Dessaro Nhân Ngư

Chương 43: Chương 43


“Agaras, thả tao đi! Nếu bọn họ phát hiện mày ở đây thì sẽ nổ súng với mày mất!” Tôi biến sắc mặt muốn tách mở tay hắn, thế nhưng hai tay của hắn lại rắn chắc giống như cốt thép, siết tôi đến không thể động đậy, đuôi cá dưới thân càng cuốn chặt lấy hai chân tôi, vật cứng thô to chọc ở trên mông tôi: “Tôi sẽ không… thả em… rời đi…”
Tiếng gầm trầm thấp bên tai, tôi cảm thấy răng nanh của Agaras dán sát vào sau gáy tôi, mang theo ý trừng phạt cắn xuống đầu vai, tôi không khỏi sợ tới mức run rẩy cả người, kêu rên một tiếng.
Hắn cắn cũng không phải quá mạnh, thậm chí còn không làm rách da tôi, thế nhưng tôi biết hắn nhất định đã lưu lại dấu răng trên người tôi, hơn nữa còn ở mức độ không phải nhất thời có thể tan đi được.

Tôi cũng không dám tiếp tục giãy giụa, tính tình Agaras thất thường, ai biết được chọc giận con dã thú này rồi, liệu hắn có cắn một phát xuyên qua cổ tôi luôn hay không!
Mắt thấy đám người Lafare và Eva càng chạy càng gần, thần kinh của tôi căng thẳng đến cực điểm, tôi không hề muốn bọn họ nhìn thấy bộ dạng quần áo không chỉnh tề bị Agaras ôm vào lòng của tôi lúc này chút nào, càng không hi vọng bọn họ động thủ vì hiểu lầm Agaras đang tập kích tôi.

Tôi kìm nén sự bối rối trong lòng, cố gắng trấn an Agaras, tôi nhẹ nhàng đặt ngón tay lên trên mu bàn tay của hắn: “Này, tao thề là tao sẽ trở lại bên cạnh mày mà, tao biết sào huyệt của mày ở đâu! Tao có chút chuyện quan trọng cần phải xử lý trước, đợi làm xong tao sẽ đến sào huyệt nhân ngư tìm mày có được không? Quả thật là tao nên báo đáp mày!”
“Will you, Dessaro?”
Bàn tay của Agaras chạy dọc theo lồng ngực phủ đến cằm tôi, đặt tôi trên vai hắn, cúi đầu nhìn xuống tôi.
Đôi mắt của hắn lúc này sáng vô cùng, đồng tử co rút nhanh, giống như một cây đinh thật nhỏ chọc lên lời nói dối mục nát của tôi, tôi lại có ảo giác như nghe được thanh âm vỡ tan, khiến tôi không khỏi chột dạ.

Trong phút chốc tôi suýt nữa đã muốn rút lại những lời thừa thãi vừa rồi, bởi vì Agaras thoạt nhìn giống như muốn đâm lao phải theo lao vững tin vào lời tôi nói, hơn nữa tuyệt đối không cho phép tôi nuốt lời.
“Will you?”
Phiến môi mỏng như mũi đao hơi hơi hé mở, lặp lại những âm tiết như ma chú kia lần nữa.
Tôi nín thở nhìn thẳng vào hai mắt Agaras, đột nhiên cảm thấy bản thân giống như đang ký kết một khế ước với loài sinh vật cổ thần bí này, hoàn toàn đem chính bản thân mình ra đánh cuộc.
Dường như bốn phía đều trở nên an tĩnh, đến cả không khí cũng cô đọng lại theo, tôi thậm chí còn không cảm giác được thời gian trôi qua, tất cả những ký ức có liên quan đến Agaras trong đầu đều giống như một bộ phim điện ảnh nhanh chóng tua ngược, cuối cùng dừng lại tại một mảnh đại dương lạnh lẽo —
Dường như tôi lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc xa tận phía chân trời, lại gần trong gang tấc: “Little boy… will you come back for me?” [Em sẽ trở về vì tôi chứ?]
Thanh âm kia hoàn toàn trùng khớp với giọng đặt câu hỏi của Agaras vừa rồi.
Phải, hết thảy đều đã được định trước.
Vào thời điểm đó, Agaras cũng đã hỏi tôi như vậy.

Có điều khi đó tôi mới chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, không nhớ được cái gì.
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua mười lăm năm, tôi đã hoàn toàn quên mất chuyện này, những vẫn dựa vào sự cám dỗ chôn sâu trong tiềm thức của hắn mà quay về con đường cũ, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, rơi xuống tấm lưới mà loài sinh vật có chỉ số thông mình cao này đã giăng sẵn.
Vận mệnh của tôi đã hoàn toàn thay đổi từ khoảnh khắc tôi gặp phải hắn.

