Văn Quý cũng có một bộ áo ngủ, màu đỏ thẫm, Văn Quý vừa nhìn đã xấu hổ không thôi, cái này hoàn toàn được làm theo phong cách ăn mặc cực kì tao của cái vị Lưu Tam thúc kia, hơn nữa ban ngày hắn cũng vì mấy cái bộ đồ ngủ này mà mất hết mặt mũi, cho nên Văn Quý quyết tâm không mặc. Từ Lang thì cầm lên hướng Văn Quý khoa tay múa chân, cao hứng phấn chấn không thôi, “Văn Quý, cái này đẹp mà, anh mau mặc thử đi!” Màu đỏ thẫm nha, cái này hẳn là được mặc vào ngày kết hôn rồi!
(tao 騷: lẳng lơ, quyến rũ)
Văn Quý nhìn thấy Từ Lang cao hứng như vậy không có suy nghĩ đến cái gì như hắn, nhất thời hắn thật sự cảm thấy mình đúng là hết thuốc chữa rồi, liền nhào qua ấn Từ Lang xuống giường trong ngoài đều phải gặm một lần cho đã rồi mới tha cho.
Sau đó Văn Quý khát nước, uống hai chén linh tuyền, người đổ mồ hôi ra có màu hơi đen, Văn Quý bèn đi tắm rửa. Từ Lang thì lười biếng ngồi trên giường, tay vẫn vuốt vuốt bộ áo ngủ kia, trong mắt tràn đầy thương yêu.
Văn Quý tắm rửa sạch những dơ bẩn trên người đi, trên người hắn không chỉ có gân mạch được cải biến, ngay cả da thịt cũng được linh tuyền gột rửa, mà Văn Quý làm việc tay chân nhiều vì thế trên người cũng chậm rãi có cơ bắp, không còn dáng vẻ yếu đuối như trước kia nữa.
Văn Quý đoạn thời gian này khá bận rộn, nhưng việc cao lên vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, sức ăn của hắn cũng không ngừng tăng, thực vật hắn ăn cơ hồ đều chứa linh khí tinh thuần, ngay cả những món ăn có năng lượng hơi hỗn tạp như thịt dị thú hắn cũng có ăn, sau đó ăn cơm, rau dưa với trái cây, lại uống thêm mấy bát linh tuyền là đã có thể tống bớt những năng lượng hỗn tạp đó ra ngoài, thân thể Văn Quý cũng vì như thế mà khỏe mạnh hơn không ít.
Văn Quý chỉ quấn khăn tắm bên hông, lau lau tóc sơ qua rồi đi ra, đem khăn lau vứt qua một bên, đi qua lại gặm Từ Lang vài hớp, cười tủm tỉm mở miệng, “Từ Lang, chúng ta đi chọn lễ phục và nhẫn thôi.”
Cánh tay Từ Lang lúc này đột nhiên mãnh liệt phát lực, bàn tay nắm tay Văn Quý nổi gân xanh, ánh mắt hồng hồng nhìn Văn Quý, ôm bụng co rút người. Văn Quý hoảng sợ, “Làm sao vậy?”
Từ Lang lăn qua lăn lại, ôm bụng nói đau. Văn Quý cả kinh, đang suy nghĩ có nên đút Từ Lang ít linh tuyền hay không, thì Từ Lang đã ấp úng kêu Văn Quý dẫn mình đến phòng khám.
Văn Quý không kịp nghĩ gì nữa, một tay đợ Từ Lang lên lưng cõng người hướng phòng khám bệnh trong thôn chạy đi, bởi vì vừa tắm rửa xong nên Văn Quý cả người đầy mồ hôi, trái tim bang bang như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tâm như bị ngàn mũi kim đâm đến đau nhức.
Văn Quý chưa bao giờ biết hắn có thể chạy nhanh như vậy, giống như là siêu nhân không trung vậy, đạp gió mà chạy vội đi.
Đến phòng khám của thầy thuốc Văn, Văn Quý thanh âm đã có chút phát run, “Thầy thuốc, thỉnh xem cho Từ Lang.”
Văn thầy thuốc đỡ lấy Từ Lang từ trên người Văn Quý đặt lên giường bệnh kiểm tra, Văn Quý lúc này đã mệt đến muốn té trên mặt đất. Rất lâu cũng không có nghe thấy tiếng thầy thuốc đáp lại, Văn Quý sợ muốn chết, chỉ sợ Từ Lang xảy ra chuyện gì.
Liều mạng khiến bản thân mình không tiếp tục run rẩy, khắc chế tâm tình rối rắm hỏi, “Thầy thuốc, Từ Lang thế nào rồi?”
