Đây là lần đầu tiên Mạc Vấn đến Coroner, non nước nơi đây cũng xem như hợp lòng người, nhưng lần này bọn họ đến đây không phải vì du lịch mà là mang theo nhiệm vụ gian khổ.
Có núi đại diện cho địa hình phức tạp, tuy rằng quanh thành thị Coroner không có nhiều núi, nhưng đến nơi nhìn xem mới biết địa hình phức tạp đến trình độ nào.
Lúc trước ở đây dựa cả vào du lịch để phát triển kinh tế, vừa bắt đầu có tiền cảm thấy đường đất nhỏ nguyên nước nguyên vị mới hấp dẫn khách du lịch, sau đó chờ khi khách du lịch không đến nữa, dù muốn sửa đường cũng không nỡ đào ra một khoản tiền lớn như vậy.
Cho nên đường nhỏ nông thôn ở đây rất giống thời không lúc trước Mạc Vấn ở. Trong thời đại xe bay đầy trời, có thể nhìn thấy một con đường đất vàng đúng là không dễ dàng, khó trách lúc trước khách du lịch đều muốn chạy đến đây.
Chưa từng thấy, nên thấy mới mẻ!
Tuy rằng tốc độ phát triển của khoa học kỹ thuật càng nhanh, cuộc sống của con người cũng ngày càng thuận tiện, nhưng có một số người theo bản năng vẫn mê muội đối với lịch sử, rõ ràng xem không hiểu, mỗi tuần cũng muốn đến viện bảo tàng xem văn vật.
Lúc trước nhiều người đến đây là do hương trấn tràn ngập hương vị lịch sử ở Coroner. Thành thị có chỗ tốt của thành thị, nếu bàn về phát đạt, thành thị này sẽ không có chỗ xếp hạng.
Tuy rằng khách du lịch không còn đến Coroner nữa nhưng trên các diễn đàn lớn vẫn truyền lưu không ít hình ảnh núi non sông nước ở đây. Phong cảnh thuần thiên nhiên ai ai cũng thích, cả mấy vị bộ đội đặc chủng trẻ tuổi bên cạnh Mạc Vấn cũng nhìn chằm chằm phong cảnh trước mặt không chớp mắt.
Riêng Mạc Vấn thì không hứng thú gì với những thứ này, quá thường thấy, lúc trước tùy tiện xuống nông thôn một chuyến cũng không hề kém nơi đây.
“Cảnh giác một chút, cẩn thận bị người bắn nổ đầu.” Mạc Vấn nghiêm túc mở miệng nhắc nhở.
Ngọn núi hiện tại bọn họ đặt chân, đâu đâu cũng có đường nhỏ, không chỉ bọn họ không thể dùng cơ giáp, bọn phản loạn cũng không thể dùng, cho nên phải đề phòng đối phương trốn trong chỗ tối sử dụng súng laser.
Bề ngoài súng laser gần giống như súng lục trước đây, chỗ khác nhau là uy lực càng lớn, tầm bắn càng xa hơn. Trước kia còn có áo chống đạn gì đấy, hiện tại hoàn toàn không thể thực hiện được, trừ khi mi ngồi trong cơ giáp hoặc phản ứng nhanh trực tiếp dùng lá chắn đi chắn, nếu không lỡ trúng phải, tuyệt đối là một phát xuyên thủng.
Mấy cậu nhóc lập tức không dám nhìn đông nhìn tây nữa, ngoan ngoãn dựng thẳng lỗ tai đứng bên cạnh lão binh, ánh mắt cẩn thận rà quét không buông tha bất cứ nơi nào khả nghi.
Do ngọn núi này quá lớn, đường nhỏ lại nhiều cho nên đám người Mạc Vấn và Warner thương lượng quyết định trực tiếp chia quân làm ba đường đi tìm người. Mạc Vấn mang ít người nhất, cậu khẳng định có chính mình mới tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì, cho nên phân phối phần lớn người trong đội ngũ cho Warner và một gã quan quân khác.
Trong những quan binh nhận lệnh làm việc lần này, Mạc Vấn có quân hàm cao nhất, có câu nói quân lệnh như núi, cho dù Warner có không yên lòng cũng chỉ có thể uất ức nhận lệnh, sau đó dẫn người rời đi trước.
Quân hàm của người yêu cao hơn chính mình thật sự là một câu chuyện bi thương. Warner đi rồi, trong lòng yên lặng định cho mình một mục tiêu, là nhanh chóng thăng chức.
