Đèn Lạnh Trên Giấy, Hoa Lê Lạnh Trong Mưa

Chương 10

Nói chúng nhỏ, quả thật là nhỏ, cùng tuổi với ta, đen đúa, gầy còm, má nứt nẻ đỏ ửng, tay duỗi ra sưng tấy lở loét.

Lúc đó chúng đang kéo một đứa trẻ mặc áo choàng xanh đen.

Ta không phải người hay lo chuyện bao đồng, nhưng ngõ hẹp như vậy, ta định lặng lẽ đi qua.

Nhưng mặt đất đầy tuyết rơi mấy ngày trước, ngõ vừa hẹp vừa sâu, tuyết tan rồi đóng băng.

Ta ngã bịch xuống đất, tiếng ngã quá lớn, đám trẻ lấc cấc bị giật mình, quay lại nhìn ta.

Mông đau điếng, ta chỉ có thể nghiến răng đứng dậy.

Lẽ ra ta không nên bước tới, lẽ ra phải quay lại, đợi người ta đi hết rồi mới ra ngoài.

Điều tệ hơn là túi tiền của ta rơi xuống đất, ta vội vàng nhặt lên, nhét vào tay áo.

"Đại ca, túi tiền của con bé có bạc, ta vừa thấy."

Đứa trẻ mũi thò lò chỉ vào ta nói.

Chúng muốn cướp bạc của ta.

Cướp của người khác thì không liên quan gì đến ta, nhưng chúng muốn cướp của ta thì không được. Vậy mà chúng lại định cướp bạc của ta.

Đứa trẻ mặc áo choàng xanh đen thấy bọn chúng định vây quanh ta, liền đứng dậy lảo đảo, mặt dơ không thể tả, nhưng có đôi mắt đào hoa sáng ngời.

"Mắt các ngươi mù rồi sao, rõ ràng ta trông giàu có hơn mà..."

Nó mở miệng, có lẽ đang vỡ giọng, giọng nói như vịt kêu.

Đây là một kẻ có vấn đề về đầu óc.

10

Khi ta kéo theo kẻ có vấn đề về đầu óc này vừa la hét vừa chạy về đến cửa nhà mình, hắn đã thở hổn hển như cái bễ rách.

Hắn ngồi thụp xuống đất thở dốc, thấy không ai đuổi theo nữa, ta ngồi bệt xuống bậc thềm nhìn hắn, ta từng nghĩ hắn sẽ cứ thở như vậy mà c.h.ế.t mất.

Nhìn y phục trên người và ngọc quan cài tóc của hắn, chắc chắn không phải là con nhà bình thường.

Lại còn yếu ớt thế này, sao gia đình lại để hắn ra ngoài một mình?

Mùa đông là thế, thời tiết quá lạnh, nhiều kẻ ăn xin không kiếm được cái ăn, đói quá sẽ đi cướp.

Chúng thường lang thang trong những con hẻm vắng vẻ, gặp ai đi một mình thì xông vào cướp.

Thường là vào lúc trời tối, hôm nay sao lại dám làm thế này?

Một lúc sau, thiếu niên cuối cùng cũng bình tĩnh lại, từ từ đứng dậy nhưng vẫn cúi thấp.

Tóc hắn rối tung, mặt mũi lấm lem nhưng vẫn không che được vẻ đẹp trời sinh.

Hắn là một thiếu niên rất đẹp, làn da như ngọc, đôi mắt đen láy như hoa đào, sống mũi thẳng, đầu mũi nhỏ nhắn, cằm cũng rất nhọn và tinh tế, má hơi đầy đặn.

Khuôn mặt trông như con gái đẹp, hắn có nét giống với Yến Ôn.

Đặc biệt là đôi mắt, đều là mắt hoa đào, chỉ có điều mắt hắn đen láy, còn mắt Yến Ôn thì nhạt và lạnh lùng hơn.

"Sao ngươi lại kéo ta chạy? Tiểu gia có rất nhiều tiền."

Hắn nhếch mép, vẻ mặt cực kỳ ngông cuồng.

"Ngươi bị bệnh à? Bị bệnh thì uống thuốc, ra ngoài lang thang làm gì?"

Ta đứng lên, phủi bụi trên mông, vừa ngã một cái, vẫn còn đau lắm!

"Ngươi dám mắng ta?"

Hắn đứng thẳng, ta đứng trên bậc thềm, cao gần bằng hắn.

"Nếu ta không kéo ngươi chạy, bọn chúng không chỉ cướp tiền của ngươi, còn lột sạch quần áo của ngươi, đến cả quần lót cũng không chừa, có muốn ta dẫn ngươi về thử xem không?"

Nhìn là biết con nhà giàu chẳng biết gì, có lẽ bình thường chưa từng tự mình ra ngoài.

Hắn im lặng, với một thiếu gia nhà giàu, điều không thể chịu đựng nổi không phải là bị cướp tiền mà là bị lột sạch quần áo và vứt trên đường.

Hắn không thể chịu đựng được nỗi nhục đó.

Ta lấy chìa khóa mở cửa, hắn ngập ngừng lên tiếng.

"Ngươi không thấy thương hại họ sao? Cho họ chút tiền bạc có sao đâu?"

"Giúp đỡ thiên hạ khi đạt được thành công, ta nghèo không nuôi nổi mình, hơn nữa ngươi có thể nuôi họ một lúc, nhưng có thể nuôi họ cả đời không? Có thể nuôi một người, nhưng có thể nuôi tất cả những kẻ như họ không? Người có thể nuôi họ không phải là ngươi và ta, mà là vị kia."

Ta chỉ tay lên trời.