Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 44

Edit: phuong_bchii

________________

"Chị mừng bao nhiêu?" Vu Chu tới gần Bành Hướng Chi, lặng lẽ hỏi.

Bành Hướng Chi giơ ra một đầu ngón tay.

"1000?"

"100." Bành Hướng Chi kéo Kỷ Minh Tranh, "Hai chúng tôi, bỏ một bao."

"Nhưng không phải thân hữu sẽ đăng ký số tiền tùy lễ sao?" Vu Chu đồng tử chấn động, "Sao chị không biết xấu hổ thế?"

"Tôi không biết xấu hổ á," Bành Hướng Chi giật khuyên tai của mình, cười nhạo, "Sao tôi có thể không biết xấu hổ như hắn. Nếu tôi đi hỏi, "người yêu cũ cặn bã của tôi mời tôi tham dự hôn lễ, nên mừng bao nhiêu, online chờ, rất gấp", câu trả lời phía dưới có thể giúp tôi tiết kiệm 100 này."

"Có lý." Vu Chu like.

"Ừm hửm." Bành Hướng Chi ngồi nghiêm chỉnh.

Nói chuyện linh tinh một lát, hôn lễ chính thức bắt đầu, Lý Kiều ăn mặc như chó, đứng trong ánh đèn sóng biển, chờ cô dâu chậm rãi đi về phía hắn.

"Em nhìn hắn kìa em nhìn hắn kìa." Trên ghế còn có những người khác, Bành Hướng Chi không buồn cười lên tiếng, chỉ có thể bất động cúi khóe miệng, ánh mắt thoáng nhìn, ý bảo Vu Chu nhìn Lý Kiều trên khán đài.

Tinh thần phấn chấn, mắt ngấn lệ, vẻ mặt kiêu ngạo, thâm tình chân thành, trở nên nổi bật.

Trình độ cảm xúc còn phong phú hơn cả lúc hắn lồ ng tiếng.

"Em nhìn hắn xem, cứ tưởng mình giống Hoàng Đại Minh." Bành Hướng Chi dựng thẳng bàn tay lên, kề tai nói nhỏ với Vu Chu.

"Cháu trai này tôi biết rõ hắn đang suy nghĩ gì nhất, hắn hiện tại khẳng định đang nghĩ mình là hoàng tử đẹp trai nhất thiên hạ, cùng công chúa trải qua giai đoạn trắc trở thành cặp đôi trời ban rồi." Bành Hướng Chi cắn hạt dưa, nhìn bọn họ thâm tình đối mặt nhau.

"Trên thực tế trong mắt người bình thường đánh giá sự kết hợp này như thế nào: người đàn ông này không muốn cố gắng nữa." Hoặc là, cô gái này chỗ nào cũng tốt chỉ có mắt nhìn quá kém. Nhưng Bành Hướng Chi chỉ muốn mắng Lý Kiều, người khác không nói.

Kỷ Minh Tranh nhìn nàng trang điểm tinh xảo cầm hạt dưa và đậu phộng, cắn cốp cópp còn giải thích, nhịn không được dùng ánh mắt nhắc nhở nàng, thấy nàng không hề phản ứng, ngược lại Vu Chu đưa mắt tới, nhìn Kỷ Minh Tranh, cong khóe mắt cười.

Kỷ Minh Tranh cười cười, dời mắt đi, Tô Xướng nhìn lại, hai người lại trao đổi ánh mắt, Tô Xướng giơ tay, ngón trỏ nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương của mình hai cái, sau đó cụp mắt xuống, không nói gì.

Vu Chu "Xì" một tiếng che miệng cười, liếc nhìn Tô Xướng.

Sau đó lặng lẽ tiến lại gần, cười nói: "Cũng may, thật ra em cảm thấy, không uống nhiều là được rồi."

"Ừ." Tô Xướng cười gật đầu.