……
“Dessaro, này, cậu xem, người kia hình như chính là Dessaro!”
“Nhìn kìa, có một nhân ngư bắt được cậu ấy!”
Tiếng của đám người Lafare và Eva lập tức kéo tôi ra khỏi trạng thái ngây dại như bị trúng ma chú, tôi thấp thoáng nhìn thấy một đội người đang cầm súng xông lại đây trong sương mù, thần kinh đại não liền trở nên rối loạn, tôi nuốt một ngụm nước miếng, thốt lên: “Đúng vậy, tao sẽ!”
“So, I believe you, Dessaro.” [Như vậy, tôi tin tưởng em.]
Thanh âm trầm thấp của Agaras xâm nhập vào màng nhĩ, chấn động đến mức toàn bộ da đầu của tôi đều run lên.

Cơ thể của tôi theo đó được buông lỏng ra.
Đuôi cá màu đen thật dài kia vẩy lên một đợt sóng lớn bên cạnh tôi, trong giây lát liền chui vào trong nước, khi tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy được thân ảnh của hắn nhanh chóng biến mất trong một huyệt động u ám tối tăm dưới đáy hồ.

Tôi nghĩ đó có lẽ chính là đường đi trực tiếp thông tới sào huyệt nhân ngư, không khỏi có chút sợ hãi – tôi có nên cảm thấy may mắn vì Agaras không dứt khoát kéo tôi về hang ổ của hắn hay không đây.
“Này, Dessaro, cậu bị thương sao?”
Lafare đứng ở bên bờ kêu lên, tôi vội vã đạp nước bơi tới ven hồ, lảo đảo bò lên mặt đất.

Bọn họ vội vàng đỡ lấy tôi, Eva bỗng nhiên la hoảng lên: “Thượng đế ơi, trên vai cậu bị cắn rồi kìa, nhưng… miệng vết thương trên eo của cậu sao lại… khỏi rồi?”
“Ách… Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa! Nửa đêm tỉnh lại… liền chạy đến trong hồ!” Tôi lập tức bịt bả vai mình đi, hoang mang rối loạn muốn che thân thể lại, nhưng áo đã bị xé thành mấy miếng vải rách, tôi không khỏi theo liếc mắt nhìn xuống quần mình theo bản năng.

Thật may, ngoài trừ dây lưng bị bẻ gãy ra thì không tổn hao gì hết.
Agaras, con dâm thú này!
Tôi hung hăng mắng ở trong lòng.

Lafare cởi áo khoác phủ lên cho tôi, sau đó giơ súng lên, mang theo vài người tuần tra bên hồ.

Thần sắc Eva khẩn trương nhìn ra giữa hồ: “Dessaro, tôi nghĩ Da Vinci cũng bị nhân ngư tập kích giống như cậu, cậu ấy mất tích rồi.

Tôi và Lafare tìm được một ít thứ này ở dưới gốc đại thụ gần đó.”

Eva xòe tay, trong lòng bàn tay cô rõ ràng là mấy miếng vảy màu đỏ thẫm lấp lánh tỏa sáng.
Nháy mắt tôi liền nhớ tới con nhân ngư yêu dã tóc đỏ kia, không khỏi kinh hãi, ước chừng choáng váng mất mấy giây, mới nói: “Nhân ngư? Lúc ấy mọi người có thấy tình hình của Da Vinci ra sao không? Có vết máu lưu lại không?”
“Không có… Đều không có.” Eva như có chút đăm chiêu lắc lắc đầu: “Lúc ấy tôi ngủ đến mơ mơ màng màng, chỉ nghe được trong rừng cây dường như có chút âm thanh, tốc độ rất nhanh, chờ đến khi tôi tỉnh dậy, đã phát hiện không thấy cậu và Da Vinci.”
Thần kinh tôi thoáng chốc xoắn chặt lại.
Chuyện này nhất định là do nhân ngư ban đêm đi ra kiếm ăn hoặc tìm kiếm bạn tình làm.

Hiện tại điều duy nhất có thể cảm thấy may mắn là chắc hẳn Da Vinci sẽ không bị coi như con mồi, bởi vì những người khác đều không gặp phải tập kích của nhân ngư, chỉ có Da Vinci nằm kế bên tôi, hơn nữa không thấy chút vết máu nào.

Khả năng lớn nhất là tên nhân ngư tóc đỏ kia mơ ước tôi và địa vị của Agaras cho nên muốn bắt cóc tôi, nhưng lại phát hiện tôi không ở đó, vì thế liền đem Da Vinci xui xẻo đi coi như đồ thay thế.
Tôi nghĩ tới tình hình đáng sợ bên trong sào huyệt nhân ngư, chỉ cần phỏng đoán một chút những gì Da Vinci có thể gặp phải, tôi liền cảm thấy sởn tóc gãy, toát ra một lưng mồ hôi lạnh.

