Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 140: Hãy tin thế gian có may mắn

"Ha ha ha." Nghe Lý Trường Thiên nói xong, quản sự cười khan mấy tiếng, "Tướng quân thật hài hước, còn nói đùa với Yến đại nhân nữa!"

"Nói đùa?" Lý Trường Thiên cười hì hì, "Ai đùa chứ? Phòng ta ở phía Đông đúng không? Nào nào nào, ta phải đem y về phòng nhốt lại mới được."

Nói xong Lý Trường Thiên kéo cổ tay bị trói của Yến Thù định về phòng.

Quản sự cản lại Lý Trường Thiên rồi gào lên tê tâm liệt phế: "Không được đâu ạ!!!"

Lý Trường Thiên giật nảy mình.

Yến Thù đứng bên cạnh im lặng nửa ngày mới chịu mở miệng vàng ngọc, bình thản nói: "Trường Thiên, đừng nghịch."

"Được, không nghịch, nghe lời ngươi, không nghịch nữa." Lý Trường Thiên cười rồi vội vàng cởi dây cột tóc trên tay Yến Thù, còn xoa xoa vết hằn cho y.

Lý Trường Thiên cột lại mái tóc đang xõa tung, nhưng cột xong vẫn còn lòa xòa.

Yến Thù đưa tay cởi dây cột tóc xuống rồi cẩn thận tỉ mỉ cột lại cho hắn.

Cột xong Yến Thù quay sang nhìn quản sự: "Xin hỏi ngươi họ gì?"

"Bẩm đại nhân, tiểu nhân họ Ngô, do chữ khẩu và chữ thiên hợp thành." Ngô quản sự run rẩy đáp.

"Ngô quản sự, thiệp mời đều để trong phòng à?" Yến Thù hỏi.

"Vâng, vâng." Tuy không hiểu sao Yến Thù đột nhiên trở thành chủ nhà nhưng Ngô quản sự vẫn rất thức thời, "Còn có thiệp dạm hỏi cũng ở đây, đều là các nhà quyền quý muốn kết phu thê với tướng quân đấy ạ!"

"Trả lại hết đi." Yến Thù lời ít ý nhiều.

Ngô quản sự đầu tiên là khẽ giật mình.

Hắn nhìn Lý Trường Thiên rồi lại nhìn Yến Thù, chợt nhận ra điều gì nên trên mặt lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ.

"Không thành vấn đề! Tiểu nhân sẽ đi trả ngay, nhưng vẫn còn mấy thiệp mời dự tiệc, phiền đại nhân xem thử đi ạ."

Nói xong Ngô quản sự chạy biến đi như một làn khói.

Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên nhẹ giọng hỏi: "Trường Thiên, không dẫn ta tham quan phủ tướng quân của ngươi sao?"

"Tham quan! Đi thôi!" Lý Trường Thiên hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang.

Sau đó hắn liền lạc đường.

Lý Trường Thiên: "......Hành lang này sao giống hệt nhau vậy?"

"Đình đài này sao cùng một kiểu vậy?"

"Hồ nước này sao giống nhau vậy?"

"Có phải nãy giờ chúng ta chỉ đi quanh một chỗ không?"

"Chết tiệt, bị ma dắt rồi!!!"

Yến Thù: "......"

Lý Trường Thiên đang đau khổ mò đường thì Yến Thù bỗng nhiên nắm tay Lý Trường Thiên kéo hắn tới chính sảnh.

"Hử?" Lý Trường Thiên hoang mang, "Ngươi biết đường à?"

Yến Thù đáp: "Kết cấu phong thuỷ của các trạch viện phủ đệ đều như nhau, có chút hiểu biết nên cũng không khó tìm đường đến chính sảnh đâu."

"Vậy à." Lý Trường Thiên nắm chặt tay Yến Thù rồi xấu hổ gãi đầu, sau đó lẩm bẩm, "Ta vẫn thích chỗ của ngươi hơn, chỉ có mấy phòng chứ không nhiều hành lang quay tới quay lui thế này."

"Vậy sau này cứ ở chỗ ta đi." Yến Thù nói.

"Ừ!" Lý Trường Thiên nhoẻn miệng cười.

Hai người về phòng quả nhiên trông thấy một chồng thiệp đặt ngay ngắn trên bàn, có thiệp chúc mừng lẫn thiệp mời dự tiệc.

Tuy Yến Thù là người hướng nội không thích dự tiệc nhưng lễ nghi quy củ chưa từng xem nhẹ, y gọi gia phó đem giấy bút tới rồi giúp Lý Trường Thiên hồi âm từng thiệp chúc mừng.

Lý Trường Thiên ngồi bên cạnh lật xem mấy tấm thiệp.

Bỗng nhiên Lý Trường Thiên sực nhớ đến một người.

Lý Trường Thiên ngẩng đầu hỏi Yến Thù: "Đúng rồi! Binh bộ Thị lang Từ Nhất Huyền đại nhân bây giờ còn ở kinh thành không?"