Văn thầy thuốc ánh mắt thanh lãnh, lúc nói chuyện thanh âm cũng lạnh như băng không hề có chút biểu hiện lo lắng nào, nhìn Văn Quý phun ra mấy chữ, “Ăn nhiều, đầy bụng.”
Văn Quý: …
Cái người nào đó nằm trên giường đã muốn tỉnh lại: …
Từ Lang bị bắt uống hết chén thuốc thảo dược chua sót cực điểm kia, sau mệt mỏi ngủ một giấc, Văn Quý muốn nhanh mang Từ Lang về nhà, sau khi Văn Quý trả tiền chuẩn bị rời đi, thầy thuốc họ Văn kiệm lời hiếm khi nói nguyên câu đầy đủ: “Không nên ăn uống, rượu chè quá độ, năng lượng của thực vật cũng không có tốt hơn động vật bao nhiêu đâu.”
Văn Quý cảm thán một hơi, Từ Lang gần đây thật sự ăn rất nhiều, tiệc khởi công ngày đó uống nhiều rượu như vậy, mà năng lượng trong rượu gạo vốn không thể khinh thường được, chưa kể Từ Lang còn thích ăn mứt trái cây như vậy, ngày nào cũng ăn không ngừng, bình thường một bữa ăn Từ Lang chỉ ăn có ba chén cơm mà lại ăn cùng với một lượng lớn thịt, ngày thường còn hay đổi vài món khác nhau để đổi khẩu vị, cứ thế nhiều năng lượng tụ cùng một chỗ,
có thể hấp thu được hay không còn là một vấn đề, cũng may là Từ Lang bản thân rất cường hãn cho nên tới tận bây giờ mới phát hiện trong cơ thể hắn tích lũy nhiều năng lượng như vậy.
Văn Quý nhíu mi, về sau không thể để cho Từ Lang ăn nhiều như vậy nữa, mứt trái cây trong nhà hơn phân nửa đều là Từ Lang ăn, còn uống nước trà pha linh tuyền nữa, sao lại thích ăn như vậy a? Văn Quý có chút đau đầu.
Kế hoạch dự định đêm nay đi mua lễ phục với nhẫn coi như là phá sản luôn. Văn Quý sau khi về nhà thì kiểm tra xem trong kho còn bao nhiêu mứt trái cây đều đem bán sạch, ngày hôm sau dùng linh tuyền pha trà lạnh cất vào mấy cái chai mà Lưu Tam thúc đem tới, cũng mau chóng quăng lên mạng bán hết.
Lưu Tam thúc ngồi trên ghế nhàn nhã uống trà, nếm đi nếm lại, phẩm lại phẩm, cuối cùng không cam lòng nói, “Trà này của ngươi đúng là không tồi, so với trà ta nấu thơm hơn nhiều lắm, uống vào khiến cả người thoải mái hẳn ra.”
Thấy Văn Quý đem nước trà đều đổ đầy từng chai, Lưu Tam thúc vội vàng ra sức bảo vệ, “Ai ai, ta còn đang uống mà, ngươi đều đem bán hết thì ta uống cái gì bây giờ!
Ngươi cũng không thể vô lương tâm thế chứ, lão tử cả đêm qua còn giúp ngươi đẩy nhanh tốc độ đó.”
Văn Quý khóe miệng co rút, hắn có thể nói là hắn làm vậy là để cho Từ Lang không nhìn thấy sao? Từ Lang mà nhìn thấy thì phỏng chừng lại muốn uống, mà hắn nhìn thấy ánh mắt trông mong của người kia thì Văn Quý theo bản năng liền chiều theo, nếu như vậy thì thảm, nói chung là như vậy cũng không sao, miễn là đừng có đến phòng khám thêm lần nào nữa là được.
Nghĩ đến đây, Văn Quý đem phần trà lạnh còn lại đều đưa cho Lưu Tam thúc đem về nhà. Văn Quý đem theo chút đồ ăn, lại xách thêm mấy hũ mứt trái cây đến biếu thầy thuốc Văn, đêm hôm qua đã trễ thế mà vẫn còn đập cửa đánh thức làm phiền người ta.
Lưu Tam thúc bị đuổi khỏi cửa, nghe Văn Quý nói phải mang đồ đến tặng cho tên thầy thuốc biến thái kia thì Lưu Tam thúc liền tạc mao (tạc mao thì chắc ai cũng biết là xù lông rồi nhưng klq là có ai muốn ship couple này giống tôi không a (¬‿¬) ), chỉ vào Văn Quý hô to: “Lão tử giúp ngươi làm nhiều chai như vậy thì được uống có mấy hớp trà, còn cái tên kia cho ngươi có ít thuốc thôi mà được hưởng nguyên một rổ đồ ăn luôn, Văn Quý ngươi coi ta là cái gì hả?”
