Đen Trắng Kết Hợp

Chương 22

“… Tháng Giêng qua xong, có khả năng trong kênh sẽ có một chút biến động, kính mong mọi người chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Sau khi Hàn Kha nói xong câu đó, trong phòng hội nghị vang lên một hồi âm thanh thổn thức.

Vẻ mặt của mọi người đều là hiếu kỳ cộng thêm nghiêm túc, ngoại trừ Tô Dã Nghi.

Thực ra Tô Dã Nghi cũng cực kỳ nghiêm túc, nhưng là, cô đang nghiêm túc nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua ăn chung sủi cảo với Dịch Tự.

Cô nhanh như chớp nhớ lại tháng Giêng còn chưa qua, cũng nói một câu rất hợp thời thế: “Năm mới vui vẻ.”

Cô nhớ rất rõ ràng rất rõ ràng, lúc ấy Dịch Tự ngẩng đầu, ánh mắt trong vắt nhìn cô nói: “Năm mới vui vẻ.”

Sau đó, khóe miệng của anh bỗng nhiên cong lên, nở nụ cười.

Lúc ấy Tô Dã Nghi đã nghĩ đến một từ --- nụ cười khuynh thành.

Quan sát Tô Dã Nghi thật lâu, sau khi cô lộ ra nụ cười ngây ngô, Chúc Lỵ rốt cuộc nhịn không được duỗi khuỷu tay đẩy đẩy cô, nhỏ giọng nói: “Đang làm mộng xuân à?”

Tô Dã Nghi bị khuỷu tay Chúc Lỵ đẩy trở về hiện thực, cô nhỏ giọng hỏi lại: “Làm sao vậy?”

Chúc Lỵ than thở: “Cô vẫn nên tiếp tục làm mộng xuân đi, nhóc con.”

Tô Dã Nghi đợi Chúc Lỵ hồi lâu, thấy cô quả thật không có bất kỳ đoạn sau nào, vì thế lại bưng mặt tiếp tục chìm vào trong hồi ức tối hôm qua.

Dịch Tự hẳn là thích ăn bánh sủi cảo mà cô làm đi…

Dẫu sao, trong bát của anh hình như một cái cũng không còn sót lại…

Trạng thái không tồn tại của Tô Dã Nghi đến trưa thì đạt được chút thuyên giảm. Thời gian cơm trưa, Chúc Lỵ bọn họ nói đến vấn đề “Biến động lớn” của công ty, Tô Dã Nghi lại hậu tri hậu giác hỏi: “Biến động lớn cái gì?”

Ba người kia tới tấp ném cho cô ánh mắt xem thường, tiếp tục thảo luận: “Chẳng lẽ kênh phải rút lại?”

Chúc Lỵ lắc đầu: “Không thể nào, nhân viên đều không đủ, nếu mà còn rút lại… Phi Cáp dứt khoát phải ngưng hoạt động ngay.”

Phạm Giai nói tiếp: “Nếu không phải kênh rút lại, vậy cũng chẳng liên quan tới chúng ta, tự quét tuyết trước cửa(*) đi.”

(*)Tự quét tuyết trước cửa: ý nói tự lo chuyện của mình đi, đừng quản chuyện người khác.

Chúc Lỵ: “Nhân viên không thể nào rút lại, những thứ khác khó có thể nói. Cô xem nét mặt buổi sáng của ‘Diệt Tuyệt’ kia…” Nói tới đây, Chúc Lỵ làm một động tác lạnh rùng mình một cái, tiếp tục nói: “Dù sao tôi vẫn cảm giác chị ta muốn thay bề ngoài mặt trăng hủy diệt chúng ta.”

Phạm Giai: “Hay là… Tổ điện ảnh và tổ truyền hình hợp lại thành tổ điện hình (điện ảnh và truyền hình) cũng không chừng.”

Lục Tiểu Mẫn gật đầu: “Tôi thấy… Cái này đáng tin.”