Bành Hướng Chi duy trì tư thế ngồi nghiêng, khinh miệt ngẩng đầu nhìn đôi tình nhân kia, bên tai là lời tuyên thệ của Lý Kiều. Không thể không thừa nhận, tốt xấu gì cũng là CV, giọng nói của hắn rất có tính lừa gạt, luôn cho người ta có ảo giác sẽ thiên trường địa cửu.

Hắn mặc bộ vest được thiết kế hoàn hảo, ăn mặc bộ dạng thể diện nhất Bành Hướng Chi từng thấy, cười dịu dàng nhìn cô dâu của hắn.

Trên bàn tiệc này ngoại trừ Bành Hướng Chi, chỉ sợ đều là thật lòng chúc phúc cho hắn.

Bởi vậy phần diss này của Bành Hướng Chi, bao phủ trong thịnh hội mênh mông, bé nhỏ không đáng kể.

Giống như ba năm nàng đã từng trả giá, bé nhỏ không đáng kể.

Bành Hướng Chi đột nhiên im lặng, cánh tay chống lưng ghế, bắt chéo chân, môi hờ hững bĩu môi, sau đó nhẹ giọng hỏi Kỷ Minh Tranh: "Cậu có biết tôi từng ở bên hắn không?"

"Biết." Từ 26 tuổi đến 29 tuổi.

"Ha, cậu di thế độc lập như vậy hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ một lòng chỉ đọc sách thánh hiền cũng biết, vậy toàn bộ giới đều truyền đi khắp rồi." Bành Hướng Chi chẳng hề để ý cười, giọng rất nhẹ.

Nhưng lần này nàng không chỉ dùng thành ngữ, mà còn dùng cả câu thơ. Kỷ Minh Tranh nhìn về phía mũi chân nàng, nàng kiềm chế giày cao gót, kéo gót chân ra.

Kỷ Minh Tranh từng bước nhớ tới Bành Hướng Chi 26 tuổi, khi đó nàng và Lý Kiều là "Kim đồng ngọc nữ" trong giới, bởi vì Lý Kiều là CV nam, độ chú ý lớn hơn nàng một chút.

Hai người bọn họ ở trong giới không hề kiêng dè, lúc Bành Hướng Chi không biết, Lý Kiều thậm chí từng sau lưng nàng ba hoa khoác lác về dáng người Bành Hướng Chi, nói lúc nàng quỳ gối ở nhà lau sàn, mông rất vểnh.

Đó là lúc bọn họ yêu nhau sắp hết năm thứ hai, Kỷ Minh Tranh từ phòng vệ sinh đi ra, đang muốn đẩy cửa phòng karaoke ra, chợt nghe thấy một câu này.

Cô không đi vào, sau đó đi tới cửa hóng gió, gọi điện thoại nói với mẹ ngồi một lát nữa sẽ trở về.

Đang nói chuyện điện thoại, ầm ầm oán hận đến ven đường, Bành Hướng Chi bước xuống xe motor, trong tay lắc chìa khóa xe, thướt tha mềm mại đi vào trong quán karaoke.

Lúc lên bậc thang, nàng cười trả lời tin nhắn của Lý Kiều, nói: "Ai nha, đến rồi, anh chờ thêm chút nữa đi."

Sau đó nàng dừng lại, đối với bức tường trang trí phản quang bên ngoài quán karaoke, nhẹ nhàng hất tóc, không biết nhớ tới cái gì, lại cười.

Kỷ Minh Tranh thu hồi ánh mắt, nói với mẹ Kỷ: "Con về ngay bây giờ, khoảng nửa tiếng nữa về đến nhà, về đến nhà sẽ gửi tin nhắn cho mẹ."

Đứng ở ven đường đón xe, xe máy phân khối lớn của Bành Hướng Chi ở ngay bên cạnh, khi đó là một chiếc xe màu đen kim loại, cũng giống như chủ nhân của nó, kiêu ngạo, cứng rắn mà kiêu ngạo.

Nhìn một cái liền cảm thấy, hẳn là vĩnh viễn tự do, vĩnh viễn bừa bãi, vĩnh viễn ở trong gió.

