Đèn Khuya Le Lói - Thải Chu Bạn Nguyệt

Chương 30

Trăng sao buông xuống tựa như rơi lên ngọn cây, làn gió đêm thổi nhẹ, cánh hoa khẽ đung đưa.
Chung Viễn Huỳnh lại mất ngủ. Hai mắt mở to, co ro trong chăn, cảm nhận được nỗi sợ hãi và lo lắng không tên. Hơi thở gấp gáp, cơ thể dần toát ra mồ hôi lạnh, tiếng nhịp tim đập vang lên bên tai.
Cô thường xuyên gặp phải tình trạng này nhưng lại không biết đó là chuyện gì, chỉ có cảm giác hơi không thoải mái, tới sáng sẽ dễ chịu hơn.
Nhưng buổi tối cô không ngủ ngon, sáng sớm có lớp toán, cô lại muốn ngủ gật.
Chung Viễn Huỳnh bực bội xoay người, đột nhiên nghe thấy có tiếng động trên giường bên kia.
Về vấn đề Phó Tẫn muốn ngủ chung với cô, hai người cùng thỏa hiệp rằng sẽ kê thêm một cái giường ngủ nhỏ trong phòng cô, anh mở mắt ra là có thể thấy cô.
Chung Viễn Huỳnh tưởng anh đi vệ sinh vào ban đêm nên không để ý, nghe thấy tiếng anh mở cửa đi ra ngoài, rồi không lâu sau Phó Lăng Thanh đi tới.
Phó Tẫn dường như có ra-đa trong người, chỉ cần Chung Viễn Huỳnh có tiếng động nhẹ, là lập tức anh có thể phát hiện. Phó Lăng Thanh đã nói với anh, nếu như buổi tối A Huỳnh ngủ không được, thì xuống lầu gọi bà ấy đến.
Phó Lăng Thanh đến gần cạnh giường, khẽ gọi: "A Huỳnh."
Chung Viễn Huỳnh mơ màng kéo chăn ra, trước mắt tối om, chỉ thấy lờ mờ hình dáng, trong tiềm thức co lại phía góc tường.
Phó Lăng Thanh chú ý tới động tác của cô, dịu dàng hỏi: "A Huỳnh không ngủ được sao?"
Tầm nhìn sáng rõ, tinh thần Chung Viễn Huỳnh thả lỏng được một chút. Thấy Phó Tẫn ngồi trên giường của cô, co hai chân, tay ôm lấy bắp chân, đầu dựa trên đầu gối, tiếp tục nhìn cô.
Chung Viễn Huỳnh buồn bã đáp lại.
"Có thể nói cho dì biết sao con không ngủ được không?"
Phó Lăng Thanh đưa tay lên sờ trán của cô: "Ra một ít mồ hôi, con có cảm giác căng thẳng không? Như là cảm giác lo lắng hoảng sợ."
"Hình như có."
"Khô miệng sao, ngực con có khó chịu không?"
Chung Viễn Huỳnh gật gật, có hơi sợ hãi: "Có phải con có chuyện gì không hay không?"
"Không có đâu." Phó Lăng Thanh dịu dàng xoa đầu cô, vỗ về nói: "Dì chỉ muốn nói cho con biết, đây là chuyện rất bình thường, dì cũng thường bị như vậy."
Chung Viễn Huỳnh lúng túng ngẩng đầu: "Vậy con phải làm gì đây?"
"Con chờ một chút, dì xuống lấy vài thứ tới."
Phó Lăng Thanh đứng dậy ra khỏi phòng, đi xuống lầu.
Nhân lúc Chung Viễn Huỳnh không để ý, Phó Tẫn vừa nãy còn ngoan ngoãn ngồi trên giường, giờ đã chui vào chăn, cọ lên tay cô.
"Còn không ra à, em về giường đi." Đứa trẻ này rất có ý thức về địa bàn của mình, thậm chí cô còn xếp mấy viên gỗ trên sàn nhà thành vĩ tuyến 38*, chắn chỗ trống giữa hai chiếc giường. Bởi vậy thứ Phó Tẫn không thích nhất đã xuất hiện - Xếp gỗ.
