*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi sáng hôm sau, tôi dậy sớm như thường lệ, đánh răng rửa mặt xong xuôi mà cả căn phòng vẫn chưa có ai xuống giường. Nếu giờ còn là năm nhất thì bọn tôi đã đang phải xếp hàng chờ đợi nhau rồi, hồi ấy ai cũng dậy cùng một giờ. Cũng may hiện tại đã là năm ba, phòng tôi tám người thì đã có bốn ra ngoài thuê trọ, cơ bản đều là có bố mẹ tới kèm cặp học hành. Mặc dù còn mỗi bốn người phòng cũng quạnh quẽ đi nhiều, nhưng riêng về khoản “tranh đoạt” thì lại đỡ ác liệt hơn, ít nhất mỗi sáng cũng không cần phải xếp hàng chờ rửa mặt.
Khoảng hơn sáu giờ hai mươi, tôi đã đứng đợi bên cạnh cột đèn dưới chân ký túc xá nữ. Lúc này chưa có nhiều người đi lại qua đây, số lượng ánh mắt kỳ thị cũng nằm trong phạm vi chấp nhận được, may mà tôi hẹn người ta vào cái giờ sớm thế này. Nhưng nếu như Dương Tiểu Nghiêu không dậy, tôi lại thực sự muốn hét tên em thật to ngay trước mặt những người kia. Nếu chuyện đó xảy ra thật, tôi sẽ thuận đà mà thổ lộ luôn, giống như năm ngoái Bạch Hạo Vũ đã tỏ tình cùng Lương Thuần vậy. Đương nhiên, tiền đề vẫn là tôi phải có đủ dũng khí để gọi được ra ba chữ Dương Tiểu Nghiêu này trước sự chứng kiến của ngần ấy người cái đã.
May là những điều tôi vẫn vẩn vơ suy nghĩ, tất thảy đều không xảy ra. Dương Tiểu Nghiêu đã xuất hiện tương đối đúng giờ, vào lúc sáu giờ ba mốt.
Trước khi bầu trời hửng sáng, bóng đêm vẫn còn bao phủ không trung. Dưới bóng đêm ấy có một cột đèn đứng đó đã nhiều năm rồi, bóng điện chập chờn lúc sáng lúc tối. Một hôm, có một chàng trai đứng bên cột đèn chờ người con gái mình thương. Cô gái xuất hiện đúng giờ, cũng bước về phía cột đèn. Bóng đèn sớm đã leo lắt lúc này bất chợt lại sáng bừng lên, chiếu rọi xuống hai người họ, tỏa ra một loại ánh sáng nồng nhiệt trước nay chưa thấy bao giờ.
Hiện thực đang dần khớp với câu chuyện tình trong tưởng tượng của tôi, thật tốt.
“Dương Tiểu Nghiêu, chúc mừng sinh nhật.” Tôi cười cười, nói với em.
“Sao cậu lại nhớ được vậy?” Dương Tiểu Nghiêu hơi giật mình, thế nhưng lại không giấu được ý cười ở nơi khóe miệng.
“Có gì mà không nhớ được? Đã qua ba cái sinh nhật rồi mà còn hỏi câu này, cậu ngốc thật hay giả vờ thế hả?”
Đúng vậy, đây đã là sinh nhật lần thứ ba tôi chúc mừng Dương Tiểu Nghiêu, cũng không biết có phải là sinh nhật cuối cùng hay không. Năm đầu tôi đã phải hỏi thăm bạn cùng phòng của em để biết được sinh nhật em, từ đó về sau thì luôn nhớ kỹ ngày này. Tôi vẫn còn nhớ, thời điểm biết được sinh nhật của Dương Tiểu Nghiêu năm nhất thì đã là tối hôm ấy. Tôi liền sốt ruột không biết nên tặng quà gì cho em, hơn nữa quà đó còn phải kịp mua ngay lập tức. Sau khi suy nghĩ một hồi, đột nhiên tôi lại nhớ đến chuỗi cửa hàng đồ ăn nhanh em thích, Dico’s. Tôi đã phải điểm mặt cực kỳ nhiều anh tài của lớp mới hỏi được số điện thoại giao hàng, vừa kịp đặt một combo gia đình mang tới trường học ngay trước giờ họ ngừng nhận thêm đơn. Sau khi Dico’s đưa đồ đến nơi lúc vừa hết giờ tự học, tôi không dám tự mình mang cho Dương Tiểu Nghiêu, cuối cùng đành phải gửi qua một người bạn cùng phòng em. Buổi tối trước lúc lên giường hôm ấy, tôi nhận được một tin nhắn: Gần đêm còn đưa người ta combo gia đình Dico’s, đầu cậu đúng là chứa đầy bã đậu, kèm theo một cái mặt cười. Tiếp đó thì là: Dù sao thì tôi cũng cảm ơn cậu rất nhiều.
Tôi cười, nhắn lại cho em: Cậu vui vẻ là được rồi. Chúc mừng sinh nhật.
Chỉ cần có câu cuối cùng kia, mọi thứ đều xứng đáng cả.
Tôi hà một hơi vào lòng bàn tay: “Đi thôi, tô mỳ hôm nay chính là món quà sinh nhật đầu tiên của cậu.”
Dương Tiểu Nghiêu không trả lời mà chỉ nhoẻn cười với tôi. Đó là nụ cười rất đỗi ngọt ngào, nụ cười mà tôi thích nhất ở em.
“Cám ơn cậu nhé.”
“Được rồi, đi đi.” Tôi quay đầu đi, cũng chẳng nén nổi nụ cười, nhưng lại không muốn để lộ ra cho em thấy.
Tiệm mỳ kia là một cửa hàng nhỏ bên ngoài cổng sau trường học, vừa mới chuyển đến mùa hè vừa rồi. Lần đầu tôi đến tiệm đó ăn mỳ cũng là năm ba. Ông chủ cửa tiệm cực kỳ tốt bụng, có xin thêm gì cũng chẳng keo kiệt bao giờ, lúc nào cũng cho rất nhiều. Mỳ của họ nấu không chỉ rất ngon mà lại còn rẻ, có ba tệ rưỡi một tô. Giữa cái tình cảnh vật giá leo thang, một bữa cơm trong trường học cũng thường có giá bảy đến tám tệ, vậy mà ông ấy vẫn bán có ba tệ rưỡi. Ngay cả loại mỳ đắt nhất cũng chỉ có giá sáu tệ, ngoại trừ rau xanh thì còn có thêm thịt băm và trứng. Hôm nay tôi đã quyết định ăn cho xa xỉ một phen, gọi liền hai tô đắt nhất.
Đó là lần đầu tiên tôi và Dương Tiểu Nghiêu đi ăn mỳ cùng nhau. Tôi vốn nghĩ đây sẽ là cơ hội duy nhất, không ngờ sau khi ăn xong em lại ngỏ lời bảo tôi sau này sáng sáng đợi em dưới ký túc xá, xong rồi hai đứa cùng đi ăn mỳ. Khi nghe thấy em nói vậy, tôi đã vui mừng đến mức suýt nữa mất cả kiềm chế ngay trước mặt em. Có lẽ được ngồi ăn mỳ cùng em chính là kỷ niệm ấm áp nhất đối với tôi trong mùa đông giá lạnh ấy.