Chúc Lỵ khẳng định nói: “Cái này… Tuyệt đối không thể.”

Lục Tiểu Mẫn: “Tại sao?”

Chúc Lỵ cười thần bí: “Chờ xem sẽ biết.”

Nghe xong bọn họ nói chuyện, Tô Dã Nghi chống mặt bắt đầu rơi vào suy nghĩ, tối nay… Dịch Tự có còn ăn cơm ở nhà không?

Khiến Tô Dã Nghi vui mừng chính là, ngày hôm sau Dịch Tự cũng ở nhà ăn cơm tối, ngày thứ ba, ngày thứ tư… Thậm chí một tuần, bữa tối anh ăn đều là Tô Dã Nghi làm.

Tô Dã Nghi nhận thấy thời gian một tuần này Dịch Tự đều rất bận rộn. Hình như anh đang vội làm một vật gì đó, chiều nào Tô Dã Nghi hết ca sẽ tiện thể đi siêu thị mua đồ ăn, mỗi ngày khi về đến nhà, cô sẽ thấy Dịch Tự hoặc là ngồi ở trên ghế sô pha trước cửa sổ, hoặc là dứt khoát im lìm ở trong phòng…

Dù sao, mỗi ngày anh đều ở nhà.

Điều này cũng cho Tô Dã Nghi một cơ hội phát huy rất rất tốt. Vào lúc Tô Dã Nghi mới tiếp xúc với việc nấu ăn, mẹ Tô liền nói với cô, nấu nướng vì người mình yêu thương chính là một việc cực kỳ tốt đẹp, hơn nữa khi nhìn thấy người yêu cực kỳ thỏa mãn ăn đồ ăn chính mình làm, cái loại tốt đẹp này tăng lên tới mức tận cùng…

Tô Dã Nghi không biết mỗi ngày Dịch Tự ăn cơm cô làm có phải cực kỳ thỏa mãn hay không, nhưng cô cực kỳ thỏa mãn, cô cũng cảm thấy tốt đẹp, vô cùng tốt đẹp.d'đ/l%[email protected]đ

Bảy ngày liên tục, mỗi ngày lúc trời tối cô đều đã chuẩn bị ba món ăn một món canh, món ăn và canh mỗi ngày cũng không giống nhau. Thật ra thì cô có tính toán nhỏ --- mỗi ngày kiểm tra được đồ ăn Dịch Tự thích ăn, từ từ, từ từ, cô sẽ biết được tất cả món ăn Dịch Tự thích, như thế về sau cô lại nấu ăn vì anh, mà có thể làm toàn bộ đồ anh thích rồi.

Sự thật chứng minh, Tô Dã Nghi có hiểu biết nhất định đối với Dịch Tự. Dịch Tự không hề kén chọn, nhưng bình thường đồ ăn anh không thích thì một miếng cũng không động --- cũng giống trong suy nghĩ của Tô Dã Nghi.

Có điều may mà trong ba món ăn luôn luôn có một hai cái chính là cái anh thích. Dù sao Tô Dã Nghi cũng nhớ kỹ, anh còn thích ăn nấm đen Latarius xào thịt.

Mười lăm tháng Giêng là Tết Nguyên Tiêu, Phi Cáp để các nhân viên tan sở sớm. Thói quen của Tô Dã Nghi là tan làm trực tiếp đến siêu thị gần công ty mua đồ ăn, nhưng bởi vì hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, cô liền trở về nhà trước, cô lên lầu lên mạng trước, tìm chút trang web thức ăn ngon sau đó đưa vào danh sách mua đồ, lại lật đi lật lại kiểm tra một lần, cộng thêm một chút là cô cần đồ dùng phái nữ, lúc này mới thu dọn đồ đạc ra ngoài lần nữa.

Vừa xuống lầu một cái đã nhìn thấy Dịch Tự cầm một bình nước trong từ trong tủ lạnh đi tới phòng khách.