*vĩ tuyến 38: ranh giới giữa Triều Tiên và Hàn Quốc.
Phó Tẫn thò nửa đầu ra từ trong chăn, chớp đôi mắt sáng như sao.
"Hừ." Chung Viễn Huỳnh ra vẻ bà cụ non: "Chiêu này không có tác dụng với chị đâu."
Hai đứa trẻ đùa giỡn ầm ĩ trên lầu. Phó Lăng Thanh cầm thuốc đã chuẩn bị từ trước, áng chừng liều lượng rồi cho vào sữa ấm, sau đó quấy lên, cầm lên lầu.
"Lúc mẹ không ngủ được, uống sữa ấm sẽ thoải mái hơn, A Huỳnh thử xem?" Bà ấy đưa cốc sữa.
''Cảm ơn dì Phó." Chung Viễn Huỳnh nhận lấy, nhấp một ngụm.
Trong lúc chờ thuốc phát huy tác dụng, Phó Lăng Thanh cầm sách thiếu nhi, muốn đọc truyện cho cô. Ai ngờ chưa đọc được hai dòng, thì thấy mắt cô đã đỏ lên, chắc nhớ đến chuyện mẹ cô đã từng đọc truyện cho cô nghe.
Trong lòng Phó Lăng Thanh hơi khó chịu, bà ấy lấy ra hai cái đèn nhỏ được làm bằng gỗ để dỗ dành cô: "A Huỳnh thích không? Nhấn nút này sẽ có nhạc, còn bên này sẽ có tiếng của chuông gió."
Đứa trẻ rất dễ bị dời sự chú ý, cũng rất dễ thỏa mãn.
Đôi mắt Chung Viễn Huỳnh sáng ngời, thích đến mức không rời tay. Cô chơi một lúc lâu, cơn buồn ngủ dần dâng lên, tinh thần từ từ thả lỏng, loại cảm giác hoang mang lúng túng kia phai nhạt đi.
Phó Lăng Thanh làm mẫu cho cô: "Nếu đèn nhỏ không đủ sáng, ở đây còn có đèn tường bên cạnh giường."
Chung Viễn Huỳnh nhẹ nhàng rụt vào trong chăn, một lúc sau, âm thanh rầu rĩ nói: "Con không sợ tối." Đột nhiên cô rất khó chịu.
"Nhưng A Tẫn sợ tối." Phó Lăng Thanh nói: "Không có ai ở chung, thằng bé sẽ không dám tắt đèn.”
"Thật sao?" Chung Viễn Huỳnh thò đầu ra nhìn bà ấy.
''Ừm, thật ra dì hơi xấu hổ khi nói chuyện này, dì cũng sợ tối." Phó Lăng Thanh nói thêm: "Buổi tối con không ra ngoài nên không biết, nếu hành lang không mở đèn tường thì dì cũng không dám lên lầu."
Chung Viễn Huỳnh nắm chăn, vẻ mặt thoải mái, hóa ra sợ bóng tối không có nghĩa là hèn nhát, cũng không phải có một mình cô bị như vậy.
Phó Lăng Thanh kéo căng chăn cho cô: "Sáng mai không cần dậy sớm đâu, dì gọi tới trường học, xin nghỉ học cho con hai ngày."
Phó Tẫn lúc nãy bị đuổi xuống giường, anh không cam tâm cứ bám vào thành giường.
Phó Lăng Thanh bế anh về giường của mình, áp sát vào tai anh, thì thầm: "Đêm nay con phải ngoan, đừng quậy A Huỳnh. Nếu như A Huỳnh lại có động tĩnh gì, phiền A Tẫn của chúng ta phải xuống lầu tìm mẹ nhé."
Lúc này Phó Tẫn mới ngoan ngoãn chờ ở trên giường mình, mặt hướng về phía Chung Viễn Huỳnh, anh nằm xuống.
Chờ Chung Viễn Huỳnh hoàn toàn ngủ, Phó Lăng Thanh mới rón rén ra khỏi phòng.
Bà ấy xuống dặn dò bảo mẫu: "Sau này buổi tối cứ mở đèn tường ở hành lang, đèn của phòng khách cũng vậy."