Sau đó ông chủ cửa tiệm cũng đã quen mặt chúng tôi. Mỗi lần hai đứa đến tiệm, ông ấy lại cười cười hỏi: “Hai tô mỳ à?” Thế là hai đứa lại gật gật đầu.
Tôi còn thường xuyên nghĩ ngợi, không biết trong mắt ông ấy, chúng tôi có phải một cặp đang yêu hay không?
Cho dù chỉ là một đôi tình nhân ảo tưởng, tôi cũng thỏa mãn lắm rồi.
Chỉ có điều tôi không ngờ là sau đó có mấy tháng, hai bóng người luôn tới tiệm cùng nhau cuối cùng chỉ còn lại một. Chủ tiệm vẫn không khác gì thường lệ, ông ấy nhìn tôi cười cười, nhưng rồi không thấy Dương Tiểu Nghiêu bên cạnh tôi thì lại hỏi trong nghi hoặc: “Hôm nay vẫn hai tô chứ?”
Tôi lắc lắc đầu.
Ngày hôm sau tôi tới quán, chủ tiệm lại hỏi cùng một câu hỏi. Tôi vẫn lắc đầu. Từ đó về sau, tôi không ghé tiệm ông ấy để ăn mỳ thêm một lần nào nữa.
Đương nhiên, lúc đó tôi vẫn còn đang mải mê đắm chìm trong niềm hạnh phúc, làm sao có thể đoán được sau này rồi sẽ ra sao.
Hôm ấy, sau khi ăn hết tô mỳ, chúng tôi cùng nhau tới lớp.
Tôi lấy từ trong cặp ra một quyển sách có tên là “Nguyện có người phiêu bạt cùng em”. Tôi đã cảm thấy tên cuốn sách này rất hay, ít nhiều có thể biểu đạt một chút tâm tư tôi dành cho em. Tuy rằng tôi không có đủ can đảm bày tỏ, nhưng mà can đảm đưa sách thì vẫn phải có.
“Đây là món quà thứ hai tôi dành cho cậu, còn quà thứ ba thì kẹp trong quyển sách này, khi nào tìm được thì lại nói sau.” Tôi mỉm cười, đưa quà cho Dương Tiểu Nghiêu.
Thực ra về sau còn có thêm một chuyện khác phát sinh từ cái vụ quà cáp này. Không lâu sau đấy là sinh nhật tôi, Dương Tiểu Nghiêu cũng tặng cho tôi một quyển sách. Đó là một danh tác của Márquez, có tên “Trăm năm cô đơn”. Chính cái tên ấy đã khiến cho tôi cảm giác như mình bị người ta “đá”. Mãi sau có lần tôi ngẫu nhiên nhắc chuyện này, Dương Tiểu Nghiêu mới áy náy cười cười rồi nói rằng em đã đọc cuốn sách kia rồi, cảm thấy nó hay nên mới tặng sinh nhật tôi, trước đấy cũng không hề nghĩ tới chuyện tên nó lại chọi với tên sách mà tôi tặng.
Nghe xong lời em giải thích, tôi đã thở dài nhẹ nhõm một hơi. Chỉ cần không phải là em cố tình là được.
Món quà thứ ba mà tôi tặng em là một mẩu giấy siêu bé tôi kẹp trong cuốn sách kia, không thể dễ dàng tìm ra. Giấu kỹ như thế hơn nửa cũng là bởi vì tôi thấy có chút ngại ngùng. Thực ra cũng tại tôi muốn bắt chước mấy đoạn cảm động trong phim truyền hình nên mới nghĩ ra kiểu quà có hơi đặc biệt như vậy.
Trong quyển sách đó có một mảnh giấy, trên mảnh giấy ấy là mấy hàng chữ cực nhỏ:
Món quà thứ ba là một nguyện vọng. Tôi đưa cậu một nguyện vọng, chỉ cần có thể thì tôi nhất định sẽ giúp cậu thực hiện nguyện vọng ấy. Đương nhiên bây giờ cậu chưa cần nói ngay vội, chỉ cần cậu nói trước thời hạn đã định ra là được. Còn về thời hạn, sau này tôi sẽ nói sau.
Thực ra lúc ấy tôi đã định viết rằng thời hạn là vĩnh viễn, nhưng rồi lại nghĩ, trên đời này làm gì có thứ gì thực sự là vĩnh viễn đâu? Dù tỉ lệ hai đứa tôi sau này chia xa chỉ có một phần vạn thôi, nhưng khi đã xa nhau rồi, liệu tôi có còn thích em vĩnh viễn hay không? Tôi cũng chẳng dám chắc nữa, vậy nên tôi tự đặt ra một thời hạn cho bản thân. Cái thời hạn đó chính là, chỉ cần tôi còn thích em, thì nguyện vọng kia vẫn sẽ luôn luôn hữu hiệu. Nhưng mà cái thời hạn này, tôi lại chẳng dám nói ra.
Buổi tối hôm ấy, sau khi trở về phòng ngủ, Dương Tiểu Nghiêu nhắn cho tôi: Tôi đã thấy món quà thứ ba rồi, tuy là có hơi kỳ quặc nhưng mà vẫn cảm ơn cậu rất nhiều. Ngủ ngon nha.
Ừ, ngủ ngon. Tôi nhắn lại cho em.
Tin nhắn của Dương Tiểu Nghiêu bất chợt khiến tôi cảm thấy cô đơn. Rõ ràng là ba năm trước, đọc được những lời tương tự, tôi còn vui vẻ vô cùng. Có lẽ cũng tại tôi cứ cho rằng em cũng đã có tình cảm với tôi, cho rằng em sẽ nói gì đó thân mật hơn, nhưng em không nói. Chung quy tất cả vẫn là tôi đã suy nghĩ quá nhiều. Tôi thử tự thuyết phục mình rằng hai đứa tôi có thể tâm sự thân thiết được như bây giờ cũng đã là rất tốt rồi, tôi cũng nên biết đủ thôi. Hiện tại đã là năm ba, tôi không nên làm bất cứ việc gì thừa thãi để rồi phá hủy mối quan hệ này, cũng không nên để chuyện ấy ảnh hưởng xấu đến thành tích thi cử của em.
Tôi tự gật đầu với bản thân mình. Mặc dù không thể bên nhau, làm bạn tốt cả đời này cũng được.
Tôi biết khi nghĩ như vậy, tôi vẫn thấy không cam lòng. Nhưng những gì tôi có thể làm được cũng chỉ nằm gọn trong giới hạn đó mà thôi.
…
Mùa xuân vừa sang thì học kỳ cuối năm ba cũng đến, con số đếm ngược trước kỳ thi vào đại học đã tàn nhẫn ngả xuống còn một trăm. Năm nay trường tôi cũng vẫn làm như mọi năm, cứ đến cái ngày đếm ngược cách một trăm ngày lại có một nhà diễn thuyết không biết từ đâu nhảy tới.
Những bài diễn thuyết kiểu này chúng tôi đã nghe đủ từ năm một cho tới năm ba, năm nào nhà trường cũng mời một vị danh sư mà tôi chả biết là ai đến để giảng đạo. Nhưng mà cũng phải thừa nhận, danh sư quả không hổ là danh sư, có thể khiến cho người nghe uống nguyên một bát súp gà (dành cho tâm hồn) mà không hề hay biết gì, xong rồi lại thấy cảm động. Rất nhiều các bài diễn thuyết xác thực đạt được hiệu quả cực cao ngay tại hiện trường, chỉ tiếc cái cảm giác được khích lệ, được chữa lành đó thường chỉ kéo dài không tới vài ngày, thậm chí vài giờ. Cuối cùng nếu không phải là ai về nhà nấy thì là ai đi tìm mẹ người nấy, ai cần làm gì làm nấy.
