói mình đi săn lỗ lỗ thú cũng có nấu lên đem bán trong cửa hàng, cũng xem như là giúp đỡ kinh tế trong gia đình. Văn Quý cũng không có cự tuyệt, hắn ẩn ẩn có thể cảm giác được Từ Lang cũng muốn cùng hắn kiếm tiền, hoặc là muốn chứng minh bản thân không phải không hữu dụng, cũng muốn chứng minh rằng mình thật sự đang cùng Văn Quý phấn đấu.
Văn Quý đáp ứng rồi, hơn nữa hắn cũng cảm thấy ý kiến của Từ Lang cũng rất hay, dùng hồng tiêu nấu cùng với thịt, có thể làm lương khô cho bán thú nhân khi đi săn, cũng có để họ đem bán a! Hơn nữa, bán thịt càng kiếm được tiền nhiều hơn, lại có thể giúp Từ Lang an tâm, nhất cử lưỡng tiện như thế, Văn Quý sau đó nói với Từ Lang cùng quản lý viên bàn bạc việc mở rộng cửa hàng.
Từ Lang được giao nhiệm vụ, trong lòng tràn ngập niềm tin, sau khi nói chuyện muốn mở rộng cửa hàng với quản lý viên, hắn đã suy nghĩ đến sau này bố cục của cửa hàng nên sửa sang thế nào rồi, tâm trạng rất là hưng phấn.
Tâm tình của Văn Quý cũng rất tốt, cho nên quyết định đêm nay tăng thêm một hũ hồng tiêu đặc chế vào danh mục quà tặng để chúc mừng việc cửa hàng được mở rộng, để các vị khách cùng chung vui. Hắn đăng lên loa tuyên truyền: ‘Cửa hàng của tôi sắp mở rộng quy mô, để cạm tạ các khách hàng quen và mới của tiệm đã luôn ủng hộ, đêm nay sẽ tặng ngẫu nhiên hai hũ hồng tiêu, một cho khách hàng thân thiết, một cho khách hàng mới đến tiệm.
Khách hàng đều sôi trào, “Có thông báo mới rồi? Ta là khách quen đây này!”
“Khách mới ở đây! Tặng ta đi, ta muốn a!”
Trong đó giọng Lôi Lợi là lớn nhất, đương nhiên, đã bị Hoa Lai hung hăng đánh cho một phen, bởi vì giọng chưa to nên bị đánh, Lôi Lợi không thể không ra sức rống to cổ họng hơn.
Từ Lang mới trở lại cửa hàng, chợt nghe thấy âm thanh la hét hỗn loạn bên trong, sau đó nghe ra được một thanh âm cực kì quen thuộc, Từ Lang quay đầu vừa nhìn thấy là ai, liền đến chỗ Văn Quý, chỉ vào Lôi Lợi bên kia, “Anh tặng một hũ cho hắn đi.”
Văn Quý kinh ngạc, “Như thế nào lại cho hắn?” Hắn chỉ mua một trái hoàng qua a! Văn Quý có chút chướng mắt…
Từ Lang cười cười, “Hắn đã cứu em đó.”
Lôi Lợi bởi vì cứu hắn, thiếu chút nữa có cùng kết cục bi thảm như người cha đã mất trên chiến trường của mình, cuối cùng Lôi Lợi bị đánh đến huyết nhục mơ hồ, nhưng may mắn vẫn giữ được mạng, lại còn ôm được người đẹp về nhà, tuy đây chỉ là chuyện đã qua, nhưng Từ Lang vẫn rất hoài niệm, cười cười, chút quà này xem như là chúc phúc cho bọn họ, còn báo đáp nhiều hơn nữa, khi trước Từ Lang đã đều cấp cho Lôi Lợi rồi. Nhìn thấy hai người Lôi Lợi bây giờ sống với nhau rất hạnh phúc, Từ Lang cảm thấy mừng cho họ.
Văn Quý xoa xoa tóc Từ Lang, tay vuốt dọc theo gò má tinh tế của hắn, ôn nhu đáp ứng, “Tôi đã biết.” Lỗ tai Từ Lang có chút đỏ, Văn Quý gần đây luôn hướng hắn làm nhiều hành động thân mật lắm.