Phó Lăng Thanh trở về phòng của mình, đồng hồ làm bằng gỗ hiện gần ba giờ sáng, bà ấy mở sổ chi chép ghi lại ngày tháng. Sắc mặt của Chung Viễn Huỳnh trắng bệch, chảy mồ hôi, tim đập nhanh hoảng sợ, các triệu chứng tức ngực khó thở và thuốc cô dùng.
Ghi xong, bà ấy mở máy tính lên, chỉnh sửa và gửi mail cho Phỉ Duyệt Nhiên.
Làm xong mấy chuyện này, bà ấy tiếp tục lật xem những công việc và văn kiện của công ty mà trợ lý gửi đến.
Thời gian như cát chảy, chậm rãi nhưng lâu dài.
Đồng hồ trong phòng tích tắc chuyển động, thỉnh thoảng có tiếng lật giấy, tiếng gõ bàn phím.
Thấm thoát, phía chân trời có ánh sáng từ từ hiện lên, màu xanh xám của bầu trời dần dần biến mất, thành phố thức dậy, tiếng xe cộ và người bắt đầu tụ tập.
Bởi vì đôi mắt Phó Lăng Thanh bị mỏi, ánh mắt mơ hồ rồi nheo mắt, điện thoại rung lên, có tin nhắn đến.
Phỉ Duyệt Nhiên: [Nhận mail được rồi, cậu thức trễ như thế, muốn gặp phải hội chứng đột tử ở người trung niên sao?]
Phó Lăng Thanh: [Trung niên đâu ra.]
Phỉ Duyệt Nhiên: [Phần da đầu hói bằng ngón tay cái ở sau gáy bà gần như không thể che được rồi.]
...
Phó Lăng Thanh dắt Phó Tẫn đưa Chung Viễn Huỳnh đi học, lúc Chung Viễn Huỳnh đang đi vào cổng trường, bà ấy chỉ vào hướng đó nói với anh: "Con xem đây chính là trường học, nếu như con đến trường học thì có thể thấy A Huỳnh.''
Lần đầu tiên bà ấy đưa Phó Tẫn đến cổng trường học. Lần thứ hai dẫn anh đi vào khuôn viên trường nhưng chỉ đến chỗ sân thể dục. Lần thứ ba dẫn anh ra sau lớp học để nghe giảng.
Từ từ để anh biết, trường học có rất nhiều người lạ, cũng là chỗ để học.
Mỗi lần Phó Lăng Thanh thấy Phó Tẫn xuất hiện những phản ứng khó chịu, bà ấy muốn dẫn anh về nhưng anh lại cố gắng khắc phục trở ngại tâm lý và thể chất. Cho dù là cả cơ thể trở nên căng cứng, liên tục toát ra mồ hôi lạnh, anh cũng không có ý định rời đi.
Đến cuối cùng, anh cắn môi dưới, mắt bắt đầu mất đi tiêu cự nhưng tâm trạng anh vẫn không phản kháng như gào khóc hay la hét.
Bởi vì anh biết Chung Viễn Huỳnh đang ở chỗ gọi là trường học này.
Nếu như anh thất bại, anh chỉ có thể ở nhà chờ cô.
Phó Lăng Thanh ở bên cạnh nhìn, bà ấy vừa đau lòng vừa ngạc nhiên, không ngờ đứa trẻ đó lại có ảnh hưởng với Phó Tẫn đến mức này.
Bà ấy cố gắng năm năm, gần như tuyệt vọng, mà trong một thời gian ngắn, đứa trẻ đó lại khiến anh tự nguyện mở thế giới của mình ra.
Trải qua một tháng luyện tập, cuối cùng Phó Tẫn cũng có thể đi học. Vì anh vẫn không nói chuyện, Phó Lăng Thanh nói với từng thầy cô bộ môn, trong lúc học hoặc khi sinh hoạt, khỏi phải nói thăm hỏi anh.
Bà ấy để thuốc khẩn cấp trong cặp của Phó Tẫn, cũng dặn dò anh, phải uống thuốc kịp thời nếu có xuất hiện phản ứng căng thẳng.