Hiện tại đám phản loạn kia đều trốn trong núi, bọn chúng cũng không muốn hèn nhát trốn chui trốn nhủi như vậy, nhưng hết cách, ai bảo Mạc Vấn đã túm hết những cứ điểm của bọn chúng trong thành thị ra chi, nếu còn không chạy, thì không thể trốn khỏi số phận bị bắt sống.
Sở dĩ Mạc Vấn tìm được những người này nhanh như vậy là nhờ cả vào một số các thị dân nhiệt tình. Nơi đây không phải người nào cũng muốn độc lập, mỗi ngày những kẻ phản loạn đều ra ngoài gây sự đã sớm khiến thị dân bình thường khổ không thể tả, chưa kể đến những người lớn tuổi ở gần đó vì tạp âm mỗi ngày mà liên tục mất ngủ.
Mạc Vấn đang đi trước đột nhiên dừng bước, đều này khiến tâm tình những người bên cạnh cậu lập tức nhảy lên, cực kỳ cảnh giác nhìn xung quanh.
“Phía trước hai bên đường đều có đá tảng, nếu như tôi là bọn chúng, nhất định sẽ thả ở đó mấy người, giết đối thủ trở tay không kịp.” Mạc Vấn nghiêm túc nói.
Mấy lão bộ đội đặc chủng gật gù đồng ý quan điểm của Mạc Vấn. Bọn họ đều là những tay già đời, bình thường trong huấn luyện cũng thường thường mai phục chiến hữu.
“Như vậy, chúng ta cứ giả vờ không biết mà đi tới, dụ bọn chúng hiện thân, sau đó…” Mạc Vấn híp mắt một hồi, lời còn chưa dứt nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Mệnh lệnh của thủ lĩnh Vick là đánh gục toàn bộ, không giữ lại ai.
Thật ra làm như vậy rất nguy hiểm, nếu như bình thường bên trên tuyệt đối sẽ không hạ loại mệnh lệnh này, bởi vì súng laser không phải dễ trêu, làm như vậy rất có thể phải hi sinh mấy người, nhưng Mạc Vấn không giống người khác, cậu có tin tưởng tuyệt đối.
Tiền đề là trước khi đối thủ công kích, đã ném skill [Tiếu Ngạo Quang Âm] xuống, ngăn cách tất cả công kích ngoài vòng sáng, chờ sau khi vòng sáng biến mất, những người này đã chạy không thoát.
Đương nhiên người trong vòng sáng cũng không có cách nào công kích bên ngoài, nhưng không phải còn có Mạc Vấn sao? Bản thể ở trong, ảo ảnh có thể đi ra ngoài.
Sau đó nhóm bộ đội đặc chủng trố mắt ngoác mồm nhìn thấy Mạc Vấn cầm kiếm trong tay đại sát tứ phương, đuổi đánh phản loạn khiến bọn chúng phải gọi ba gọi mẹ.
Súng laser không ngừng quét qua người Mạc Vấn, nhưng cậu giống như không cảm giác được đau đớn mà mặt không đổi sắc tiếp tục đuổi theo.
Có thể đau đớn sao? Đó chỉ là ảo ảnh mà thôi, huống chi ngay cả ảo ảnh cũng có 80% giảm thương và 80% né tránh.
80% né tránh đại biểu cho cái gì? Đại biểu tần suất súng laser quét qua có dày đặt, nhưng tỷ lệ trúng lại không cao. Tuy rằng thời gian tồn tại của ảo ảnh không phải rất dài nhưng còn có thần kỹ [Đảo ngược thời gian], có thể sắp đặt thời gian lặp lại lần nữa.
Quả thật giống hệt quỷ hồn bám dai như đỉa, không ngừng đuổi theo phía sau. Vì thế, trong lúc bộ đội đặc chủng ngốc tại chỗ không làm gì, mấy tên phản loạn đã bị khống chế.
Nhóm bộ đội đặc chủng: “…”
Mấy người nhìn Mạc Vấn không nói nên lời, đợi đến khi ảo ảnh biến mất không còn tăm hơi, đợi đến khi bản thể Mạc Vấn hiện thân, mấy người bọn họ giống như đã thương lượng trước mà cùng nhau lùi về sau một bước.
Mạc Vấn nhíu nhíu mày: “Mọi người đang làm gì vậy, sao không nhanh chóng xử lý những kẻ này?”
