Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 112: Khóc lóc kể lể xin tha thứ

Ba ngày sau, chạng vạng tối, mặt trời lặn phía Tây, sắc trời dần tối.

Ba tên thị vệ hộ tống một cỗ kiệu được hai kiệu phu khiêng tới trước cầu vượt gỗ trong Thiên Khuyết Sơn Trang.

Thủ vệ đeo đao chặn cỗ kiệu lại nói "Xin đắc tội", sau đó xốc rèm lên.

Lý Thu Thủy ngồi nghiêm trang trong kiệu, chỗ ngồi rộng lớn dưới thân phủ vải bố màu đỏ, nàng tức giận nói: "Sao? Bây giờ cả kiệu của ta cũng muốn xét à?"

"Quận chúa bớt giận! Vương gia có lệnh hiện nay bất kỳ ai ra vào Thiên Khuyết Sơn Trang đều phải báo cho ngài ấy." Thủ vệ ôm quyền.

"Ừm." Lý Thu Thủy gật đầu, "Ngươi nói với Hàn đại nhân mùa thu sắp tới, thời tiết ngày càng lạnh, lúc trước ta có mua mấy khúc vải ở Bạch Đế Thành đưa đến tiệm may, giờ ta đi xem y phục đã hoàn thành chưa."

Thủ vệ kia không dám chọc giận quận chúa nên cũng không tra xét rõ ràng mà để đoàn người đi qua.

Chờ kiệu của quận chúa rời đi, thủ vệ bước nhanh đến chỗ Hàn Nhai, nào ngờ dưới lầu tình cờ gặp một người.

"A Sử Na Ba Lặc đại nhân!" Thủ vệ hành lễ.

"Vội vàng chạy đi đâu?" A Vô hỏi.

"Quận chúa vừa rời khỏi Thiên Khuyết Sơn Trang, ta đi bẩm báo vương gia." Thủ vệ trả lời.

A Vô sững sờ, hơn nửa ngày sau mới nói: "Đúng lúc ta có việc tìm vương gia, ta sẽ nói dùm cho ngươi, ngươi trở về tiếp tục canh gác đi."

Thủ vệ kia do dự một hồi, cuối cùng vẫn cảm thấy thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện nên ôm quyền: "Đa tạ đại nhân."

Chờ thủ vệ đi xong, trên mặt A Vô lúc này mới lộ vẻ bối rối, hắn tức giận đá mạnh vào tường một cước.

Quận chúa thật sự muốn đi?

Nàng dứt khoát rời đi mà chẳng cần quan tâm gì sao?

Nàng cứ thế từ bỏ mình sao?!

Rốt cuộc là tại sao, tại sao nàng phải vì Lý Trường Thiên, vì một kẻ ngốc mà hành sự liều lĩnh như vậy?

Nếu lúc nãy mình không gặp thị vệ bẩm báo thì giờ Hàn Nhai đã biết chuyện này!

Hàn Nhai giảo hoạt đến thế sao lại không phát giác ra manh mối, hắn nhất định sẽ phái người truy đuổi quận chúa!

A Vô liếc nhìn lầu các bên trên.

Vậy chuyện này hắn có nên báo cho Hàn Nhai không?

-

Cỗ kiệu của Lý Thu Thủy chậm rãi đi tới Bạch Đế Thành, dù đã vào đêm nhưng đường phố Bạch Đế Thành vẫn náo nhiệt như thường, người đến người đi, chen vai thích cánh.

Thị vệ hộ tống gõ nhẹ vào kiệu hỏi Lý Thu Thủy tiệm may kia ở đâu.

Lý Thu Thủy bình tĩnh chỉ đường cho bọn hắn ra ngoại ô.

Đi tới cạnh rừng cây vắng vẻ ngoài cổng thành, thị vệ nghi ngờ không đúng nên gõ cửa kiệu hỏi: "Quận chúa, ngài xác định tiệm may ở gần đây sao? Nhưng nơi này vắng vẻ không giống nơi buôn bán lắm."

Nào ngờ trong kiệu không ai trả lời.

"Quận chúa?" Thị vệ nhíu mày.

Trong kiệu vẫn im ắng như cũ.

Ba tên thị vệ liếc mắt nhìn nhau, một tên thị vệ trong đó lộ vẻ bối rối, vội vàng tiến lên kéo cửa kiệu ra: "Quận chúa?!"

Nhưng hắn không ngờ mình vừa mở cửa kiệu thì Lý Thu Thủy cầm trong tay một cây ngân châm đã được ngâm thuốc mê chẳng chút lưu tình đâm vào cánh tay hắn.

