- - Cái con này, tao đã bảo mày bớt mồm đi cơ mà….
Bác Dung hẩy tay cãi lại mẹ:
- - ̀y, mẹ cứ làm như con trẻ con không bằng. Con đi ra ngoài bây giờ người ta đồn ầm lên nào là anh em làm ăn tiền bạc chia không đều nên em chém anh, người khác thì lại nói giang hồ thanh toán lẫn nhau..Mà ai đồn toàn từ mồm con Hường mà ra cả chứ ai, thế nên nhìn thấy chú ấy ở đây con mới hỏi. Có quý thì mới hỏi chứ người khác con mặc kệ..
- - Dạ bác với chị đừng nghe những lời như thế. Tuy đúng em là người chém anh Tuấn nhưng tất cả sự việc đều có nguyên nhân của nó. Cả đêm qua suy nghĩ sáng nay em mới thấy mình có tội khi đã nói dối bà và hai cháu Nam với Hạnh. Trước giờ em là người dám làm dám chịu, nhưng đối với gia đình người thân chưa bao giờ em làm gì sai trái. Sự việc lần này em là người có lỗi, bản thân em cũng thấy mình là một thằng tồi. Em đến nhà mình hôm nay cũng là muốn nói ra để cháu Nam biết mọi chuyện.
Bà ngoại tiến về phía giường bên cạnh ngồi xuống, Nam cũng đi theo bà. Bác Dung cũng đã kéo chiếc ghế gỗ đặt mông chờ đợi từ bao giờ. Cả nhà đang chờ đợi người đàn ông nhỏ bé kia trút bầu tâm sự. Bà ngoại nói:
- - Thực ra thì tôi cũng nghĩ chú có lý do nào đó nên mới để xảy ra chuyện như vậy. Tôi nói vậy không phải vì thằng Tuấn không phải là con tôi nên tôi bênh chú đâu. Nhưng nhìn chú đối xử với hai đứa con của anh Tuấn như thế này thì tôi tin chú còn kính trọng bố tụi nhỏ hơn.
Chú Đại nhìn bà ngoại khẽ mỉm cười:
- - Dạ con cảm ơn bác đã tin tưởng, con biết tình ngay lý gian. Mọi người nhìn thấy thế đều trách con là thằng giang hồ máu lạnh. ĐIều đó cũng không khác được vì sự thật là con đã chém anh Tuấn..
Thằng Nam đứng dậy nắm chặt tay hét lớn:
- - Sao chú lại chém bố cháu….
Mặt nó đỏ au, hai mắt nhăn lại, vết sẹo bên mắt trái của no bị kéo giãn, khuôn mặt của nó khi ấy trở nên hung dữ vô cùng. Bác Dung bất ngờ trước thái độ của nó, vì vốn dĩ mọi người đều nghĩ Nam ghét bố nó lắm. Chính bố nó đã khiến cuộc sống của nó thành ra như thế này, bà ngoại quát Nam:
- - Không được láo, người lớn đang nói chuyện….Không được nói chen vào….
Chú Đại sau câu hét của Nam như bừng tỉnh, nhưng chú Đại nhìn Nam gật đầu. Dường như câu nói của Nam lại giúp chú Đại nhận ra một điều gì đó, chú Đại nói với bà ngoại:
- - Không sao đâu bác, đàn ông nó phải thế. Cháu nó dám đứng lên nói như vậy con lại thấy mừng cho anh Tuấn.
Bà ngoại với bác Dung lặng im lắng nghe, chú Đại nhìn Nam tiếp tục:
- - Đúng vậy, giờ chú sẽ nói lý do vì sao chú lại chém bố cháu. Được lắm thanh niên, từ khi đến đây chú thấy thái độ của cháu khác hẳn ngày hôm qua nhưng lại không chịu mở lời. Nhưng giờ cháu đã dám đứng lên hỏi chú như vậy thì người làm chú đây tại sao lại phải lấn cấn điều gì mà không dám đối diện với sự thật. Mày vừa làm chú tỉnh ra đấy Nam ạ, thấy mày giận dữ như vậy là chú biết tình cảm của hai bố con vẫn có thể hàn gắn được. Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Ngoài mặt luôn tỏ ra căm ghét nhưng trong lòng lúc nào cũng lo lắng cho người kia. Bố mày cũng thế, nhưng chú nói thì lúc nào cũng cố chấp với mặc cảm tội lỗi do mình gây ra.