Sau khi nghe xong nhiều buổi diễn thuyết như vậy, tôi đã học được cách để không bị người ta xoay như chong chóng.
Dự kiến ban đầu là buổi diễn thuyết sẽ được tổ chức ở sân thể dục, nhưng bởi tình trạng mưa phùn lất phất không ngừng suốt mấy ngày nay, trường tôi quyết định rời địa điểm sang bên hội trường lớn. Tuy gọi là hội trường lớn nhưng cũng chỉ chứa được tối đa năm trăm người, mà toàn bộ khối mười hai lại có đến hơn một nghìn học sinh, một buổi tất nhiên không đủ. Vậy là nhà trường quyết định chia thành ba đợt diễn thuyết, ba nhóm học sinh sẽ được đi nghe cùng một bài diễn thuyết đó vào ba thời điểm khác nhau.
Lớp tôi đi nghe buổi chiều, cũng chính là buổi diễn thuyết cuối cùng. Ngay lúc bắt đầu, tôi đã nghe ra được sự mỏi mệt trong giọng nói của vị danh sư đứng trên kia. Thế là tôi lại bắt đầu nghĩ ngợi, không biết có phải ông ấy cũng không ngờ được mình phải giảng thêm mấy lần hay không, không biết liệu trường chúng tôi có cho ông ấy thêm đồng nào không? Đương nhiên những chuyện như thế tôi chả thể nào biết được, thậm chí nếu có đoán già đoán non thì cũng sẽ quên ngay trong chớp mắt.
Điều khiến người ta khiếp sợ chính là, khi bắt đầu vào trọng tâm, giọng nói ông ấy đột nhiên khỏe lên trông thấy. Tưởng Bình ngồi phía sau tôi còn bảo chắc hẳn người ta liều mạng vì tiền. Tôi cũng không khỏi suy tư về những lời cậu ta nói. Liều mạng đến thế, vị giảng viên này quả là vô cùng chuyên nghiệp.
Một tháng sau học kỳ mới, trung tuần tháng ba, chính là kỳ thi thử toàn thành phố lần hai.
Thành tích của tôi khá là khả quan, Dương Tiểu Nghiêu cũng có chút tiến bộ, vẫn an toàn trên lộ trình mô phỏng mà Sở Giáo dục thành phố vẽ ra. Nhưng mà Bạch Hạo Vũ thì không được may mắn như vậy, hai lần thi thử đều làm bài không được tốt, lại còn nóng nảy một mình chạy đi uống rượu giải sầu, khiến cả tôi và Lương Thuần phát hoảng. May mà sau đó tôi đã tìm được tới chỗ Bạch Hạo Vũ ngồi. Sau khi an ủi khuyên răn hết lời rồi mời cậu ta một bữa thỏa thuê bên tiệm cơm đối diện trường, vấn đề mới được giải quyết ổn thỏa.
Chỗ ngồi ở học kỳ hai là do một tay thầy chủ nhiệm lớp sắp xếp, bởi vậy sau khi tách ra trong học kỳ trước, tôi không còn ngồi cùng bàn với Dương Tiểu Nghiêu thêm lần nào nữa.
Sau cuộc thi toàn thành phố, thầy chủ nhiệm lại tiến hành đổi chỗ ngồi cho cả lớp. Tôi cùng một số bạn học có thành tích cao được thầy ưu ái xếp vào những vị trí tốt nhất lớp, xem ra thầy ấy kỳ vọng rất nhiều vào mấy đứa tôi.
Điều duy nhất khiến cho tôi không mấy vừa lòng với lần điều chỉnh chỗ này chính là việc Dương Tiểu Nghiêu ngồi cạnh một cậu bạn nam tôi không thân quen cho lắm. Sau đợt thi cử cuối học kỳ trước, em bỗng trở nên tràn đầy sức sống, tựa như đã quay lại làm cô bé hoạt bát hồi mới bước vào cấp ba. Bởi vậy khi ngồi cùng cậu bạn kia, hai người lúc nào cũng trò chuyện cực rôm rả. Sự thân mật giữa bọn họ đã đánh đổ bình dấm chua nhỏ trong lòng tôi, làm tôi thấy không thoải mái. Đáng nhẽ cái người duy nhất có thể cười nói cùng em chỉ nên là tôi mới phải.
Cũng may là cuối tháng ba, chúng tôi vẫn còn được xõa trong một kỳ nghỉ cuối cùng của thời trung học. Kỳ nghỉ này đến cũng vừa đúng lúc giảm tải cho những ngày học nặng nề, đồng thời giúp tôi có đủ thời gian chuẩn bị tinh thần cho đợt ôn tập thứ hai sau đó. Ba ngày nghỉ ngắn ngủi này chính là lần cuối tôi còn có thể thư thái tận hưởng tháng ngày học sinh, bởi vì hai tháng tiếp theo, cả lũ chúng tôi sẽ ăn ngủ cùng đề cương bài tập.
Thế nhưng rốt cuộc khi kỳ nghỉ tới thì tôi lại chẳng vui vẻ chút nào. Mọi kế hoạch rủ Dương Tiêu Nghiêu ra ngoài chơi hay đi xem phim đều đã tan thành mây khói.
Dương Tiểu Nghiêu bị cảm.
Tháng tư buông xuống, mùa xuân sớm đã lặng lẽ ghé đến từ lâu, nhưng phải đợi tới tận khi gió lạnh rút đi thì mới phô bày dáng vẻ thật sự của mình. Không khí nhanh chóng ấm lên, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm cũng đã giãn ra đáng kể, tạo điều kiện cho cúm sốt lan rộng khắp nơi. Đáng tiếc, Dương Tiểu Nghiêu xui xẻo nằm không mà vẫn trúng đạn.
Buổi sáng đầu tiên của đợt nghỉ ấy, em đã gọi điện cho tôi.
“Lăng Tử Dương, cậu có rảnh không? Có thể đi mua giùm tôi ít thuốc cảm không?” Em yếu ớt thều thào ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói còn hơi nghèn nghẹt.
Tôi giật mình bật khỏi giường: “Tôi đi ngay bây giờ đây, cậu đợi một lát.”
Nói xong, tôi cúp máy.
Hôm nay xem ra không thể ngủ nướng được rồi.
Sau khi xuống giường, tôi vội đánh răng rửa mặt, thay đồ rồi lao ra khỏi phòng ngủ, chạy thẳng một mạch tới tiệm thuốc ngoài cổng trường.
Những lúc thế này tôi lại cảm thấy khuôn viên trường học quá lớn đúng là cả một phiền phức, mặc dù đã chạy hộc bơ nhưng cũng phải tới hơn mười phút sau tôi mới ra được khỏi trường. Điều này khiến tôi có chút sợ hãi những lời đồn đại về việc phải lòng vòng đến nửa tiếng mới tìm ra được phòng học ở trong các trường đại học. Nếu như một ngày phải đổi phòng học vài lần, chẳng phải tương đương với việc bị ép phải tập thể dục vài tiếng luôn sao?