Văn Quý mặc kệ hắn, trở mình xem thường, “Đồ ăn sau nhà con em trai thúc ngày nào không lấy mấy hũ về ăn? Thúc khi nào đến nhà con mà không xách mấy hũ mứt trái cây về đi rồi lúc đó hẵng nói.”
Văn Quý muốn đến chỗ Văn thầy thuốc, Lưu Tam thúc liền đoạt lại đồ trong tay hắn, đắc ý dào dạt nói để tự mình đi qua, còn như kẻ trộm cười cười vài tiếng.
Lúc này Từ Lang tỉnh lại, mơ mơ màng màng gọiVăn Quý, Lưu Tam thúc nắm tốt thời cơ đẩy Văn Quý vào nhà, còn chính mình thì mang nguyên một rổ toàn thứ tốt bỏ chạy.
Văn Quý đi đến bên giường lạnh lùng nhìn Từ Lang, Từ Lang ánh mắt đảo loạn khắp nơi không dám nhìn thẳng Văn Quý, điển hình của bộ dáng có tật giật mình.
Văn Quý ngực phập phồng, muốn nổi giận một phen, thì Từ Lang đã ngao một tiếng đi qua ôm cổ Văn Quý, nhỏ giọng nhận sai, “Văn Quý, em về sau sẽ không ăn nhiều như vậy nữa! Thật đó!” Hắn thích thức ăn có năng lượng thật tinh thuần, nhìn thấy là nổi lên cảm giác thèm ăn ngay, không nghĩ tới lại ăn nhiều đến vậy. Len lén nhìn Văn Quý, tối hôm qua thật sự quá mất mặt, Từ Lang chôn mặt trong ngực Văn Quý, nhe răng cắn cắn cơ ngực Văn Quý một hơi.
Nghĩ đến cảnh Từ Lang chịu dày vò đêm qua, Văn Quý trong lòng khó chịu, lạnh lùng đẩy Từ Lang ra, không để ý tới hắn nữa, “Em đi đánh răng rửa mặt đi, thấy thuốc nói hôm nay không nên ăn thêm gì, khi nào hấp thu toàn bộ năng lượng thừa xong thì mới ăn cơm lại bình thường được.”
Từ Lang sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn bóng dáng lãnh đạm của Văn Quý, lòng đột nhiên khó chịu cực kì, thì thào nhận sai, “Văn Quý, em thật sự sai rồi.”
Văn Quý quyết định phải giáo huấn Từ Lang một lần, cứ sủng người mãi cũng không được. Văn Quý dặn Từ Lang không được ăn nhiều lần, cái người này lại chỉ đáp ứng mấy tiếng cho có lệ, mình vừa quay đi thì lại lén ăn, được lắm, còn ăn được thì còn sức vào phòng khám đúng không, dám gạt mình nữa chứ! Không thể tha thứ!
Văn Quý một bụng tức giận, ban ngày liền rời đi tưới nước cho ruộng thóc, với khoai lang đậu tương. Tính toán ước chừng nửa tháng nữa là có thể thu hoạch khoai lang cùng đậu tương thì cũng sắp đến ngày kết hôn của họ. Khi đó dùng đậu tương là tương đậu, đậu hũ ăn, nấu cùng với cá chắc chắn là mỹ vị.
Khoai lang thì có thể làm thành đồ ăn vặt, hoặc luộc khoai tây với nước đường sau đó đem đi ướp lạnh ăn sẽ có bao nhiêu hưởng thụ a! Văn Quý trước kia rất thích ăn những món này, thơm thơm ngọt ngọt.
Tuy nói Văn Quý để Từ Lang ở nhà diện bích tư quá, một mình hắn đi tưới nước, nhưng trong đầu khó tránh nhớ mong Từ Lang. Không phải người ta nói ăn nhiều thực vật có thể giúp bán thú nhân hấp thú năng lượng dị thú hay sao, như thế nào Từ Lang ăn nhiều ngược lại bị đầy bụng?
(diện bích tư quá” 面壁思過 quay mặt vào tường suy nghĩ lỗi lầm)
Văn Quý nghĩ đến lời thầy thuốc nói năng lượng thực vật cũng không phải rất tốt, chẳng lẽ là do hắn dùng linh tuyền nên năng lượng trong thực vật quá tinh thuần nên Từ Lang ăn nhiều không thể hấp thu cùng lúc, cho nên mới thành ra như vậy?