Cuối cùng, Văn Quý tặng hai hũ hồng tiêu đặc chế, một vò cho bán thú nhân mà Từ Lang đã chỉ, một hũ khác là tặng cho cái vị á thú nhân từng nhắn là có tiệm điểm tâm mỗi ngày đều phải dựa vào mứt trái cây nhà hắn sống. Thấy người này mỗi ngày cướp được rất nhiều mứt trái cây, nói thật Văn Quý rất bội phục hắn. Trước khi Văn Quý đi siêu thị mua đồ, nhìn thấy mấy người phụ nữ tranh nhau mua đồ, bưu hãn đến mức hắn muốn đổ hết mồ hôi hột, thử tiến vào giành một lần về sau hắn không dám nữa. Cho nên vì sự bưu hãn của vị á thú nhân này, Văn Quý cảm thấy nên dành phần thưởng cho người bền bỉ, kiên trì nhất!
Sau đó thì đóng cửa tiệm, để Từ Lang phát huy nhiệt tình của mình trang trí bố cục mới cho cửa hàng.
Văn Quý đi làm bữa ăn khuya cho Từ Lang. Ngày hôm qua, Tiền thị mang mấy cái trứng chim dị thú đến đổi mứt trái cây, trong nhà vẫn còn dư không ít trứng, Từ Lang cũng rất thích ăn, Văn Quý suy nghĩ một chút, đi làm món cơm chiên trứng, lúc chiên bỏ thêm ít mứt trái cây vào, Văn Quý nếm một miếng, ân, có vị ngọt thanh thanh, trứng chiên cũng rất đậm vị a.
Văn Quý gần đây cùng Từ Lang đồng thời ăn thịt nấu, xào, kho rất nhiều, cảm thấy trong người bị khô nóng, nên thường hay hái mấy trái hoàng qua ra gặm. Từ Lang ăn cơm chiên trứng, vừa nhìn sang tiểu hoàng qua trong tay Văn Quý, Văn Quý gặm nguyên trái, không nhai liền tiến đến chỗ Từ Lang, đem hoàng qua đặt bên khóe miệng hắn.
Từ Lang ngốc, liếm liếm tiểu hoàng qua trước mặt, nên ăn hay không nên ăn bây giờ? Văn Quý còn đang mang dục hỏa nhìn hắn a, giờ mà ăn phỏng chừng đêm nay hắn lại mỏi eo đau lưng nữa, Từ Lang thật do dự.
Văn Quý cười nhẹ ra tiếng, thanh âm đè thấp thật gợi cảm, dời hoàng qua đi, cắn một ngụm, còn ái muội liếm liếm khóe miệng Từ Lang: “Ngoan, đêm nay cho em ăn hoàng qua đặc biệt, trước ăn cơm đi.”
…
Chưa tới vài ngày sau, tất cả các hạt giống đều đã được gieo xuống, Văn Quý chỉ cần tưới linh tuyền là ổn. Đất ruộng trung đẳng Đông tử cho hắn thuê, Văn Quý trước dùng một phần để trồng rau dưa, hiện tại trên mạng khách hàng yêu cầu rau dưa đều là số lượng lớn, Hạ Hoa cũng có nguồn thu từ rau dưa nhà hắn, người trong thôn cũng thường hay đến đổi vài thứ để lấy rau dưa về.
Tử quả Văn Quý đều đã đem đi ủ rượu, tiểu hồng quả thì thành mứt trái cây, sau nhà tính ra cũng không còn loại trái cây nào, Từ Lang nhìn thấy còn mấy trái hoàng qua mập mạp, hắn hái mấy trái hoàng qua ngồi trước sạp hàng nhà Hạ Hoa vừa ăn vừa nghe người khác nói chuyện phiếm.
Gặm hoàng qua, Từ Lang đáy mắt căm giận, cái gì mà hoàng qua đặc biệt, đó mà là hoàng qua sao! ((¬‿¬) Ai cũng hiểu mà đúng không?)