"Ừm?" Yến Thù dừng bút rồi ngẩng lên đáp, "Chắc là còn."

Lý Trường Thiên phấn khởi nói: "A! Ngươi còn nhớ trước kia chúng ta điều tra vụ án ba mươi ba Cẩm y vệ trên đường chuyển bạc cứu trợ bị quỷ độc Bắc Địch bôi trên bạc hại chết không, Từ đại nhân nhờ có băng tằm của phường chủ Cẩm Sắt phường tặng nên mới không bị trúng độc đấy."

"Ta nhớ phường chủ Cẩm Sắt phường Thi Hoa Niên từng là công chúa dị tộc Bắc Địch, biết đâu phường chủ biết cách giải độc của ngươi thì sao!"

"Chúng ta đến tìm Từ đại nhân đi!"

Lý Trường Thiên càng nói càng hăng hái.

Nhưng Yến Thù nghe xong thì ánh mắt lại tràn ra bi ai và bất đắc dĩ, y che giấu cảm xúc rồi nói: "Kỳ thật ta đã sớm đi tìm Từ đại nhân rồi."

"À......" Lý Trường Thiên dừng lại.

Cũng đúng, tính tình Yến Thù tỉ mỉ như vậy sao có thể không nghĩ tới điều này.

"Vậy phường chủ giờ đang ở kinh thành sao?" Lý Trường Thiên hỏi.

Yến Thù gật đầu.

Sau khi trải qua khó khăn trắc trở, cuối cùng Thi Hoa Niên cũng bỏ được Cẩm Sắt phường để theo Từ Nhất Huyền về kinh thành, vui buồn sướng khổ có nhau.

"Ngươi cũng tìm phường chủ rồi đúng không?" Lý Trường Thiên hỏi.

Yến Thù lại gật đầu.

"Vậy phường chủ đã nói gì về chất độc của ngươi?" Lý Trường Thiên vội hỏi.

Yến Thù nhìn chằm chằm Lý Trường Thiên hồi lâu rồi lắc đầu.

"Hả? Ngươi lắc đầu là sao?" Lý Trường Thiên hoang mang.

"Phường chủ không thể chữa khỏi quỷ độc trong người ta." Yến Thù cúi đầu nắm chặt bút lông tiếp tục viết thư hồi âm, "Đừng nhắc tới nữa."

Lý Trường Thiên nắm chặt cổ tay Yến Thù ngăn cản động tác của y: "Yến đại nhân, ngươi có biết mình nói dối rất lộ liễu không, nhất định là ngươi có chuyện giấu ta."

Yến Thù trầm mặc rồi chậm chạp mở miệng.

"Phường chủ có thể giải độc của ta, nhưng......"

"Nhưng?" Lý Trường Thiên liên tục truy hỏi, "Nhưng sao!?"

"......" Yến Thù cúi đầu, ánh mắt y rơi xuống tấm thiệp hồi âm chưa viết xong, ngòi bút dính mực không cẩn thận nhỏ xuống loang ra một mảng, dòng chữ nắn nót viết trước đó cũng bị nhuộm đen.

Tựa như muôn vàn chuyện bất đắc dĩ trong đời.

Yến Thù khẽ trả lời Lý Trường Thiên.

"Có thể ta sẽ mất trí nhớ hoàn toàn, không còn nhớ những chuyện trước đây nữa."

-

Nghe Yến Thù nói xong, Lý Trường Thiên không khỏi bàng hoàng, hai người không hẹn mà cùng lờ đi chuyện này.

Bởi vì không phải chỉ cần một tiếng "đi" hay "không đi" là có thể quyết định được.

Hai người không ở lại phủ tướng quân mà trở về dinh thự của Yến Thù.

Mấy ngày kế tiếp hai người đều rất bận rộn, Yến Thù nhậm chức Đại Lý Tự nên phải phụ trách thẩm tra xử lý vụ án khắp nơi, còn Lý Trường Thiên là Vũ Quân tướng quân, năm ngày vào triều một lần, thời gian còn lại phải tới quân doanh ở ngoại ô huấn luyện binh sĩ.

Vì vậy hai người đều cực kỳ quý trọng thời gian rảnh rỗi.

Ban đêm, hai người trở về nhà nhỏ, Lý Trường Thiên mua một bình rượu ngon trên đường rồi kéo Yến Thù lên nóc nhà ngắm trăng.

"Haizz, hôm nay có rượu hôm nay say." Lý Trường Thiên ngửa đầu uống rượu, sau đó nằm xuống trên mái hiên, một chân gác lên, hai tay gối sau đầu.

Yến Thù ngồi thẳng lưng bên cạnh hắn.

Hai người đã từng ngắm trăng như thế rất nhiều lần nhưng không hề thấy buồn tẻ hay nhàm chán.

Trăng sáng nhô lên cao, lòng yên tĩnh như nước.