Tiếng khóc nức nở nhẹ nhàng kéo Kỷ Minh Tranh đến hiện thực, trên sân khấu đang mở nhạc trữ tình, khiến người ta rơi lệ nhìn lại lịch sử yêu đương của cô dâu chú rể.

Mà ở bên dưới, Bành Hướng Chi đang khóc.

Vu Chu luống cuống, vội tìm Triều Tân lấy khăn giấy: "Này này này, chị làm sao vậy."

Bành Hướng Chi gào khóc.

Đây cũng không uống rượu a...... Da đầu Vu Chu đều tê dại, cầm lấy khăn giấy đắp lên mặt Bành Hướng Chi, hận không thể giúp nàng che khuất ánh mắt của những người xung quanh.

"Em đừng lau mắt tôi, trang điểm lem rồi!" Bành Hướng Chi mắng cô nàng, cắn nắm đấm muốn kiềm chế.

Không kiềm chế được.

"Không phải, chị khóc cái gì chứ......" Vu Chu hoảng chết đi được, mặt ủ mày ê nhìn Kỷ Minh Tranh, Kỷ Minh Tranh cũng không ngờ tới, quay đầu nhìn Bành Hướng Chi không chớp mắt.

"Chị đừng nói với em, chị còn tình cảm với tên cặn bã này đấy nhé." Vu Chu cầm tay nàng, rất sốt ruột, liều mạng hạ giọng nói.

"Không phải, không phải," Bành Hướng Chi nấc cục, thút thít, "Mỗi lần tôi tham gia hôn lễ đều muốn khóc, mỗi lần mở nhạc trữ tình tôi liền khóc, tôi cũng không kiềm chế được."

"Em xem màn hình lớn kia, hai người đó, thật không dễ dàng." Nàng đau lòng khóc nức nở.

Vu Chu dở khóc dở cười: "Có nhầm không vậy chị hai, đó là bạn trai cũ của chị."

Tô Xướng nhịn không được, quay đầu cười rộ lên, Triều Tân cũng vậy, Hướng Vãn thâm trầm thở dài, lại giúp nàng xin hai tờ khăn giấy.

Kỷ Minh Tranh chớp mắt mấy cái, hơi cúi đầu, không hề gợn sóng nhìn nàng.

Bành Hướng Chi đột nhiên cảm thấy, không có tiếng người dẫn chương trình, cũng không có BGM xúc động, càng không có đôi uyên ương số khổ cầm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ kia, chỉ có Kỷ Minh Tranh, chỉ có Kỷ Minh Tranh an tĩnh lại thuần khiết nhìn nàng.

Đôi mắt xinh đẹp tựa lưu ly, trong suốt tỏa ra vầng sáng ám sắc.

"Tôi đưa cậu đến phòng vệ sinh." Kỷ Minh Tranh nói.

Bành Hướng Chi khịt mũi, đưa tay cho cô.

Cửa phòng vệ sinh vừa đóng, tiếng ồn ào trầm đục cũng hoàn toàn không nghe thấy, Bành Hướng Chi choáng váng đầu óc trướng lên, dùng khăn giấy lau mũi, sau đó lấy nước ấm rửa tay. Khách sạn cao cấp là không giống nhau, xúc tu sinh nhiệt, ngay cả dòng nước cũng lấy lòng khách như vậy.

Kỷ Minh Tranh đứng ở một bên, nhẹ giọng nói: "Trong này không có ai, cậu có thể nói."

Tiểu Bạch Dương nghẹn hỏng rồi, cô biết rõ nhất nàng có thể nói bao nhiêu.

Xem TV có thể ríu rít đánh giá hành vi của mỗi người, nấu cơm thích nhắc tới cậu xem kỹ thuật cắt gọt của chị đây có phải độc nhất vô nhị hay không, ngắm hoa cũng phải chậc chậc hai câu nói thủy tiên của cậu rốt cuộc có gì khác với tỏi non không, ở trên giường muốn hỏi Kỷ Minh Tranh tôi như vậy có phải cậu rất có cảm giác hay không, như vậy như vậy?