Đến cửa tiệm thuốc, tôi liền hỏi cô dược sĩ bán hàng xem là cảm mạo sốt cao thì nên uống thuốc thế nào. Cô ấy lập tức đưa tôi xem vài loại thuốc, cái gì mà thuốc bột Cảm Mạo Linh, Aspirin, lại còn cả thuốc hạ sốt. Tôi cũng lười chọn, cứ thế mua hết cả luôn, có thừa thì biết đâu sau cũng còn cần đến. Cô dược sĩ liền vui mừng bỏ mấy hộp thuốc vào túi nilon, nhận tiền tôi gửi rồi đưa lại thuốc cho tôi.
Mang được thuốc đến ký túc xá nữ thì tôi lại gặp một vấn đề khác, đó là bốn chữ nam sinh dừng bước dán chình ình bên ngoài cổng. Tôi gọi điện thoại cho Dương Tiểu Nghiêu, em nói em không xuống được khỏi giường, mà hình như cô quản lý cũng đã về nhà nghỉ phép, nếu tôi có vào thì cũng chẳng có ai ngăn.
Thế là tôi đành lấy hết can đảm để bước chân vào ký túc xá nữ. Đây cũng là lần đầu tiên tôi vào trong này, tất nhiên có chút bồn chồn. Nhưng mà vẫn phải nói rõ, không phải là vì tôi muốn thấy Dương Tiểu Nghiêu cùng phòng ký túc em ở nên mới đến tận đây đâu, tất cả đều là bởi em nói rằng em không dậy được nên tôi mới phải miễn cưỡng đi vào.
Tôi biết Dương Tiểu Nghiêu ở phòng nào, không phải cố tình hỏi thăm mà là một lần tình cờ nghe được em nói chuyện cùng các bạn nữ khác, sau đó tự nhiên nhớ kỹ. Tôi bước chân đến cửa phòng, nhẹ nhàng gõ gõ, sau đó vặn thử tay nắm. Có thể vặn được, chứng tỏ cửa đang không khóa. Tôi bất chợt thấy hồi hộp, tim đập thình thịch trong ngực, như thể sao Hỏa chuẩn bị va vào trái đất đến nơi.
“Tôi vào trong nhé?”
Tôi nhẹ giọng hỏi một câu, sau đó đẩy cửa ló đầu vào phòng thăm dò thử trước, tránh cho người khác hiểu lầm.
Tôi lướt mắt nhìn một vòng phòng ký túc nơi em ở, dường như không có bóng người, cũng chẳng ai đáp lời tôi.
Sau khi vào hẳn bên trong, tôi thuận tay khóa cửa lại. Đương nhiên không phải là tôi chuẩn bị làm chuyện gì xấu xa cả, chẳng qua chỉ sợ ngộ nhỡ có người đẩy cửa bước vào, thấy tôi ở trong phòng ngủ của em thì không hay ho lắm thôi.
“Dương Tiểu Nghiêu?” Tôi lại thử gọi.
“Ở đây.” Giọng nói mỏng manh của em vang lên khe khẽ.
Tôi quay đầu về bên phải, phát hiện ra em đang nằm trên giường, chẳng qua là vì trùm chăn kín đầu nên lúc nãy tôi mới không nhìn thấy.
“Những người khác trong phòng cậu đâu rồi?” Tôi cẩn thận hỏi.
“Hai người về nhà, một người đi chơi.” Dương Tiểu Nghiêu xoay người trên giường.
Nói cách khác, hiện tại trong cái phòng này chỉ có mỗi hai con người là tôi và em. Trong khi lòng tôi bồi hồi, nhịp tim cũng đã bắt đầu tăng tốc. Một người con trai ở riêng một phòng cùng với một người con gái, nghĩ sao cũng thấy mập mờ.
Tôi duỗi tay qua sờ sờ trán em, chưa nóng đến mức có thể luộc được trứng gà, nhưng cũng ấm hơn đầu tôi kha khá.
“Cậu cứ nằm đi, để tôi lấy nước giúp cho.” Tôi đỡ em nằm xuống giường, cảm giác xót xa trong lòng.
Dưới sự hướng dẫn của Dương Tiểu Nghiêu, tôi đã tìm được bình giữ nhiệt trong phòng em, đổ ra một ít nước ấm, cho em uống vài viên hạ sốt trước, sau đó mới hòa tan một gói Cảm Mạo Linh vào nước.
Tôi ngồi xuống bên mép giường, đưa cốc Cảm Mạo Linh qua cho em: “Có phải đêm qua không đắp chăn bông nên mới bị cảm lạnh không?”
“Tôi cũng không biết nữa, sáng nay ngủ dậy tự nhiên lại thấy mệt mệt, sau đấy thì đầu càng lúc càng nóng.”
“Vậy hôm nay cậu cứ nằm đây nghỉ ngơi một ngày đi.”
“Ừm.”
Em đáp, tôi cũng gật đầu.
Lúc này có phải tôi nên rời khỏi sân khấu rồi không? Dương Tiểu Nghiêu uống thuốc rồi, bây giờ cần được nghỉ ngơi tử tế. Có lẽ là tôi nên lặng lẽ về thôi nhỉ?
Tôi cất chỗ thuốc còn lại vào trong ngăn tủ đầu giường, sau đó đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Có thể ở lại với tôi một lát được không?” Dương Tiểu Nghiêu đột nhiên nói.
Tôi hơi ngơ ngẩn, đầu óc rối bời, không biết em có ý gì.
“Tôi có một mình ở đây buồn lắm, cậu nói chuyện cùng tôi nhé?” Em vừa mới nói hết câu, còn chưa đợi tôi trả lời đã vội tiếp tục: “À xin lỗi, tôi quên là cậu còn phải học bài. Vậy cậu cứ về trước…”
Sau đó tôi lại ngồi xuống bên mép giường Dương Tiểu Nghiêu, giúp em kéo lại góc chăn.
“Lúc nào tôi cũng làm phiền cậu suốt.” Dương Tiểu Nghiêu áy náy nói.
“Nói cái gì đó? Bọn mình tình cảm nhiều năm như vậy, cậu còn khách sáo làm gì.”
Lúc nói câu ấy tôi còn chẳng kịp ý thức lời mình, mãi cho tới khi em im lặng khoảng vài giây, tôi mới giật mình thanh minh: “Cậu đừng hiểu lầm, ý tôi nói là tình cảm bạn bè, tình bạn, tình bạn í mà.”
“Chuyện đấy đương nhiên tôi biết, ngốc.” Dương Tiểu Nghiêu cười cười, mặt đỏ bừng trong cơn sốt.
Nghe xong câu đó tôi đã thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng cũng có chút buồn rầu.
“Mà này, cậu không định tìm bạn gái, không muốn yêu đương gì sao?” Dương Tiểu Nghiêu bất chợt hỏi.
“Sao tự nhiên lại hỏi thế? Bây giờ còn đang đi học, thoải mái nói chuyện yêu đương không sợ bị thầy cô nghe thấy à?”
“Lớp mình nhiều đôi như vậy cũng đâu có thấy thầy giáo để tâm gì đâu.”
“Thế cậu thì sao? Có nghĩ tới chuyện đó không?” Sẵn đang nói đề tài này, tôi lại cố gắng kín đáo hỏi dò.