Hai người vừa ngắm trăng vừa nói chuyện quốc gia đại sự và mấy tin đồn lý thú, Lý Trường Thiên quay sang nhìn Yến Thù, phát hiện đã hàn huyên hơn nửa ngày, mình đã từ ngồi biến thành nằm mà Yến Thù vẫn giữ nguyên tư thế chưa đổi, sống lưng thẳng tắp như tượng.

Lý Trường Thiên bỗng dưng nảy ra ý xấu.

Hắn nhích người tới gần Yến Thù.

"Ừm?" Yến Thù còn chưa kịp phản ứng thì Lý Trường Thiên đã gối đầu lên đùi y.

"Haizz, dễ chịu thật đấy." Lý Trường Thiên cong mắt cười với Yến Thù.

Yến Thù: "......"

Yến Thù không răn dạy Lý Trường Thiên về hành động thiếu quy củ này mà cả người chỉ cứng như đá.

Nằm một hồi Lý Trường Thiên lại không an phận, hắn giật tay áo Yến Thù nói: "Ngươi cúi xuống đi."

Yến Thù vừa mới cúi người liền bị Lý Trường Thiên vòng tay ôm cổ níu xuống.

Lý Trường Thiên cười hì hì ngửa đầu hôn lên.

Yến Thù không nhịn nữa mà dán lên môi Lý Trường Thiên hôn hắn mạnh bạo.

Chỉ chốc lát sau ngói đã vỡ rơi xuống đất mấy mảnh, còn hai người trên nóc nhà thì dây dưa không rời.

Yến Thù ôm eo Lý Trường Thiên, nửa người trên đè lên hắn, củi khô lửa bốc, hôn đến khó chia lìa.

Nếu không phải mái ngói đủ dày thì hai người nhất định đã rơi xuống.

Lý Trường Thiên ôm vai Yến Thù, rõ ràng lượng hô hấp của hắn cao hơn người thường nhưng mỗi lần đến thời khắc này vẫn sẽ bị Yến Thù hôn ngạt thở.

Ai ngờ tình dục đang nồng thì Yến Thù bỗng nhiên lui lại.

Y nhíu chặt mày, hai tay ôm đầu lộ ra vẻ thống khổ cực kỳ.

"Yến Thù?!" Lý Trường Thiên biết y lại đau đầu.

"A......" Đôi mắt Yến Thù dần đỏ ngầu, hai tay ghì chặt tóc, cả người co quắp.

Lý Trường Thiên sợ Yến Thù sẽ vô thức tự hại mình nên vội vàng giữ chặt hai tay Yến Thù, kéo y vào lòng ngăn cản động tác của y.

Lần này đau đớn không dữ dội bằng lần trước nhưng kéo dài lâu hơn nhiều.

Lý Trường Thiên ôm Yến Thù, có thể cảm nhận được y giãy dụa, y bất lực, y run rẩy, mỗi cảm xúc đều biến thành một cây kim độc khắc vào tim Lý Trường Thiên hai chữ khổ sở.

Hồi lâu sau, Yến Thù dần thoát khỏi đau đớn, chậm chạp duỗi tay ôm lại Lý Trường Thiên.

"Yến Thù." Lý Trường Thiên mở miệng, thanh âm run rẩy, "Lúc trước ngươi nói nếu tìm phường chủ giải độc thì có thể sẽ mất trí nhớ hoàn toàn, vậy......cũng có khả năng sẽ không quên hết mọi chuyện đúng không?"

"Ừ." Yến Thù đáp.

"Hay là......" Lý Trường Thiên nói nửa chừng lại im bặt.

Ba chữ đơn giản "cứ thử đi" hắn làm sao cũng nói không nên lời.

Lý Trường Thiên đang khổ sở thì chợt nghe Yến Thù nói.

"Trường Thiên, ta muốn thử xem sao."

Lý Trường Thiên ngơ ngác.

Yến Thù buông Lý Trường Thiên ra rồi ngồi thẳng lại đối diện với hắn, Yến Thù nói với ánh mắt đầy kiên định: "Trước kia ngươi ở Sóc Phương xa xôi, thư từ khó gửi, thế sự khó lường, ta rất sợ quên mất ngươi."

"Nhưng hôm nay ngươi ở ngay bên cạnh ta, ta không còn khủng hoảng và bất an như trước nữa."

"Có nhiều điều ta không dám chắc, nhưng nếu ta thật sự quên hết mọi chuyện và quên cả ngươi thì chỉ cần gặp lại ngươi, chắc chắn ta sẽ một lần nữa yêu ngươi như bây giờ."

Yến Thù nói ra từng chữ cực kỳ trịnh trọng.

Lý Trường Thiên nắm chặt tay Yến Thù cười nói, "Nếu ngươi thật sự quên tất cả, thật sự không nhớ ta là ai thì ta sẽ bám lấy ngươi quấn quýt không buông, nói ngươi phạm tội với ta, bắt ngươi phải chịu trách nhiệm cả đời."

"Yến Thù, cứ thử đi."

Thế gian nhiều may mắn như vậy, sao không thử tin một lần?