Tôi siết chặt nắm tay để bên miệng: “Ôi trời ơi… Eva, chúng ta phải nhanh đi cứu Da Vinci về thôi!”
Ngay vào lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng vang tích tích tích, âm thanh hỗn độn của dòng điện vang lên trên người Eva.

Sắc mặt cô thoáng chốc liền thay đổi, lập tức lấy ra một cái máy nhắn tin từ trong túi: “Alo, alo, Da Vinci, là cậu sao! Có nghe thấy tiếng của tôi không?”
Tôi khẩn trương cực độ nhìn chằm chằm vào cái máy nhắn tin kia, bên trong phát ra một giọng nói khàn khàn đứt quãng: “Cứu… tôi, cứu tôi…”
Đó là thanh âm của Da Vinci! Tôi vội vã giựt lấy máy nhắn tin: “Alo, alo! Da Vinci, anh ở đâu vậy?!”
Thế nhưng chúng tôi không thể nghe được bất cứ câu trả lời của nào của hắn nữa, chỉ còn một đoạn tiếng vang càng thêm hỗn độn, có thể mơ hồ nhận ra tiếng máy nhắn tin rơi vào trong nước ngay sau đó, trái tim tôi nặng trịch như rơi vào vực sâu vạn trượng – Nếu là thế này, đầu mối liên lạc duy nhất giữa chúng tôi và Da Vinci sẽ nhanh chóng bị cắt đứt, chỉ có thể giống như như ruồi bọ không đầu truy tìm tung tích của hắn.
Có lẽ dựa vào Agaras để tìm kiếm Da Vinci là một biện pháp không tồi…
Tôi quay đầu nhìn về phía cái hồ, không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, dường như tôi nhìn thấy bóng dáng Agaras chợt lóe lên trong màn sương dày đặc ở cách đó không xa, thế nhưng khi tôi trừng to mắt nhìn kỹ, lại không phát hiện ra cái gì nữa.
“Này! Tôi vừa phát hiện ra tọa độ của Da Vinci!”
Ý niệm vừa nảy ra trong lòng tôi bất chợt bị thanh âm này đánh gãy, Lafare vội vã chạy vọt về phía chúng tôi, hắn giơ bản đồ điện tử trên tay lên, chỉ vào một vị trí ở góc bên phải cách điểm sáng của đám người Rhine không xa: “Tôi vừa nhìn thấy một điểm sáng ở nơi này, là tín hiệu vô tuyến điện của Da Vinci! Đi, chúng ta xuất phát đến đó thôi!”
Chúng tôi bàn bạc sơ qua về lộ tuyến một chút, rồi lập tức thu dọn đồ đạc bước lên hành trình tìm cách cứu viện cho Da Vinci.


Bởi vì tín hiệu vô tuyến điện là không thể che giấu, có thể bị đối phương nhìn thấy, một khi chúng tôi và đám người Sacalare đụng mặt, sẽ không thể tránh được một trận chém giết.

Vì để né tránh đám người Rhine, chúng tôi lựa chọn một lộ tuyến hoàn toàn khác với bọn họ, bọn họ sẽ đi dọc theo đường ven biển, mà chúng tôi thì đi xuyên qua đảo.
Nếu so ra, lộ tuyến như vậy sẽ ngắn hơn, nhưng nhược điểm là càng dễ gặp phải những nguy hiểm khác trong rừng rậm, bất quá có một nhà thám hiểm và sinh vật học với kinh nghiệm rừng rậm phong phú như Lafare ở đây, thì tính ra còn an toàn hơn rất nhiều so với lựa chọn con đường ven biển rồi khiến chúng tôi rơi vào tập kích của nhân ngư và phải giao chiến với đám người Sacalare.
Sau khi xác định đường đi trên bản đồ điện tử xong, chúng tôi liền sắp xếp đội hình, thật cẩn thận xuất phát về phía rừng rậm sâu thẳm.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2.

Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
3.

Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị
4.

Sau Khi Người Chồng Cặn Bã Trọng Sinh
=====================================
Trên đảo nhân ngư dường như vĩnh viễn cũng không có một buổi sáng thực sự, chỉ có thể phân biệt thông qua độ sáng của ánh trăng.