Dương Tiểu Nghiêu thở dài: “Cũng từng nghĩ tới rồi mà. Hồi trước chuyện tôi thích Bạch Hạo Vũ cậu đâu phải là không biết? Nhưng mà cậu ấy đâu chấp nhận tôi.”
Em nói là hồi trước thích? Thế còn hiện tại thì sao?
“Thế còn hiện tại thì sao?”
“Nói thế nào nhỉ, tôi vẫn thích người có thể trò chuyện với mình. Nếu mà nói chuyện không hợp thì có yêu đương cũng sẽ không vui vẻ được.”
Em đang nói tôi, hay là cậu bạn Chu Kỳ ngồi cùng bàn đó?
“Cậu quen Chu Kỳ từ trước rồi à?” Tôi bỗng dưng hỏi một câu không mấy liên quan.
“Quen rồi, từ năm nhất đã quen nhau. Cậu cũng có quen với cậu ấy sao?” Dương Tiểu Nghiêu hơi nghi hoặc.
“Không phải, tôi chỉ tò mò hỏi đại vậy thôi. Nếu mà tính cách hợp nhau biết đâu lại có thể làm bạn bè.” Tôi lại lần nữa dối lòng. Ánh mắt bình thường Chu Kỳ nhìn Dương Tiểu Nghiêu đâu phải là tôi không rõ, chắc chắn đó không phải là ánh mắt đơn thuần để nhìn bạn bè cùng lớp. Thậm chí tôi còn có thể thấy được khao khát trong mắt cậu ta. Làm sao mà tôi lại muốn làm bạn với tình địch như vậy được?
“Chu Kỳ ấy à, con người cũng không tệ lắm. Cậu ấy là kiểu hoạt ngôn nên cũng rất dễ nói chuyện, muốn kết bạn thì đơn giản,” Dương Tiểu Nghiêu nói, còn nhìn tôi cười. “Bây giờ mới muốn kết bạn kết bè không phải là đã hơi muộn rồi sao? Chuẩn bị thi đại học tới nơi rồi.”
Tôi có thể diễn giải được một chút ý tứ từ trong cách nói của em. Chu Kỳ cũng là một người em nói chuyện rất hòa hợp. Hoặc không phải là “cũng là”, có lẽ phải là “chính là” mới đúng.
Lúc tôi im lặng, Dương Tiểu Nghiêu ho khan hai tiếng.
“Thôi được rồi, đừng hỏi nữa. Cậu vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt thì hơn.” Tôi nói.
“Tôi đã hỏi gì mấy đâu? Chủ yếu toàn là cậu hỏi tôi mà.”
Tôi thở dài: “Nếu mà nói nhiều bệnh tình nặng thêm thì đừng hi vọng tôi sẽ cõng cậu tới phòng y tế tiêm chích gì nhé.”
“Làm gì mà nghiêm trọng thế?”
“Được rồi được rồi, vậy cậu hỏi đi.”
“Cậu có đang thích ai không?”
“Cậu hỏi thế là ý gì?” Tôi có hơi kinh ngạc. Đây là chuyện mà em thật lòng muốn hỏi tôi, hay vẫn chỉ là thuận miệng hỏi chơi vậy thôi?
Tôi có hơi muốn nói thẳng, người mà tôi thích chẳng phải đang ở trước mặt tôi sao? Hoặc thậm chí là thẳng hơn, chính là cậu đấy, đồ ngốc. Tôi đã từng tưởng tượng ra không dưới một trăm lần cảnh tỏ tình cùng em, khi hai đứa ở cạnh nhau, tôi lấy dũng khí thổ lộ, sau đó thì em nhẹ nhàng gật đầu. Tuy rằng tôi chưa từng nghĩ bối cảnh sẽ đặt ngay trong phòng ngủ của em, nhưng mà hiện giờ quả thực là lúc tôi đứng gần nhất với ba chữ tôi thích cậu.
Tôi trông thấy Dương Tiêu Nghiêu mở to đôi mắt nhìn mình, nhưng tôi lại không dám nhìn thẳng vào mắt em.
Tôi nghĩ, hay là cứ nói quách ra luôn đi, còn chuyện về sau thì sau rồi tính. Nếu mà bây giờ do dự, sau này chưa chắc sẽ còn những cơ hội như vậy nữa.
Nhưng mà, Lăng Tử Dương thời cấp ba vẫn là Lăng Tử Dương nhát gan đó, là Lăng Tử Dương ba năm cấp ba đều thích một người nhưng chưa bao giờ dám nói ra đó. Khi mà cô ấy thích cậu trai khác, cậu ta lại phải gặng cười khích lệ. Khi mà cô ấy tỏ tình với anh chàng kia, cậu ta lại phải vờ như mình chẳng để tâm chút nào, sau đó an ủi người con gái ấy. Chỉ vì cô ấy đơn giản bâng quơ một câu nếu chúng ta có thể làm bạn cả đời thì tốt nhỉ, cậu ta liền mất hết cả can đảm thổ lộ. Đối mặt với người mình thương để mà nói rõ lòng mình, sao lại khó khăn đến vậy cơ chứ?
Tôi thực sự ngưỡng mộ Dương Tiểu Nghiêu, ngưỡng mộ em có thể đứng trước mặt Bạch Hạo Vũ mà dũng cảm nói rằng tôi thích cậu, có thể thử hẹn hò với tôi được không. Còn tôi thì không biết bao nhiêu lần lời nói đã ra đến miệng, nhưng vẫn cứ luôn ngập ngừng do dự. Y hệt một khúc xương cá mắc ngang cổ họng, nuốt xuống chẳng được, mà nhả ra cũng chẳng xong.
Tôi bắt đầu mở miệng: “Người tôi thích…”
“Người cậu thích…?”
Tôi nhìn Dương Tiểu Nghiêu. Vẻ mặt của em có chút đổi thay, không phải kinh ngạc, không phải hoài nghi, hình như là đang mong đợi.
Mà có thể cũng là tại lòng tôi chờ mong quá nhiều nên mới tưởng tượng đối phương cũng đang mong ngóng hệt như mình vậy. Thôi bỏ đi, dù bây giờ có nói ra thì cũng khó ở bên nhau, kỳ thi đại học đã tới gần ngay trước mắt. Tôi không muốn vào cái giờ phút này lại tự cho mình một đòn trí mạng, dù sao tôi cũng chẳng biết bản thân có thể gượng dậy từ nỗi bi thương trong vòng hai tháng hay không, có lẽ vẫn nên chừa lại cho mình một chút nhung nhớ thì hơn.
“Người tôi thích còn chưa biết ở đâu,” tôi cười cười. “Cấp ba tất nhiên là vẫn phải đặt thi đại học lên đầu rồi, chuyên tâm học hành thì hơn, làm sao có thể nghĩ ngợi lung tung nhiều vậy.”
Trong khoảnh khắc ấy, khối đá treo trong lòng tôi đã hoàn toàn rơi xuống đất.
“Cũng phải.” Dương Tiểu Nghiêu cười với tôi.
“Nhưng mà cậu cứ yên tâm, nếu cậu thật lòng thích ai thì cứ tâm sự với tôi, tôi nhất định sẽ giúp cậu. Ai bảo chúng ta lại là bạn tốt cả đời cơ chứ.” Tôi tiếp tục miễn cưỡng cười.
“Cậu vẫn còn nhớ cơ à?”