Mấy ngày liền ăn cơm cùng nhau, Tô Dã Nghi ở trước mặt Dịch Tự không có xấu hổ và khẩn trương như vậy, nhưng mà, lại nhiều hơn một phần bản thân Tô Dã Nghi cũng không hình dung ra được… Cảm giác khác thường.

Dịch Tự nghe thấy âm thanh cô xuống lầu, vừa đi về phía sô pha vừa nhìn cô, nói: “Ra ngoài?”

Tô Dã Nghi vui vẻ nói: “Ra ngoài mua đồ ăn, anh có muốn ăn cái gì không? Hôm nay kết thúc, tết đã có thể qua rồi.”

Dịch Tự nghiêng người cầm lấy điều khiển, vốn định mở ti vi, nghe thấy Tô Dã Nghi trả lời, anh dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn về phía cô, sau cùng, ánh mắt của anh rơi trên trang giấy đưa lên trong tay cô, anh hỏi: “Đó là danh sách mua sắm của cô sao?”

Tô Dã Nghi gật đầu.

Dịch Tự buông chiếc điều khiển ti vi trong tay xuống, đổi hướng đi về phía cô.

Đi tới trước mặt cô, Dịch Tự nhíu mày nhìn danh sách trong tay Tô Dã Nghi, nói: “Tôi đi mua cho.”

Tô Dã Nghi không chắc chắn: “Hả?”

Sau khi ánh mắt lại do dự trên danh sách một lần, Dịch Tự lại xoay người về cầm áo khoác trên ghế sô pha, vừa khoác vào người vừa nhàn nhạt nói: “Làm phiền cô nhiều ngày như vậy, một ngày cuối cùng nên đến lượt tôi rồi.”

Lời này nghe qua cực kỳ xa cách cực kỳ khách sáo, hơn nữa bốn chữ “một ngày cuối cùng” khiến cho trong lòng Tô Dã Nghi xuất hiện mất mát kịch liệt.

Cài áo khoác ngoài xong, Dịch Tự đưa tay về phía Tô Dã Nghi: “Đưa danh sách cho tôi đi.”

Tô Dã Nghi máy móc đưa danh sách cho anh, cúi đầu tránh bị tổn thương.

Dịch Tự đại khái đang xem danh sách mua sắm, Tô Dã Nghi nghe thấy anh ho khụ khụ.

Sau đó, anh lại khụ khụ…

Tô Dã Nghi ngẩng đầu, ân cần hỏi: “Bị cảm hả?”

Nét mặt của Dịch Tự có chút quái dị, đột nhiên đưa tay trả lại danh sách cho Tô Dã Nghi, đi ra cửa trước cô một bước: “Cùng đi đi.”

Mặt Tô Dã Nghi vừa rồi vẫn uể oải bởi vì những lời này của anh mà thoáng chốc trở nên có sức sống. Cô hưng phấn chăm chú nhìn danh sách, chuẩn bị gấp lại nhét vào túi tiền, đôi mắt lộn xộn thấy trên danh sách viết một hàng chữ “Băng vệ sinh --- đêm dùng hai túi, ngày dùng ba túi”.

Nếu như có thể, Tô Dã Nghi rất muốn dùng chiếc bút vừa rồi viết hàng chữ này đâm chết chính mình.

Bão tuyết đã xuống, trải trên mặt đất một tầng thật dày.

Tô Dã Nghi đi ở bên cạnh Dịch Tự, trong lòng giống như cất giấu một con chim nhỏ, cực kỳ vui mừng cực kỳ kích động. Sợ rằng vừa rồi con quạ đen đã ảnh hưởng tới bầu không khí, Tô Dã Nghi cuối cùng lấy hết dũng khí mở miệng: “Thực ra anh không cần khách sáo với tôi như vậy, vốn dĩ tôi cũng muốn ra ngoài mua đồ ăn. Ngày tết Nguyên Tiêu, nếu một mình tôi ăn tết, sẽ không có nhiều ý nghĩa… Tôi còn phải cảm ơn anh đó.”

“Cảm ơn tôi cái gì?”