Chắc nàng muốn nói nhiều lắm.

Quả nhiên, Bành Hướng Chi giống như con cún con bị vứt bỏ nhìn cô, sau đó nói: "Thật ra tôi đã sớm biết hắn là cặn bã trước mọi người rồi."

Tủi thân, đỏ mắt, nỗ lực làm ra bộ dáng nghiến răng nghiến lợi.

"Nhưng tôi hèn, tôi thật sự, có đôi khi tôi yêu vô cùng hèn hạ, cũng bởi vì tôi ngủ không được, hắn không chê tôi ồn ào, có một ngày hắn thức đêm cùng tôi, rồi ở bên cạnh tôi ngủ thiếp đi, đầu đặt lên vai tôi, liền, giống như con trai của tôi vậy, cậu biết không?"

Trang điểm mắt của nàng đều lem hết, nhưng nói đến câu cuối cùng, nàng mang theo tiếng khóc nức nở cười rộ lên, chính mình cũng cảm thấy rất buồn cười.

Kỷ Minh Tranh nhìn nàng, khẽ nhếch khóe miệng.

"Cũng bởi vì tôi luôn nhớ sự dịu dàng trong chốc lát, nên tôi đã kiên trì với hắn rất lâu."

Bành Hướng Chi có một đặc điểm có thể gọi là ưu điểm, cũng có thể gọi là khuyết điểm, nàng rất muốn nhớ kỹ điểm tốt của người khác, cho dù là một chút xíu, nàng có thể phóng to vô hạn, thậm chí sẽ bị lá che mắt, trong mắt chỉ có một chút xíu này.

"Hắn là người tôi yêu lâu nhất, cũng là......"

Người mình nghĩ sẽ kết hôn.

"Nhưng cậu đừng hiểu lầm, tôi khóc không phải bởi vì còn có tình cảm gì với hắn, sớm đã hết rồi, chỉ là vừa nhìn tên cháu trai này kết hôn, vẫn là phiền muộn, vẫn là xúc động, cậu hiểu không? Chỉ là cảm thấy tôi trước kia, rất dễ khóc."

Tại sao lại dễ khóc, nàng không nói, có lẽ là cảm thấy mình choáng váng, cùng tên này lãng phí ba năm.

"May mà chưa kết hôn." Bành Hướng Chi hít một hơi thật mạnh.

"Ừ." Kỷ Minh Tranh rốt cuộc cũng lên tiếng, nhưng cũng chỉ đáp lại một chữ này.

Cúi đầu nhìn thùng rác trong góc, gò má sạch sẽ trong vắt như băng điêu khắc.

Trong lòng Bành Hướng Chi khẽ động, tiến lên ôm lấy cô.

"Tranh Tử......" Nàng mềm mại gọi cô.

"Hả?"

"Vận may của tôi ở phía sau, phải không?" Nàng tựa đầu vào vai Kỷ Minh Tranh, mùi cam rất an thần, không cay mũi xíu nào.

"Phải," Kỷ Minh Tranh dừng một chút, nhẹ giọng nói," Bành quý phi."

"Phụt." Bành Hướng Chi cười rộ lên, rất vui mừng: "Cậu lại đùa, cái này không giống cậu." Cô cũng sẽ xem những phim cung đấu này sao?

Hai mắt đẫm lệ nhìn cô: "Không phải cậu đang dỗ tôi vui đấy chứ?"

Kỷ Minh Tranh không nói gì, vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm.

Bành Hướng Chi ỷ sủng sinh kiêu, sai khiến cô: "Tay, đặt lên lưng ta, ôm tôi một lát."

Tay Kỷ Minh Tranh nâng lên, vòng quanh eo nàng, hai người đối diện, trái tim Bành Hướng Chi lại không nghe sai khiến, nhưng lần này không phải k1ch thích, mà là lôi kéo có một chút hạnh phúc, nàng giống như trải qua một đêm dài vắng vẻ, cuối cùng cũng nhìn thấy trên đường chân trời có một tia sáng mỏng manh.

Giống như oxi.