“Đương nhiên nhớ chứ, chuyện quan trọng thế làm sao có thể quên được.”
Tôi vừa nói vừa vươn tay sờ lên trán em, vờ như mình chẳng hề bận tâm gì. Nhưng em lại quay đầu đi. Em đang nhắm mắt, tôi cũng không biết có phải là em cố ý hay không.
Tôi xấu hổ rụt tay về: “Được rồi, cậu cũng nên nghỉ ngơi thôi. Lát nữa buổi trưa tôi mang cơm đến cho nhé.”
“Ừm.” Dương Tiểu Nghiêu trở mình, lại trùm chăn che kín đầu.
Tôi đứng lên, nhìn em lần nữa, rồi quay người rời khỏi khu ký túc xá nữ.
Qua ba ngày nghỉ không được trọn vẹn chính là đợt ôn tập lần thứ hai. Cùng lúc, con số đếm ngược ngày thi đại học cũng đã hạ xuống dưới mốc bảy mươi. Ngày tháng lướt qua càng lúc càng nhanh, tôi cũng tối mặt làm đề không nghỉ.
Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, Dương Tiểu Nghiêu đã khỏe lên trông thấy. Nhưng mà cũng từ khi đấy tôi bắt đầu nhận ra sự khác thường của em. Từ sau nghỉ lễ em rất hiếm khi hỏi tôi bài tập, thay vào đó là thảo luận với bạn cùng bàn. Hình như em còn đang cố ý tránh mặt tôi, thế nhưng lúc ấy tôi cũng chỉ nghĩ không biết có phải mình đã nhỡ miệng nói sai điều gì khiến em cảm thấy không vui hay không.
Ngày mà mọi chuyện chính thức hé lộ đã là trung tuần tháng tư.
Buổi trưa hôm đó, tôi ở lại lớp tự học bài như thường lệ, đến khi mệt thì nằm ghé xuống bàn chợp mắt độ khoảng mười phút. Tới lúc tỉnh dậy, trong phòng đã có rất nhiều bạn bè quay lại. Còn chưa đợi được đến lúc chuông reo, tôi đã đợi được một tin tức cực nóng hổi.
Chu Kỳ tỏ tình với Dương Tiểu Nghiêu, Dương Tiểu Nghiêu đã nhận lời.
Người kể chuyện này là một bạn nữ cùng phòng với em, cho nên tôi cũng chẳng dám nghi ngờ tính chân thật của sự việc. Cho dù sớm có dự cảm, nhưng khi tận tai nghe thấy, trái tim tôi vẫn đau đến chết lặng.
Tôi không chủ động hỏi Dương Tiểu Nghiêu, cũng không hỏi kỹ cô bạn cùng phòng về chi tiết câu chuyện ấy, chỉ bình tĩnh lấy một tờ đề ra, tiếp tục làm bài.
Tới giờ chuẩn bị vào tiết, Dương Tiểu Nghiêu đã tới bên cạnh tôi: “Lăng Tử Dương, chuyện của tôi và Chu Kỳ, cậu không để ý gì chứ?”
“Tại sao tôi phải để ý?” Tôi gắng gượng cười, nhưng lại không dám quay mặt nhìn em.
“Cậu không sao chứ, Lăng Tử Dương?” Dương Tiểu Nghiêu nghiêng mặt nhìn tôi dò xét. “Lăng Tử Dương, có phải cậu đang không vui…”
“Xin lỗi, tôi hơi đau đầu, muốn ngủ một lát.” Đầu tôi ong ong, cũng chẳng thể nào tập trung mà nghe xem em đang nói gì nữa.
Thấy tôi gục đầu xuống bàn, Dương Tiểu Nghiêu thở dài: “Vậy cậu nghỉ ngơi đi nhé.”
Mấy ngày sau đó, thi thử, tôi trượt.
Mọi người đều thấy ngạc nhiên, còn tôi lại chả có gì là ngoài dự kiến.
Tôi cầm phiếu điểm, đôi tay run run. Không biết là mấy năm qua, rốt cuộc tôi đã kiên trì thế vì cái gì, liều mạng thế vì cái gì? Tôi không nén được một vài giọt nước trào nơi khóe mắt, nhưng rồi lại lập tức lau chúng đi, không muốn để cho bất kỳ một ai trông thấy.
“Lăng Tử Dương, cậu không sao chứ? Có phải tại tôi nên cậu thi không tốt không?” Dương Tiểu Nghiêu áy náy bước đến bên tôi.
“Không liên quan gì tới cậu, tại ngày thi tôi bị ốm nên làm bài thất thường thôi.” Tôi đặt phiếu điểm lên bàn, cố gắng giữ cho giọng mình bình thản.
“Xin lỗi cậu.” Dương Tiểu Nghiêu cúi đầu.
“Tôi đã nói là không liên quan gì tới cậu rồi mà, đừng có đến đây làm phiền tôi nữa được không?” Tôi không kiềm nổi sự tức giận trong lòng mình.
Vừa mới buột miệng tôi đã biết ngay rằng mình nói hơi quá đáng, nhưng cũng không định sửa lời.
Dương Tiểu Nghiêu đã đứng đó sửng sốt suốt một lúc lâu: “Sau này tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa đâu.”
“Thế thì tốt.”
Dương Tiểu Nghiêu có vẻ vẫn muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Em đứng chôn chân cạnh tôi, mãi tới khi chuông vào tiết reo vang thì mới lên tiếng: “Xin lỗi, trước kia là tôi luôn làm phiền cậu.”
Tôi không đáp lại lời em, vẫn cứ cắm mặt vào đề. Mắt lướt trên những hàng chữ, nhưng đầu tôi lại hoàn toàn trống rỗng, nước mắt bắt đầu thấm ướt đôi mi.
Tất cả mọi thứ dường như đã kết thúc vào hôm đó, đã kết thúc ngay tại giây phút đó.
Buổi tối hôm ấy, tôi bỏ một tiết tự học, cũng chẳng nói lại với ai.
Tôi đã trở nên giống hệt Bạch Hạo Vũ một tháng trước, vừa ngu ngốc vừa ích kỷ. Những kẻ bình tĩnh luôn luôn muốn bảo người nổi nóng bình tĩnh lại, lại còn tự cho mình là thánh nhân biết tuốt. Họ chưa từng nghĩ khi bản thân họ tức giận, thậm chí còn có thể quá quắt hơn những người mà họ từng khuyên bảo kia.
Thế nên tôi không định khuyên nhủ gì bản thân, cũng không muốn nói cho Bạch Hạo Vũ biết mình đang ở nơi nào.
Tối hôm đó tôi bỏ bữa, một mình mò lên trên núi. Đó chính là ngọn núi nhỏ nơi tôi và Dương Tiểu Nghiêu đã từng đi qua cùng nhau, ngọn núi nghe đồn có ma.
Tôi nhớ Tưởng Bình đã từng kể cho rất nhiều người nghe một trải nghiệm của cậu ta. Tưởng Bình bảo rằng có một buổi tối cậu ta vòng ra sau núi để về phòng ngủ, trên đường có đi ngang qua tấm biển cắm ngay giao lộ. Đấy là biển hiệu trường tôi đã dựng cho mảnh rừng nhỏ trên núi, gọi là “Rừng Thanh Niên”. Thế nhưng Tưởng Bình lại cam đoan rằng ngày đó ở trong bóng tối cậu ta đã nhìn thấy ba chữ “Rừng Lợn Hoang” trên biển. Tưởng Bình thậm chí còn trố mắt nhìn mấy lần, sau đó hoảng hồn bỏ chạy té khói.