Tô Dã Nghi chậm rãi dừng lại, suy nghĩ một hồi rồi mới đáp: “Không ghét bỏ cơm tôi làm, cùng tôi ăn tết đó.”

Dịch Tự không nói tiếp rất nhanh, nhàn nhạt cong cong môi một cái, anh mới nói: “Cơm cô làm ăn rất rất ngon.”

Tô Dã Nghi: nhịp tim liên tục tăng lên ing. (Giờ mới biết Trung Quốc cũng dùng cái kiểu ~ing như mình, ha ha)

Siêu thị rất nhiều người, trong đài phát thanh truyền bá các loại tin tức giảm giá. Tô Dã Nghi đối với siêu thị là ngựa quen đường cũ, trái lại Dịch Tự…

Thật ra thì mặc dù rất nhiều người, nhưng không chen lấn. Chỉ là tướng mạo nam sinh của Dịch Tự như vậy xuất hiện trong siêu thị rất nhiều con gái…

Tô Dã Nghi cực kỳ vô tội, bởi vì thận trọng, sau khi cô và Dịch Tự vào siêu thị sẽ không gần nhau quá, mấy bác gái chị gái em gái trong siêu thị đại khái đều cho rằng cô chỉ là người đi đường, vì thế cô rất nhanh bị chen ra.

Đồ ăn còn chưa mua, trước đó Tô Dã Nghi đã không tìm ra Dịch Tự nữa rồi, vì vậy không thể làm gì khác hơn là đành tại giá hàng vừa chật hẹp vừa đông đúc đi đến nơi vừa mới bắt đầu bị chen lấn…

Lúc tìm thấy Dịch Tự, Tô Dã Nghi phát hiện trên mặt anh rõ ràng là vẻ mặt không vui. Lo sợ anh sẽ nổi giận hay phát điên gì đó, Tô Dã Nghi nhanh chóng nói: “Chúng ta đi phụ lầu một mua đồ ăn, mua xong thì trở về.”

Vẻ mặt của Dịch Tự có chút hòa hoãn, gật đầu.

Đến lúc này Tô Dã Nghi mới phát hiện, Dịch Tự giống như trong lúc vô tình tựa vào cô rất gần, cánh tay của anh gắt gao kề bên cánh tay của cô. Tô Dã Nghi tự nhiên nở nụ cười, mỉm cười một hồi lại cảm thấy mình quá kỳ quái, đành nhịn xuống, lại khéo léo trên đường trước khi đến phụ lầu một làm cho hai cánh tay duy trì “Cự ly không”.

Đi trước qua khu thủy sản, Tô Dã Nghi thật sự rất muốn ăn cá, không nhịn được hỏi Dịch Tự bên cạnh: “Tại sao anh lại không thích ăn cá? Ăn cá tốt như vậy mà.”

Dịch Tự nghe vậy hơi nhíu nhíu mày, ánh mắt của anh giống như là xuyên thấu những con cá sống này, chỉ trong chốc lát, anh đáp: “Nhiều xương.”

Tô Dã Nghi chưa từ bỏ ý định nhìn anh, nói: “Ăn cá có thể sáng mắt, có thể trở nên thông minh.”

Bị ánh mắt chờ mong của Tô Dã Nghi nhìn chằm chằm, mặt Dịch Tự không chút thay đổi đáp một câu: “Vậy à.”

Tô Dã Nghi: Anh đây là xuất phát từ sự lễ phép mà đáp lại sao?

Lúc đi tới khu rau dưa, Tô Dã Nghi cực kỳ vui, bởi vì rau dưa là Dịch Tự thích nhất. Đưa tay cầm lấy hai hộp nấm đen Latarius đóng gói tươi mới từ trên kệ hàng, cô hưng phấn quơ quơ trước mặt Dịch Tự, nói: “Anh thích ăn nấm đen Latarius.”

Nói xong, Tô Dã Nghi lại nhìn mấy loại rau khác, Dịch Tự lại trầm ngâm nhìn cô.