- - Đây không phải là chú giải thích cho cháu hay bà ngoại hay chị đây cái gì cả. Chú chỉ nói để bản thân chú không thấy áy náy với hai cháu mà thôi. Tuy chú chém bố cháu nhưng đó chỉ là việc không may. Còn người mà chú muốn giết khi ấy là con mụ Hường, vợ hai của bố cháu…
Bác Dung tròn mắt ngạc nhiên, sau đó chú Đại kể hết mọi chuyện bắt đầu tù việc bé Hạnh bị vào viện với nguyên nhân ngộ độc thức ăn, cho đến việc tình cờ chú Đại phát hiện ra chuyện một ngày bé Hạnh bị ép ăn 4 quả trứng vịt lộn. Không chỉ thế chú Đại còn ghi âm lại cuộc nói chuyện với bác sỹ ở bệnh viện khi chú Đại chở Hạnh quay lại bệnh viện hỏi nguyên nhân con bé bị vàng da, nôn nửa suốt cả tháng qua có phải là do ăn trứng vịt lộn quá nhiều hay không..? Và vị bác sỹ đó đã nói nếu quả thật cháu bé một ngày mà ăn đến 4 quả trứng vịt lộn trong vòng 2 tháng thì đúng là như vậy. Da bé Hạnh vàng khè, hay bị nôn mửa, không ăn uống được gì đó là vì Hạnh bị thừa vitamin A do ăn trứng quá nhiều.
Bằng cách đó mụ Hường đang đầu độc con bé mỗi ngày với bộ mặt giả tạo là chăm lo cho con chồng không thiếu một thứ gì. Và chú Đại biết sau khi bé Hạnh không chịu nổi nữa thì mụ Hường đã đưa con bé vào viện, nhưng dó sợ ông Tuấn và chú Đại nghi ngờ nên mụ không còn cách nào khác phải để cả cái Thư vào viện cùng với lý do: Cả hai đứa bị ngộ độc thức ăn.
Bác Dung nghe xong vỗ dùi chửi thề:
- - Quân súc sinh khốn nạn, tại sao nó lại dám làm thế với con bé kia chứ. Con mình rắn răng chuột, loại độc ác đấy sao nó vẫn cứ nhơn nhơn sống như không có chuyện gì xảy ra vậy nhỉ..?
Bà ngoại lắc đầu thương cháu:
- - Vậy mà bà cháu tôi ở nhà cứ nghĩ con bé được bố với mẹ kế trong đó đối xử tốt lắm. Thấy thằng Nam về khoe em gái tuần nào cũng được bố chở đi công viên chơi tôi cũng mừng. Vậy mà không ngờ nó phải sống cảnh dì ghẻ con chồng độc địa đến như vậy…?
Vừa nói bà ngoại vừa run run giống như sắp khóc, thằng Nam bấu chặt hai tay vào đùi giận dữ. Nó đã hiểu vì sao mỗi lần nó đến mụ Hường lại tìm đủ mọi cách để đuổi nó đi, không cho nó gặp em, gặp bố. Nó thương em gái bị mụ dì ghẻ đối xử nhẫn tâm suốt những ngày vừa qua mà nó vẫn tưởng rằng em nó đang sống tốt. Chú Đại kể tiếp:
- - Tuy đoạn ghi âm này cũng không chứng minh được gì nhiều bởi vì con đó nó sẽ nói cả hai đứa đều ăn giống nhau và nó không hề hay biết mọi chuyện lại thành ra như vậy. Anh Tuấn thì tin người, cũng không trách được vì trước mặt anh ấy con rắn độc luôn tỏ vể hiền lành nhân hậu, luôn chăm lo cho bé Hạnh từng chút một. Khi đó chú cũng quá nóng giận mà không nghĩ đến hậu quả. Bởi cái ngày cháu với bác Dung vào nhà chú đã hứa nếu ai làm hại con bé chú sẽ trả lại gấp 10 lần. Chú đã nói trước mặt nó và bố cháu như vậy mà nó vẫn rắp tâm hãm hại con bé nên chú lúc ấy chỉ muốn giết nó, nhưng bố cháu đã lao vào can. Cuối cùng thành ra người bị chú chém lại chính là bố cháu….
Không nghe chú Đại nói tiếp thằng Nam đứng dậy chạy ra ngoài, nó lấy xe đạp phi ra khỏi cổng trong sự ngỡ ngàng của mọi người...Bà ngoại chỉ kịp gọi bác Dung:
- - Dung...Chạy theo lôi nó ….về đây…..
Chú Đại cũng chạy ra sân nhưng do cơ thể còn mệt nên chú khồn đuổi kịp, bác Dung tất bật chạy theo nhưng thằng Nam đã phóng xe đạp đi mất hút….