Văn Quý vừa hái một củ khoai nhỏ vừa thở dài, khoai lang xào tỏi ăn cũng ngon lắm chứ, Từ Lang hôm nay không may rồi. Văn Quý trở về mang theo mấy củ khoai lang non mập tròn, là đồ ăn cho bữa trưa, Từ Lang hôm nay không thể ăn được gì, nên Văn Quý cũng không nấu thịt, nếu không chắc Từ Lang sẽ chảy nước miếng nhấn hắn chìm luôn.
Mới bước vào cửa, Từ Lang rất kích động lôi kéo Văn Quý đến hậu viện, “Văn Quý, hồng tiêu có thể thu hoạch rồi!”
Hồng tiêu có thể thu, Văn Quý có thể dùng hồng tiêu nấu thức ăn, Từ Lang cũng có thể được ăn rồi! Hồng tiêu có thể thiêu đốt năng lượng, hắn đêm qua đã uống thuốc, năng lượng đã được tiêu đi không ít, nếu giờ ăn hồng tiêu thì năng lượng thừa còn lại chắc chắn sẽ tiêu tán hết, hắn liền khôi phục bình thường.
Lúc trước Văn Quý đem hạt giống hồng tiêu trồng chung với mấy luống rau nhà hắn, ngoài tưới nước ra thì cũng không làm gì nữa, chỉ cảm thấy hồng tiêu sao lâu như thế vẫn không có động tĩnh gì, không nghĩ tới cư nhiên là mọc từ trong đất mà toát ra, màu sắc như lửa đỏ, sức nóng như một cây đuốc nhỏ.
Văn Quý đào đất ra, lúc rút cây ớt lên tay có cảm giác như bị đốt cháy, cái này còn nóng rát hơn cả lúc nhúng ta vào thau nước ớt nữa.
Văn Quý bị kích thích, hồng tiêu trong tay không cầm chắc rơi trên mặt đất. Từ Lang nhíu nhíu mày, vươn tay muốn nhặt lên, Văn Quý ngăn lại, “Cay đấy, đừng dùng tay nhặt.”
Văn Quý dùng nước lạnh tạt vào tay rất lâu mới làm tan bớt cảm giác nóng rát, sau khi tìm được bao tay mang vào Văn Quý mới cầm cuốc đi thu hoạch hòng tiêu. Từ Lang là người vui vẻ nhất, mẹ hắn trước kia cũng rất thích ăn hồng tiêu, thường xuyên nấu thịt cùng với hồng tiêu, màu sắc đỏ rực khiến cho người nhìn đều phải chảy nước miếng ròng ròng.
Từ Lang đem hồng tiêu thu hoạch vào rổ ngoan ngaon đều giao cho Văn Quý. Văn Quý nở nụ cười, ôm Từ Lang hôn một hơi, Từ Lang rất ngoan, hắn có muốn tức giận thì cũng không tức nổi, nhìn người trong lòng mềm nhũn, hắn thật sự bất đắc dĩ mà.
Từ Lang ánh mắt ánh lên, hạnh phúc cũng hôn Văn Quý một hơi, sau ôm Văn Quý không muốn buông tay, “Văn Quý, em sẽ nghe lời anh, về sau không ăn lén nữa.”
Tối hôm qua bộ dáng Văn Quý sốt ruột làm hắn hối hận không thôi, hắn không muốn lừa gạt Văn Quý, hắn sợ hãi Văn Quý biểu lột biểu tình thất vọng với hắn, như vậy hắn sẽ cảm thấy rất khó chịu, hắn chỉ thích Văn Quý thích hắn, thời điểm nhìn hắn chỉ có yêu thương, hắn vĩnh viễn không muốn có Văn Quý có cảm xúc tiêu cực nào hết.
Giống như mẹ hắn vậy, cho dù rất buồn bực phụ thân, nhưng tình ý nơi đáy mắt của người cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thay đổi.
Từ Lang trong lòng đột nhiên hơi đau một chút, hắn thích Văn Quý như vậy rồi, phải làm thế nào đây? Thích đến đau lòng, thích đến vĩnh viễn không muốn người rời đi, muốn trói chặt người bên cạnh mình cả đời.
Từ Lang nói: “Văn Quý, chúng ta đi chọn nhẫn đi.”
Văn Quý kinh ngạc, “Sao thế? Không phải em muốn ăn thịt xào hồng thịt hay sao?” Từ Lang lắc đầu, đáy mắt kiên trì, “Chúng ta đi mua nhẫn, mua lễ phục, sau đó chúng ta kết hôn.”