Nghe vậy mấy người lập tức tiến lên, mang từng kẻ phản loạn đã không còn hô hấp đi, giờ khắc này bọn họ không còn là một thành viên của bộ đội đặc chủng nữa mà đã trở thành côngg nhân viên chịu trách nhiệm vệ sinh sân bãi.
Không phải nói càn quét phản loạn là hành động rất nguy hiểm sao! Tôi còn chưa ra tay bọn chúng đã ngã xuống.
Mãi đến tận khi nhận được tin đã tìm bắt được tên đầu lĩnh nhóm phản loạn, lúc trở về đội ngũ, mấy người đi theo Mạc Vấn đều bày ra vẻ mặt, các người đừng hỏi, tui cái gì cũng không muốn nói.
Đặc biệt khi nhìn thấy vẻ mặt ước ao của các chiến hữu, nhưng người này càng không nói ra lời, bởi bọn họ biết điều các chiến hữu ước ao không phải công huân thu được, là là cơ hội tự mình ra trận tranh đấu với phản loạn.
Có trời mới biết bộ độ đặc chủng bọn họ đã sắp chán ngấy những gương mặt quen thuộc lúc huấn luyện rồi. Bọn họ thật sự muốn tự mình ra tuyền tuyến để thử xem mình đã tới trình độ nào rồi.
“Lần đi này cảm giác thế nào? Có phải tình hình trận chiến rất kịch liệt không? Mọi người dùng bao nhiêu người để giải quyết hết đám phần tử phản loạn này?”
Nghe thấy những câu hỏi tò mò của các chiến hữu, nhóm người theo Mạc Vấn đờ mặt, tỏ vẻ tui không để ý tới mấy người, tui chỉ muốn lẳng lặng, đừng hỏi tui lẳng lặng là ai.
Không phải những người này không thận trọng, mà thật sự do quốc gia quá an bình, mỗi ngày bọn họ chỉ có thể không ngừng luyện tập lăn lê bò trườn trong bùn lầy, có khi huấn luyện gần mười năm cũng không có bao nhiêu cơ hội ra ngoài thực chiến, dù là bắt trộm vặt cũng không nhiều, khiến bọn họ luôn ngứa ngáy khó chịu trong lòng.
So với nhóm binh do Mạc Vấn mang đi, bên Warner và một quan quân khác ít nhiều gì cũng có mấy người bị thương, có điều đây là vết thương tràn ngập vinh dự, đợi đến ngày được khen ngợi, tuy rằng phải đeo băng nhưng đều thấy cực kỳ hài lòng.
Qua lần này Warner được toại nguyện, thăng chức lần thứ hai, tốc độ thăng chức của anh như ngồi tên lửa, điều này cũng hiển nhiên bởi anh bị đặt ở đây vốn là để được tôi luyện mà, chớ không, mấy người có thấy vị thiếu gia có bối cảnh có thực lực nào vẫn luôn phải trà trộn dưới tầng đáy không?
Bởi vì dẫn đội đánh giết thủ lĩnh đám phản loạn, Warner được thăng liền hai cấp, trực tiếp thay thế vị trí Trung tá của kẻ vô dụng kia.
Anh còn chưa kịp thở ra một hơi, lệnh điều động của Mạc Vấn đã truyền xuống, lần này lại là cha Warner tự mình ra tay, trực tiếp điều Mạc Vấn lên vị trí Đại tá.
Lúc trước bị đánh lén, thượng tá Stanford đã có công ổn định quân tâm, cân nhắc trong cùng một quân khu không thể có hai Đại tá, cho nên mới điều hắn tới một thành thị khác.
Đừng thấy hắn chỉ thăng lên một cấp nhưng trên thực tế quyền lợi của hắn lớn hơn nhiều so với Mạc Vấn, bởi vì hiện bên quân khu kia chỉ có một Thượng tá, Stanford mà nhảy dù qua thì chính là vị Đại tá duy nhất.
Mặc vào quân phục Trung tá, Warner ngồi trong căng tin, hiện tại lúc ăn cơm anh gần như không cần cúi chào nữa.
Cửa căng tin đột nhiên xuất hiện một người, quân hiệu trên vai là hai vạch bốn sao, nơi đi qua không người nào không cúi chào, đến chỗ Warner cũng vậy, chỉ thấy anh đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn đối phương, âm thanh to rõ nói: “Chào buổi sáng đồng chí Đại tá.”
Hiện tại tất cả mọi người đều biết hai người họ là một đôi, không ít người đều nhịn cười nhìn lại đây xem trò vui, xem ra thời điểm Vương tử Warner vươn mình vẫn còn xa lắm.