Trong lòng chứa một đống đồ đạc lớn lộn xộn linh tinh, Tô Dã Nghi nhớ tới mình cần một giỏ mua đồ. Nếu như không phải mang theo một Dịch Tự bên cạnh, chuyện đầu tiên cô làm khi vào siêu thị là lấy giỏ mua đồ. Nhưng mà bây giờ…

Cô quay đầu chung quanh trong chốc lát, trùng hợp thấy khu hoa quả cách đó không xa có đặt một xe mua đồ trống không, mắt sáng lên, cô ôm một nắm nấm đen Latarius rau chân vịt củ cải các loại chạy tới chỗ xe mua đồ kia.

Dịch Tự đứng tại chỗ, yên lặng nhìn Tô Dã Nghi rất nhanh đã đẩy xe mua đồ đi tới.

Cô cười hì hì giải thích với anh: “Muốn mua gì đó hơi nhiều.”

Dịch Tự giống như là vừa mới từ trong sững sờ lấy lại tinh thần, nhận lấy xe mua đồ từ tay cô nói: “Tôi tới đẩy cho.”

Tô Dã Nghi gật đầu. Ánh mắt hướng đến trước khu sản xuất thịt, cô hỏi: “Anh thích ăn sườn sao?”

Dịch Tự không trả lời, hỏi ngược lại: “Cô thích ăn cá sao?”

Tô Dã Nghi đang nhớ lại cách làm mấy loại sườn, đáp không chút suy nghĩ: “Đương nhiên thích rồi.” Lại tự nhiên chìm vào hồi ức, Dịch Tự không thích ăn đồ ngọt, vậy thì làm kho tàu cho anh thôi… Nhưng từ trước đến giờ Dịch Tự không thích ăn món ăn có khẩu vị rất nặng, sườn kho… Vị rất nặng không?

Thôi, hay là bỏ đi.

Sau khi tất cả nguyên liệu nấu ăn đều đã mua xong, Tô Dã Nghi biết rất rõ mục đích Dịch Tự ra ngoài lần này là để trả tiền. Vì thế cũng không rối rắm ở phương diện này, bởi vì trên danh sách vẫn còn một hàng đồ dùng cá nhân, nghĩ đến Dịch Tự mới vừa rồi đã từng nhìn thấy, Tô Dã Nghi cũng rất xấu hổ nhắc lại, liền trực tiếp nói với anh lên lầu mua vài thứ, sau đó biến mất giống như bay.

Sợ Dịch Tự đợi quá lâu, Tô Dã Nghi mua thật sự rất nhanh, khi trở lại lối ra ở tầng một, Dịch Tự quả nhiên đã thanh toán xong mang theo hai túi lớn đứng ở một chỗ lẳng lặng chờ cô. Tô Dã Nghi xa xa nhìn anh, cũng nhìn thấy người bên cạnh anh không ngừng đi qua không ngừng quay đầu lại nhìn anh… Lại đi nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy, cho dù tại siêu thị ồn ào như vậy, trong đám người huyên náo như vậy, Dịch Tự xem ra vẫn lưu lại một loại cảm giác độc lập lẻ loi.

Ánh mắt của anh rất xa xôi rất hư vô, không hòa cùng bóng dáng của bất kỳ kẻ nào.

Tô Dã Nghi chỉ cảm thấy anh giống như một chùm sáng, thấy anh lấp lánh, phát sáng, nhưng sờ không được, cầm không được…

Chợt lắc lắc đầu, Tô Dã Nghi mạnh mẽ quăng những cái vẻ u sầu này ra ngoài. Bước nhỏ chạy tới trước mặt Dịch Tự, nói: “Đi thôi.”

Dịch Tự hơi hơi gật đầu, xoay người cùng cô sóng vai đi ra khỏi siêu thị.