Tôi không hề có ý định đi tra xét thử thực hư câu chuyện, nhưng khi bước qua giao lộ, tôi lại bất chợt dừng chân để nhìn lên bảng hiệu kia. Vẫn là “Rừng Thanh Niên”. Có vẻ đàn lợn hoang trong rừng đó hôm nay sẽ không nhăm nhe gì tôi đâu nhỉ? Mặc dù sợ hãi, tôi vẫn bước lên trên núi.
Tôi nghĩ, nếu bị nỗi sợ ngọn núi, nỗi sợ ma quỷ ở nơi này lấn át, có lẽ tôi sẽ quên đi nỗi sợ mất Dương Tiểu Nghiêu. Nhưng khi đã đứng trên đỉnh núi rồi, tôi mới phát hiện mọi thứ không hề giản đơn như những gì mình tưởng tượng. Nỗi sợ ấy giao hòa với bóng tối, trở nên càng rõ nét hơn, càng thuần túy hơn, đến mức chính tôi cũng không còn biết mình đang sợ cái gì nữa, dường như là sợ cả thế giới này. Đúng vậy, cả thế giới này. Khi có chuyện không như ý xảy đến, chúng ta luôn cảm giác như cả thế giới đều chống lại chúng ta, ông trời cũng đã quay lưng lại với chúng ta. Tôi biết lúc này mình thật ngây thơ, nhưng hãy cứ để cho tôi ngây thơ một lần này đi, bởi vì thực sự tôi đang muốn khóc.
Tối đó là lần đầu tiên tôi phóng tầm mắt quan sát toàn bộ trường học từ trên đỉnh núi. Qua làn nước mắt nhạt nhòa, tôi có thể thấy ánh đèn lập lòe trong khu giảng đường, cũng có thể thấy cả bảy cột đá nghiêng ngả chơi vơi ngay trên đỉnh núi tối đen như mực.
Tôi vẫn còn nhớ đêm ấy tôi đã nằm mơ, một giấc mơ thật buồn thương biết mấy. Tôi mơ thấy rất nhiều năm về sau, Dương Tiểu Nghiêu đã kết hôn. Tôi cũng tham gia hôn lễ của em, nhưng người đứng đối diện em lại nào có phải là tôi. Trong hôn lễ ấy, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn em cùng với chú rể trao nhẫn cho nhau, sau đó bước lên để nói một câu chúc phúc. Buổi sáng hôm sau tỉnh lại, tôi vẫn nhạt nhòa nước mắt.
Tôi là bạn thân của Dương Tiểu Nghiêu, em đã từng nói rằng hai chúng tôi phải làm bạn tốt cả đời. Cho nên tôi đã khờ dại cho rằng chuyện em ở bên cạnh tôi vốn là một chuyện hiển nhiên, rồi thì một ngày em sẽ hiểu được tâm ý của tôi. Nhưng mà có thứ gì thực sự là cả đời cơ chứ? Đến lúc cần đi thì vẫn phải rời đi thôi, đâu có gì là mãi mãi. Từ ngày hôm ấy, tôi đã biết được như thế nào là sợ hãi. Tôi sợ sẽ mất đi Dương Tiểu Nghiêu, sợ rằng người sẽ phiêu bạt cùng em đời này không phải là tôi.
Khi chúng ta yêu ai đó, tương lai tưởng tượng đều sẽ xoay quanh người ấy. Thậm chí tương lai không có người ấy, chúng ta chẳng bao giờ dám tưởng tượng xem là nó sẽ thế nào.
Mọi người vẫn thường nói rằng trèo cao ngã đau, hi vọng càng nhiều thì thất vọng cũng càng nhiều. Những người luôn muốn thi vào Thanh Hoa thì khi lỡ mất Thanh Hoa đều sẽ thất vọng, mặc dù bọn họ hoàn toàn có thể vào được một đại học tốt chỉ đứng sau mỗi Thanh Hoa. Tôi nghĩ, có lẽ là ngay từ đầu tự tôi đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào Dương Tiểu Nghiêu. Nếu như tôi không tưởng rằng em cũng có ý với tôi, nếu như không có hi vọng xa vời vào ngày chúng tôi sóng bước, có phải tất cả những đau đớn này sẽ không xảy đến hay không? Nếu như trước kia tôi chịu thỏa mãn với mối quan hệ bạn bè, có phải hiện tại chúng tôi vẫn còn có thể chuyện trò vui vẻ cùng nhau hay không?
Thời gian vốn dĩ đâu thể nào chảy ngược về quá khứ. Tất cả những “nếu như” đó, cuối cùng cũng chỉ yên vị ở trong tưởng tượng của tôi mà thôi.
Có lẽ là tôi vẫn luôn hiểu lầm sự thân thiết mà em dành cho tôi. Chắc là em chỉ luôn coi tôi như bạn tốt, như một người bạn tâm giao. Lúc em hỏi tôi có thích ai không, chắc là cũng chỉ muốn xác nhận rằng tôi không có ý định gì với em, sau đó mới yên tâm ở bên người mà em vẫn thích. Em làm như vậy hoàn toàn không phải bởi em có tình cảm gì với tôi, mà chỉ đơn thuần là bởi không muốn tổn hại tình bạn cả đời em nói.
Đáng tiếc, sau ngày hôm nay, có lẽ bạn tốt cả đời chúng tôi cũng chẳng thể làm được nữa.
Tôi không thể hình dung ra sau này mình còn có thể giả bộ bình tĩnh mà ở bên em thế nào, hai lần dự cảm biến thành hiện thực đã hoàn toàn quật ngã tôi. Trước kia tôi biết Bạch Hạo Vũ không thích em, tôi vẫn còn có cơ hội. Nhưng lần này là Chu Kỳ, một người tôi không quen mấy, hơn nữa lại còn có em trong lòng. Tôi không thể nào tự tin cười nói trước mặt hai người bọn họ.
Chỉ là, một lần rồi lại một lần, tại sao lại chẳng lần nào là tôi?
Tôi ngồi trên một chiếc ghế đá lạnh như băng, giữa gió núi vù vù thổi. Nước mắt đã gần cạn khô, nhưng khi bị gió rét quất vào mặt, những vệt nước đọng trên má vẫn khiến cho tôi đau rát.
Bỗng nhiên, điện thoại của tôi rung lên. Tôi rút di động ra xem, thấy tin nhắn mới của Bạch Hạo Vũ hỏi rằng tôi đang ở đâu. Trước đó đã có vài tin nhắn khác, nhưng mà tôi không để ý.
Tôi vừa định cất điện thoại, Bạch Hạo Vũ đã gửi tin nhắn khác.
Giả vờ thanh cao lạnh lùng gì hả? Đang cần lắm một bờ vai để mà khóc lóc đúng không?
Đôi mắt của tôi lại lập tức ầng ậc nước, tầm nhìn cứ thế nhòa đi. Tôi nhắn lại cho cậu ta: Đỉnh núi.
Chỉ chưa tới vài phút sau, Bạch Hạo Vũ đã xuất hiện.