Thị vệ kia kinh hoảng lùi lại mấy bước, sau đó thân thể mềm nhũn ngã xuống.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, hai gã thị vệ khác vội vàng rút trường đao bên hông che chắn trước người.

Bỗng nhiên một kiệu phu bên cạnh bọn hắn siết tay thành quyền vung tới hai tên thị vệ kia.

Kiệu phu này chính là Lý Trường Thiên!

Sau khi hạ gục ba tên thị vệ, tên kiệu phu còn lại cũng không may mắn thoát được, trực tiếp bị Lý Trường Thiên làm bất tỉnh.

Lý Trường Thiên đỡ Lý Thu Thủy từ trong kiệu ra: "Tỷ! Chúng ta mau đi thôi!"

Hai người lấy hành lý giấu dưới ghế ngồi, Lý Trường Thiên cõng hành lý trên lưng rồi kéo Lý Thu Thủy vội vàng chạy về hướng quan đạo.

May mắn là hai người đi chưa bao xa thì gặp được một quán trà có bán ngựa, hai người vội vàng mua hai con ngựa rồi thừa dịp đêm tối giục ngựa phi nước đại về kinh thành.

Hai người không dám đi đường lớn nên chỉ đi đường mòn, trăng sáng lơ lửng giữa trời, gió lạnh quất vào mặt, Lý Thu Thủy vung dây cương nhìn sang Lý Trường Thiên đang cưỡi ngựa bên phải, đột nhiên cảm thấy không thể tin nổi.

Thật sự cứ như vậy chạy trốn sao?

Mặc dù tương lai vẫn còn bất định, hai người còn đang đào tẩu.

Nhưng không hiểu sao Lý Thu Thủy lại thấy an tâm.

Nàng bất giác nghĩ.

Có lẽ sau này nàng và Lý Trường Thiên sẽ có được một biệt viện nhỏ, bên trong có hàng rào gỗ, vườn rau ao cá, bếp lò ấm áp.

Mùa xuân trồng lúa và dâu tằm, mùa hè ra hồ sen hái ngó sen.

Mùa thu hái trái cây rau quả tươi, mùa đông hâm nóng hai bầu rượu ngắm hoa mai nở trong tuyết.

Thật kỳ lạ, rõ ràng những chuyện này vô cùng xa xôi nhưng lại lần lượt hiện lên trước mắt Lý Thu Thủy khiến nàng hạnh phúc vui vẻ.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt Lý Thu Thủy nên Lý Trường Thiên đang cưỡi ngựa phía trước chợt quay đầu lại.

Lý Thu Thủy nhìn hắn, trong đáy mắt đều là ý cười rạng rỡ.

Bỗng nhiên một tiếng vút của vũ khí xuyên qua màng nhĩ vang lên! Một cây phi tiêu tẩm độc đâm vào cổ con ngựa dưới người Lý Trường Thiên!

Con ngựa hí thảm một tiếng rồi ngã xuống, đồng tử trong mắt Lý Trường Thiên đột ngột co lại, hắn cũng ngã cùng với con ngựa làm bốc lên một trận bụi đất.

"Trường Thiên!!!" Lý Thu Thủy hét lên, nàng tung người xuống ngựa rồi chạy tới chỗ Lý Trường Thiên.

Lý Trường Thiên ngã không nhẹ, khuỷu tay và đầu gối đều bị trầy trụa, đau đớn xuýt xoa.

Lý Thu Thủy vội vàng đỡ hắn dậy, nhưng chỉ trong giây lát hai người đã bị mười mấy tên thích khách áo đen của Hàn Nha bao vây.

Rừng sâu dập dờn bóng trúc, Hàn Nhai đạp trên ánh trăng chậm rãi đi tới như âm hồn không tan.

Thẩm Triều cũng có mặt trong đám người này, hắn theo sau Hàn Nhai nhìn về phía Lý Trường Thiên, âm thầm thở dài thương cảm.

Hàn Nhai nhìn Lý Thu Thủy, ngữ khí bình thản chất vấn: "Hà cớ gì quận chúa nửa đêm không về mà lại đi cùng người khác? Nếu sống trong Thiên Khuyết Sơn Trang khó chịu thì sao không nói với ta?"

Lý Thu Thủy nhìn Hàn Nhai, trong mắt chỉ còn sợ hãi và kinh hoàng.

Vì sao?

Vì sao Hàn Nhai lại biết hai người họ chạy trốn nhanh như vậy?

Cứ cho là thủ vệ bẩm báo nàng rời khỏi Thiên Khuyết Sơn Trang thì Hàn Nhai cũng chỉ biết nàng đi lấy y phục mùa đông, dù nàng bị hoài nghi thì bọn hắn cũng phải mất chút thời gian điều tra.