Trời đã sập tối, đèn đường đều đã sáng, Tô Dã Nghi nhịn không được phát ra câu cảm khái: “Chỉ mong có thể ăn được Tết Nguyên Tiêu trước chín giờ…” Giọng nói chợt ngừng lại, sắc mặt của Tô Dã Nghi biến đổi lớn, cả kinh nói: “A! Tôi quên mua bánh trôi rồi! Tết Nguyên Tiêu phải ăn bánh trôi mới có thể đoàn đoàn viên viên được!”

Dịch Tự không nói gì nhìn cô.

Tô Dã Nghi ảo não giậm chân, nói: “Tôi quay lại siêu thị một chuyến! Trời lạnh như thế, anh về nhà trước đi! Tôi sẽ về ngay!” Lời nói dừng lại, cả người cô đã xoay lại xách túi mua hàng nhỏ lên chạy như bay tới siêu thị…

Cái âm thanh “Tô Dã Nghi” kia cực kỳ nhẹ cực kỳ dịu dàng bị cơn gió cô rời đi thổi tan vào không khí.

Bánh trôi là hàng rất dễ bán ở siêu thị, Tô Dã Nghi chưa đi đến siêu thị, trực tiếp vào thùng đựng hàng ở cửa ra vào chọn mấy túi, thanh toán, nhanh chân chạy về nhà.

Đến gần mới nhìn thấy --- ở nơi mà cô vừa mới dừng lại --- Dịch Tự vẫn đang đứng tại chỗ chờ cô. Không biết vì cái gì, thấy bóng dáng kiên cường của anh, trong lòng Tô Dã Nghi nảy sinh một cỗ chua xót mãnh liệt, hướng thẳng đến chóp mũi, bóp nghẹt khiến cô nhịn không được muốn rơi lệ. Cũng may nhịn được, cô cố gắng hồi phục tâm tình, nhỏ giọng nói: “Trách tôi trách tôi, kiểm tra nhiều lần, mà không phát hiện thiếu bánh trôi.”

Giọng điệu của Dịch Tự không thấp xuống theo nhiệt độ: “Về nhà thôi.”

Tô Dã Nghi ngẩng đầu, sau khi thấy trên mặt Dịch Tự không có bất kỳ không vui và trách móc nào, cô mới yên tâm mà gật đầu nói: “Ừ.”

Hai người lại xách lên túi mua hàng của mình, sóng vai đi về nhà.

Đến nhà, Tô Dã Nghi mở cửa, sau khi cô vào nhà trước, vừa mới định mở miệng nói với Dịch Tự cái gì, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói phẫn nộ: “… Anh muốn kết hôn với em hay là muốn kết hôn với mẹ em?”

Tô Dã Nghi đứng ở cửa, bị âm thanh này làm sợ, một lúc lâu sau mới phản ứng kịp đó là giọng nói của chị Mạt Mạt. Nhưng mà, vẫn chưa kịp thăm dò rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, giọng nói của Tạ Bân ngay sau đó truyền đến: “Mẹ em không đồng ý, em cho rằng chúng ta vẫn còn đùa giỡn sao?”

Tiếu Mạt Mạt càng thêm phẫn nộ: “Anh quan tâm bà ấy làm cái gì?!”

Tạ Bân: “Bà ấy là mẹ em!”

Tiếu Mạt Mạt: “Anh cũng biết bà ấy là mẹ em?”

Một hồi lâu, Tạ Bân nặng nề nói: “Bà ấy không đồng ý, chúng ta không có khả năng ở cùng một chỗ.”

Trong chốc lát phòng ngủ chính không có tiếng động.

Tô Dã Nghi cực kỳ lo lắng, nhấc chân liền muốn đi tới “Nơi khởi nguồn”, đúng lúc bị một cỗ mạnh mẽ truyền đến từ trên mũ kéo lại. Tô Dã Nghi khó hiểu quay đầu nhìn lại, nhìn thấy ánh mắt của Dịch Tự mới vừa thu lại từ phòng ngủ chính, chân mày của anh cau lại, thấp giọng nói: “Không cần xen vào việc của người khác.”