Cậu ta lôi tôi ra khỏi ghé đá, kéo tôi vào trước ngực mình.
“Muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Tôi đẩy Bạch Hạo Vũ ra: “Khóc xong lâu rồi.” Sau đó đưa tay lau lau nước mắt.
“Ăn chưa?”
“Chưa.”
“Vừa đúng lúc tôi đang đói, tôi đưa cậu đi ăn nhé?”
“Không đi.”
“Cậu vẫn muốn ngồi ở cái chỗ khỉ này à?” Giọng Bạch Hạo Vũ đột nhiên cao vút. “Tôi thật chả hiểu cậu lấy đâu ra gan dạ để mà đi lên cái ngọn núi ma ám này. Vừa nãy một mình lên đây tôi sợ đến run cầm cập, còn tưởng hay là cậu lừa tôi đi ấy chứ.”
“Tôi mà lại ác độc như vậy á?”
“Biết đâu được đấy,” Bạch Hạo Vũ cười. “Mấy lời an ủi này kia thì tôi chả biết nói đâu. Bây giờ mọi chuyện đã rồi, chi bằng cứ đi ăn đi, có gì thì no bụng rồi hẵng nói.”
“Ờ.”
Tôi theo chân Bạch Hạo Vũ xuống núi, sau đó ra khỏi trường học.
Bạch Hạo Vũ đưa tôi đến một quán rau củ hấp Tứ Xuyên, gọi một nồi lớn đồ ăn. Để giữ cho đầu không nghĩ đến chuyện bi thương, tôi trút nỗi lòng vào trong cơn đói. Khi nồi rau củ hấp được dọn lên, tôi chén tới hai phần ba, miệng cay đến trào nước mắt.
Một người Hồ Nam bị đồ ăn cay Tứ Xuyên dọa cho phát khóc, quả thực tôi đã khiến cho không ít đồng hương bẽ mặt mất rồi.
Buổi tối hôm ấy, ăn xong nồi rau củ kia, chúng tôi đã lang thang ở bên ngoài rất lâu, mãi cho tới tận khi chuông báo hết tiết tự học reo vang, hai đứa mới trở về trường.
Phải đến một tuần sau đó tôi mới khôi phục tâm trạng học hành. Nhưng mà tới đợt thi thử tiếp theo, không ngoài dự kiến, tôi lại tiếp tục thi rớt. Tôi đã nơm nớp học trong âu lo, nhưng mọi nỗ lực ổn định thành tích sụp đổ trong thời khắc ấy. Sau đó tôi trượt đại học, tất nhiên không thể đổ lỗi hoàn toàn cho chuyện này, nhưng mà ít nhiều gì thì nó vẫn có chút liên quan.
Quan hệ giữa tôi và Dương Tiểu Nghiêu cũng đã đóng băng, đặc biệt là sau lần đầu thi thử thất bại, em không còn tìm tôi nói chuyện nữa. Để chuyên tâm thi đại học, tôi cũng quyết định tạm thời không liên hệ gì với em. Khi ấy, việc giữ khoảng cách nhất định có lẽ đều tốt cho cả hai đứa. Thế nhưng điều mà lúc đó tôi không ngờ được chính là, từ đấy trở đi, đến khi kỳ thi đại học kết thúc, thậm chí là đến tận lúc này đây, tôi vẫn chưa hề nói thêm với em câu nào. Dường như ngày ấy cũng chính là ngày chúng tôi chính thức chia ly.
Trong hai ngày thi đại học mùng bảy mùng tám tháng sáu, tôi không mắc phải sai lầm gì quá lớn cả, nhưng vẫn hơi hơi cảm giác bất an. Cái cảm giác bất an đó vẫn cứ dai dẳng theo tôi đến tận buổi tối liên hoan tốt nghiệp.
Tối ngày mùng tám, cũng chính là ngày ăn tiệc, tôi đã uống một chút rượu, có váng vất say. Sau khi thi xong đại học, chỉ còn mỗi Dương Tiểu Nghiêu là khúc mắc lớn nhất trong lòng tôi. Có điều lần trước đã trót lỡ lời, vậy nên giờ tôi lại càng chẳng dám bắt chuyện với em. Tôi muốn khiến em chú ý tới mình, nhưng lại không biết nên làm thế nào cho phải.
Tôi nhớ Giang Nam đã từng viết một đoạn thơ trong sách của ông:
Cô đơn là một hạt giống bẩm sinh
Nảy mầm vào khoảnh khắc yêu ai đó
Nhưng nếu đã gặp được nhau
Dù không nắm tay
Cũng vẫn hơn làm người dưng cả đời
Tôi không hề muốn từ nay về sau sẽ không còn được bên em, không muốn sáu năm quen biết chỉ đổi lại được người dưng hai ngả.
Tôi uống kha khá rượu bia. Cuối cùng ở trong chuếnh choáng men say, tôi lại nhớ tới món quà sinh nhật thứ ba tôi dành tặng em, một nguyện vọng. Còn thời hạn của nguyện vọng, đến giờ tôi vẫn chưa nói với em.
Thế là tôi lấy một mẩu giấy nhớ, viết lên năm chữ ngắn gọn: Thời hạn là mười năm. Sau đó, tôi đã năn nỉ Trình Tuyết giúp tôi đưa giấy cho em.
Em quay đầu lại, bước về phía tôi. Nhưng tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, chưa biết nên nói xin lỗi thế nào, càng không biết phải tạm biệt thế nào.
Vậy nên tôi đã quay đi, né tránh tầm mắt của em, lẻn vào đám bạn đứng bên cạnh đó. Thế là từ ấy, chúng tôi rẽ về hai lối khác nhau, đi hai con đường khác nhau.
Quay đầu nhìn lại, cuối cùng tôi vẫn có chút hối hận về những gì mình đã làm.
Chỉ mong lần sau nếu tôi được gặp lại em, chúng tôi sẽ không phải là hai người xa lạ.Bonus 1
Nguyện có người phiêu bạt cùng em
Rau củ hấp Tứ Xuyên
Bonus 2
Bài thơ Hoa khai chỉ nhất quý | Giang NamHOA NỞ CHỈ MỘT MÙA
Có lẽ vì không hiểu được nguyên cớ của những giấc mơ, những kẻ lưu lạc đuổi theo ảo ảnh;
Không biết quý trọng lẫn nhau, thật bi;
Không thể hứa hẹn với nhau, thật ai.
Cô đơn là một hạt giống bẩm sinh, nảy mầm vào khoảnh khắc yêu ai đó;
Nhưng nếu đã gặp được nhau, dù không nắm tay, cũng vẫn hơn làm người dưng cả đời.
Cái chết tựa lời từ biệt sau ly rượu say, từ nay đặt mình ngoài cuộc, tôi sẽ nhìn thấu mọi bề, nhưng nếu cuối cùng vẫn chẳng có em thì có gì hay đâu chứ?
Em say ngủ trong hồ nước, chờ đợi vị khách lâu năm ghé đến;
Chỉ còn ít năm nữa thôi, xin hãy đợi tôi quét sạch cả thế giới này;
Chúng ta sẽ gặp lại nhau nơi bờ biển dài với bãi cát trắng và cả chim non bay lượn.
Lúc ấy, tôi đã gục ngã trên chiến trường bình thiên hạ, còn những bông hoa em dạy tôi trồng thì sớm tàn úa cả rồi.