Lúc này trên đồng hồ của chúng tôi rõ ràng biểu hiện là tám giờ sáng, thế nhưng bóng đêm ở nơi này còn đậm đặc hơn cả tối hôm qua, đến cả ánh trăng chiếu sáng duy nhất cũng biến mất không còn bóng dáng, sương mù bốn phía trôi lơ lửng tỏa ra từng đám u quang màu làm, tựa như ma trơi có thể thấy ở bất cứ đâu trong phần mộ.
Chúng tôi vẫn duy trì cảnh giác cao độ, giơ tay cầm súng của mình, vừa tiến lên dọc theo con đường, vừa quan sát động tĩnh xung quanh.
“Này, các cậu xem, đó là thứ gì? La bàn cứ đung đưa chỉ về phía nó, giống như có tồn tại từ trường.”
Một nhân viên vũ trang đằng trước bỗng nhiên kêu lên, nương theo cường độ chiếu sáng của đèn pin rọi về phía đó, tôi mơ hồ thấy được một bóng dáng màu xám trắng lộ ra trong bụi cây thấp bé.

Đó là một cái bệ hình trụ không trọn vẹn, bên trên dường như có thể thấy được một ít dấu vết điêu khắc, có lẽ phía trên vốn có một vật nào đó giống như pho tượng được tạo ra bởi con người.
“Xem nào, ở bên kia cũng có, ôi trời, nơi này có rất nhiều…”
Đèn pin cường quang đảo một vòng xung quanh, tôi lập tức phát hiện xung quanh tôi không biết từ khi nào đã xuất hiện rất nhiều những vật xám trắng đổ nát thê lương như vậy, có một cái còn ở ngay bên cạnh tôi.


Tôi lập tức ngồi xổm xuống dùng đèn pin chiếu vào nó.

Trước mắt là một vật hình cầu màu xám trắng đỉnh chóp, có một phần còn chôn dưới đất, không thấy rõ hình dáng hoàn chỉnh của nó.

Tôi mơ cảm thấy thứ này giống như là một phần của ngôi mộ.
Mặt trên của nó được bao trùm rất nhiều dây leo ẩm ướt, tôi thật cẩn thận dùng nhánh cây gạt ra, nhìn thấy trên thạch bích có khắc những ký hiệu kỳ lạ không thể phân biệt được, tôi còn phát hiện một hình điêu khắc lập thể như thằn lằn ở trên đỉnh, dường như trên mỗi bia mộ thời xưa đều có điêu khắc hình thần thú thủ hộ, có tác dụng canh giữ linh hồn người chết.

Chúng nó mang trên mình lịch sử xưa cũ và dấu ấn của nền văn mình còn lưu lại trên hòn đảo nhỏ này.
Eva thì thào sợ hãi: “Di tích.

Đây là di tích về văn minh của nhân ngư!”
“Trời ơi…” Tôi thở dài nói, không thể tin nắm chặt đèn pin.
Hóa ra nền văn mình của nhân ngư không phải chỉ là truyền thuyết hư vô mờ mịt, chúng nó thật sự tồn tại.

Tôi đột nhiên hiểu được vì sao Agaras lại có tình cảm và trí lực cao như vậy, nởi vì nhân ngư cũng có nền văn minh cổ xưa giống như con người, chúng nó hoàn toàn không phải loài man di chưa được khai hóa.

Nơi này có lẽ đúng như lời tổ tiền đồn đại, là một phần còn lưu lại trên mặt biển của Atlantis.
“Này, tôi nghĩ hay là chúng ta đập một khối xuống mang đi đi, đây chính là báu vật vô giá!”
Một người đứng bên cạnh Lafare đề nghị, nói xong, gã liền nắm lấy cán súng đi về phía một khối di tích gần nhất, lại bị Lafare kéo lấy cánh tay: “Đợi đã! Đừng lộn xôn, mặt đất ở đây có chút không thích hợp!”
Tôi cũng lập tức cảnh giác lên, chỉ thấy Lafare hạ thấp người xuống, nhặt lên một khối đá lớn, dùng sức ném về phía trước, ngay sau đó lại không vang lên âm thanh trầm đục bình thường, trên mặt đất phát ra một tiếng tõm, hòn đá yên lặng không tiếng động biến mất tại chỗ.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng hít vào một ngụm khí lạnh.
Phía trước, hoặc nên nói là mặt đất xung quanh chúng tôi, là một mảnh đầm lầy không thể xác định được giới hạn.
“Sột soạt!”
Lúc này, không biết từ nơi nào truyền đến một trận thanh âm xuyên qua rất nhanh trong rừng cây, toàn bộ đội ngũ thoáng chốc đều trở nên cảnh giác, quay đầu nhìn quanh bốn phía.
Bỗng chốc, tôi thấy được ở phía tây cách đó không ra, có một khuôn mặt hình tam giác màu đen di động dưới mặt đất.

Dưới cái đầu phủ đầy vảy như cái mũ sắt kia, đôi đồng tử màu đỏ sậm dữ tợn đang tản ra quang mang khát máu, gắt gao nhìn chằm chằm vào chúng tôi..