"Lần này Bạch thiếu hiệp làm mồi câu dụ địch, diễn xuất hoàn hảo, kế hoạch cũng chu đáo chặt chẽ nhưng lại bị cha con họ Mạnh nhìn ra sơ hở..." Nhan Tra Tán nhíu mày: "Có thể thấy được cha con bọn chúng lòng dạ vô cùng kín đáo." Dừng một chút, lại nói: "Nhưng lần này Bạch thiếu hiệp bị bắt, đối với chúng ta mà nói, đúng là một cơ hội."
"Vậy là sao?" Ngải Hổ vò đầu, liếc mắt nhìn Triển Chiêu cùng Nhan Tra Tán, nhưng chỉ thấy hai người này cúi đầu trầm tư, nhíu mày cân nhắc, không rảnh để đáp lời mình, đành phải đem ánh mắt nghi hoặc dời về phía Kim Kiền: "Kim huynh..."
Nhưng lại thấy mắt nhỏ của Kim Kiền híp lại, hai tay vặn vẹo, điệu bộ đa mưu túc trí, đột nhiên, nắm tay đập một cái, nói:
"Ta hiểu rồi, ý của Nhan đại nhân là tạm thời cứ để Bạch Ngũ gia ngoan ngoãn vào trong nhà lao, khiến cha con họ Mạnh thả lỏng cảnh giác, sau đó chúng ta sẽ dùng ngụy kế (kế giả) lừa cha con họ Mạnh với lão huyện lệnh và tên cao nhân không rõ danh tính kia vào tròng, đến lúc đó chắc chắn sẽ bắt được chúng." Kim Kiền nói xong, hướng Nhan Tra Tán cười nịnh nọt: "Nhan đại nhân,Triển đại nhân, phỏng đoán của thuộc hạ có đúng không?"
Nhan Tra Tán nhìn lướt qua Kim Kiền, gật đầu.
Mặt Triển Chiêu lộ vẻ vui mừng.
"A ôi tại hạ thật ngốc ----- kế này đúng là thần thánh." Ngải hổ vỗ đùi. "Tại hạ hỏi này Kim huynh, vì sao Nhan đại nhân cùng Triển huynh chưa ai nói gì nhưng huynh lại có thể biết được suy nghĩ của họ vậy?"
Kim Kiền ra vẻ người từng trải, vỗ vỗ bả vai Ngải Hổ: "Ngải huynh, lần sau ta sẽ dẫn huynh đến chỗ một vị cao nhân, chỉ cần huynh ở cùng với người đó một thời gian ngắn thôi, đừng nói chuyện nhỏ như đoán tâm tư của cấp trên, chỉ cần nhận thức của huynh cao, chuyện tiên đoán về thiên cơ sau này huynh cũng có thể mang ra bàn được!"
"Cao nhân lợi hại đó là ai?!" Ngải Hổ kinh hãi.
"Gậy trúc bụng đen." Kim Kiền híp mắt.
"Hả?!" Ngải Hổ trừng mắt.
"Kim giáo úy." Nhan Tra Tán cắt ngang lời đề cử của Kim Kiền đối với gậy trúc, vẻ mặt lo lắng nói: "Tuy Bạch thiếu hiệp võ nghệ cao cường không đối thủ, nhưng nếu bọn chúng âm mưu hạ độc Bạch thiếu hiệp..."
"Nhan đại nhân không cần lo lắng!" Kim Kiền lấy từ trong túi áo ngực ra một viên thuốc nhỏ: "Đây là viên Vạn sự đại cát đã được cải thiện do thuộc hạ mới chế ra, chỉ cần uống viên thuốc này, trong vòng ba ngày tới, bất luận loại độc nào cũng không thể gây một chút thương tổn cho Bạch Ngũ gia!"
"Vậy thì tốt quá..." Nhan Tra Tán nhẹ nhàng thở ra, dừng một chút, lại nhìn Kim Kiền: "Chỉ là, Bạch huynh hiện giờ bị giam trong nhà lao, ngộ nhỡ có chuyện, Nhan mỗ thực sự khó có thể an tâm, nếu như có dụng cụ truyền tin thì..."
Ặc, Nhan thư sinh, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta phát minh ra điện thoại sao?
Kim Kiền đầu đầy hắc tuyến.
Nhan Tra Tán vẫn giữ nguyên ánh mắt, cố chấp nhìn Kim Kiền.
Chậc!
Kim Kiền thầm than một tiếng, lại lấy từ túi áo ngực ra hai viên đạn dược một đỏ một vàng: "Vậy thì... Mang hai viên dược này, được cải tiến từ dược đạn thối, đưa cho Bạch Ngũ gia. Tuy rằng mùi có chút hắc nhưng thuộc hạ đã nâng cấp sao cho lúc ném lên chúng sẽ nổ rất lớn, ảnh hưởng rất xa, còn có cả khói màu đỏ hoặc vàng, vừa hay có thể dùng cho việc gửi thư tín, à... Sử dụng làm đạn tín hiệu."
"Cái này quá lợi hại!" Vẻ mặt Ngải Hổ vô cùng hứng thú mở to mắt nhìn đạn thối trong tay Kim Kiền: "Hai viên dược này dùng như thế nào?"
"Đơn giản thôi." Kim Kiền vung tay miêu tả một chút: "Cứ thế ném ra, viên màu vàng sẽ có mùi như nhà xí, khói có thể lan xa hơn năm trượng, còn màu đỏ mùi còn hơn cả "bom" chồn, khói có thể bay cao và bay xa hơn sáu trượng."