Sao lại biết chắc nàng muốn chạy trốn?

Hàn Nhai cũng không tức giận mà chỉ đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Triều, Thẩm Triều lập tức hiểu ý bảo thích khách áo đen tách Lý Thu Thủy và Lý Trường Thiên ra.

Mấy thích khách Hàn Nha đi tới lôi Lý Thu Thủy đi rồi đạp Lý Trường Thiên, đè hắn xuống đất.

"Trường Thiên!" Lý Thu Thủy kêu khóc nhưng vô ích.

"Kẻ đã cứu nghĩa tử Tần Quyết Minh chính là ngươi?" Hàn Nhai từ trên cao nhìn xuống Lý Trường Thiên.

Lý Trường Thiên tức giận giãy dụa không trả lời.

"Cũng được, ngươi đã can đảm thả phạm nhân của ta đi thì chắc đã chuẩn bị tinh thần đền mạng rồi nhỉ." Hàn Nhai lạnh lùng nói.

"Hàn đại nhân!" Lý Thu Thủy bỗng nhiên tiến lên quỳ gối trước mặt Hàn Nhai, "Hàn đại nhân, ta thay quận chúa hòa thân mười bốn năm chưa hề có tâm tư khác với đại nhân, hôm nay nhất thời hồ đồ làm chuyện sai lầm, xin đại nhân tha thứ, xin đại nhân tha một mạng, cầu xin Hàn đại nhân."

Lý Thu Thủy dập mạnh đầu xuống đất, cây trâm ngọc quấn tóc nàng bị rơi xuống đất, tóc đen xõa xuống rũ rượi.

Hàn Nhai nhìn nàng, ngữ khí bình thản: "Ngươi có biết mười bốn năm trước chính vì ngươi đồng ý hòa thân thay quận chúa nên ta mới giữ lại mạng ngươi không."

Toàn thân Lý Thu Thủy cứng đờ.

"Nhưng mười bốn năm không có công lao cũng có khổ lao, ngươi đứng dậy đi, ngoan ngoãn theo ta trở về thì ta sẽ không động tới ngươi." Hàn Nhai thản nhiên nói.

Lý Thu Thủy ngẩng đầu, mừng rỡ hỏi: "Tạ ơn Hàn đại nhân tha thứ, chúng ta sau này nguyện làm trâu làm ngựa......"

"Chúng ta?" Hàn Nhai lạnh lùng ngắt lời Lý Thu Thủy, hắn châm chọc cười một tiếng, "Ta nói ngươi trở về chứ đâu nói hắn."

Lý Thu Thủy sững sờ ngẩng đầu, trán nàng đỏ bừng, tóc đen tán loạn rũ xuống vai, môi nàng bị cắn rướm máu, dáng vẻ cực kỳ chật vật: "Hàn đại nhân, hắn là đệ đệ của ta, van xin ngài, xin ngài tha cho hắn......"

"Được rồi, im ngay đi." Hàn Nhai nghe xong thì phiền chán vô cùng, hắn cúi xuống nhặt cây trâm bạch ngọc bên cạnh Lý Thu Thủy đưa cho nàng, "Hoặc là cùng ta trở về, hoặc là cùng hắn chết ngay tại đây, ngươi chọn đi."

"Tỷ, trở về đi, tỷ trở về đi...... Ưm......" Lý Trường Thiên vừa hét lên thì đã bị thích khách Hàn Nha đạp một cước, ghìm chặt cổ bịt miệng lại không cho phát ra tiếng.

Lý Thu Thủy toàn thân run rẩy, nàng quỳ rạp trên mặt đất nức nở nghẹn ngào hồi lâu, sau đó nàng ngẩng đầu lên, chậm chạp cầm cây trâm bạch ngọc từ tay Hàn Nhai.

Trong mắt Hàn Nhai toát ra ý cười vui mừng.

Mây bay che khuất ánh trăng, gió rét thấu xương thổi qua lá trúc xào xạc, trời đất yên tĩnh, trong chớp mắt lộ ra sát ý!

Lý Thu Thủy bỗng nhiên bắt lấy cổ tay Hàn Nhai kéo mình đứng lên rồi đi vòng ra phía sau hắn, một tay ghìm chặt cổ Hàn Nhai, một tay cầm ngân châm tì vào huyệt Thái Dương của Hàn Nhai.

"Hàn đại nhân." Tóc đen của Lý Thu Thủy phất phơ trong gió, ánh trăng mỏng manh, nàng lạnh lùng nói, "Ta không chọn gì cả."

Thế cục đột ngột bị đảo ngược, thích khách Hàn Nha đều giật mình định tiến lên.

"Tất cả đừng động! Ai dám động ta sẽ giết hắn!" Lý Thu Thủy hét lên, ngân châm trong tay nàng đâm vào da thịt chảy ra chút máu.

Thích khách Hàn Nha không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

"Thả hắn ra." Lý Thu Thủy quát đám thích khách đang khống chế Lý Trường Thiên.

Bọn thích khách Hàn Nha nhìn nhau, đang muốn thả Lý Trường Thiên thì Hàn Nhai đột nhiên mở miệng: "Không, đừng thả."

"Ngươi!" Lý Thu Thủy nghiến răng, sắc mặt tức giận, tay cầm ngân châm lại dùng sức thêm một chút, "Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi sao?"

"Ra tay đi nhóc con, ra tay đi, chỉ nói mà không làm là đồ hèn nhát." Hàn Nhai tỉnh táo thúc giục, hắn nhìn về phía thích khách bên cạnh Lý Trường Thiên rồi nói, "Ngươi rút đao giết hắn đi, nhìn xem ta chết mau hay là hắn chết mau."

"......" Lý Thu Thủy hoảng hốt nhìn sang hét lên: "Tất cả không được cử động!"

Đúng lúc này, Lý Thu Thủy nghe thấy một tiếng thở dài bên tai.

"Nhóc con." Thanh âm Hàn Nhai như ác quỷ của Địa Ngục, "Ta rõ ràng đã cho ngươi cơ hội."

Bỗng nhiên Hàn Nhai bất chấp ngân châm còn đang tì vào huyệt vị mệnh môn của mình mà xoay người một cái, ngân châm bén nhọn trong tay Lý Thu Thủy lập tức rạch ra một vết máu trên mặt hắn.

Lý Thu Thủy bị sự quyết đoán và can đảm của Hàn Nhai làm cho kinh ngạc đến nỗi hai mắt trợn tròn, nhưng trong đôi mắt kia ngoại trừ kinh ngạc còn có......

Còn có sợ hãi......

Hàn Nhai cầm trâm bạch ngọc không chút lưu tình đâm sâu vào cổ Lý Thu Thủy.

Trời đất bỗng nhiên chết lặng.

Lý Thu Thủy che dòng máu tuôn ra như suối trên cổ, hoảng hốt lui lại mấy bước, y phục trắng tinh bị máu tươi nhuộm đỏ thẫm.

"Không! Đừng!!"

Lý Trường Thiên không biết lấy đâu ra sức lực tránh thoát sự kìm kẹp của thích khách Hàn Nha.

Hắn xông lên ôm Lý Thu Thủy sắp ngã xuống đất vào trong ngực.

Toàn thân Lý Trường Thiên run rẩy như người sắp chết, trong đôi mắt đỏ ngầu đều là tuyệt vọng và sợ hãi, hắn che cổ Lý Thu Thủy muốn cầm máu cho nàng, hắn liên tục lắc đầu, giọng nói phát run: "Tỷ, đừng, xin tỷ, đừng xảy ra chuyện gì mà, đừng bỏ đệ lại một mình, xin tỷ, xin tỷ, sẽ không sao đâu, tỷ sẽ không sao, đệ chỉ có tỷ, đừng bỏ lại đệ, đều là đệ không tốt, đều tại đệ......"

Lý Thu Thủy nhìn hắn, nước mắt lăn xuống từ trong đôi mắt dịu dàng, nàng run rẩy giơ bàn tay đầy máu lên xoa mặt Lý Trường Thiên, nàng khóc nói: "Trường Thiên, đồ ngốc...... Đi mau...... Đi đi......"

Hai chữ "Đi đi" dường như gói trọn tất cả những gì không cam lòng, tất cả tiếc nuối, cũng rút cạn tất cả sức lực của nàng.

Bàn tay nàng vuốt mặt Lý Trường Thiên cuối cùng vô lực rơi xuống......

"Không! Đừng đi mà!! Van xin tỷ!!!" Lý Trường Thiên ôm chặt nàng, bắt đầu không ngừng xin lỗi, "Đừng đi, đừng bỏ lại đệ, thật xin lỗi, đều là đệ không tốt, thật xin lỗi, thật xin lỗi......"

Từng lời xin lỗi với Lý Thu Thủy, với trời đất, với thần linh để xin tha thứ, xin vãn hồi.

Nhưng dù cho tê tâm liệt phế, dù cho gào khản cả giọng thì Lý Trường Thiên cũng chẳng được đáp lại.