Phó Tẫn có nhiều điểm giống và khác nhau với những đứa trẻ đồng trang lứa. Như là cùng thích lúc tan học nhưng anh cũng thích học, vì anh có thể đến trường và học với Chung Viễn Huỳnh.
Trường họ so với tưởng tượng của anh có hơi khác, anh tưởng là có thể ở chung một lớp học với Chung Viễn Huỳnh, Phó Lăng Thanh phải giải thích rất lâu về ý nghĩa của lớp học.
Chung Viễn Huỳnh chín tuổi nên học lớp ba, mặc dù anh tám tuổi nhưng nhập học muộn, cộng thêm trước giờ anh chưa từng đi học, chỉ có thể học lớp một.
Khai giảng đã qua hơn một tháng, các bạn nhỏ lớp một đã tìm được bạn để chơi. Dần dần, đối với bạn cùng lớp kỳ lạ này, bọn trẻ bắt đầu tò mò, từ từ phát hiện ra anh không nói một lời nào, không biểu cảm, cũng không chơi chung với bọn họ.
Anh ngồi một góc bên cửa sổ, vạch rõ ranh giới với sự sôi nổi xung quanh.
Một số bé trai đi gây sự trêu chọc anh, phát hiện anh hoàn toàn không có phản ứng. Bọn trẻ cảm thấy rằng anh rất dễ ức hiếp trêu chọc thì càng thêm quá đáng, xé rách sách của anh, giấu cặp của anh, thậm chí lúc thấy anh uống thuốc, còn lớn tiếng rêu rao: "Thằng này có bệnh!"
Lan truyền tin đồn anh là kẻ ngốc, đụng tới người của anh sẽ bị lây bệnh.
Mấy cô bé tránh xa anh, không dám đụng vào anh, còn mấy đứa bé trai bướng bỉnh cợt nhả rồi la to: "Đần độn! Đồ ngu!"
Phó Tẫn không trả lời dù nửa câu, hoàn toàn coi thường toàn bộ xung quanh, thậm chí ánh mắt cũng không di chuyển.
Chỉ khi tiếng chuông tan học vang lên, anh mới đứng dậy đi đến bên cạnh cái cây to ở sân thể dục chờ cô.
Chung Viễn Huỳnh mặc váy liền cổ sen, buộc tóc hai bên, chạy tung tăng như nàng tiên hoa trong rừng.
Đôi mắt Phó Tẫn sáng ngời.
Chung Viễn Huỳnh đến gần quan sát anh một lúc: "Cặp sách đâu?" Cô quơ quơ cái cặp của mình, ra hiệu cho anh.
Cô tưởng là anh quên cầm nên đi về phía lớp một. Bên trong chỉ có có bốn, năm thằng nhóc, cô đi tới cửa thì nghe thấy một thằng nhóc mập mạp nói: "Mày đụng vào cặp sách của thằng ngu, sẽ bị ngu theo đấy!"
"Vậy phải làm sao đây?" Thằng nhóc nọ luống cuống: "Là mày kêu tao ném.''
Trẻ con tầm tuổi này rất hi vọng được người khác khen thông minh.
Đám nhóc vui vẻ cười lớn: "Mày nhớ phải rửa tay kỹ, tắm mười lần mới được."
Chung Viễn Huỳnh nhìn thấy cặp sách và sách vở ở trong thùng rác sau lớp học, cơn tức giận dần dâng lên, ai dám động đến người mà chỉ mình cô mới được phép bắt nạt.
Không quan tâm đến việc bản thân đang mặc váy, ngay lập tức cô giơ chân đạp một cái, cái ghế đột nhiên bị đạp đổ.
Một tiếng động lớn vang lên, tiếng cười bên trong im bặt, ánh mắt sững sờ nhìn về phía Chung Viễn Huỳnh.
Hoàng hôn rọi xuống ánh sáng màu hồng tuyệt đẹp, xuyên qua cửa kính, chiếu nghiêng vào lớp học, hiện rõ hạt bụi lơ lửng trong không khí.
Trong bối cảnh như vậy, Phó Tẫn thấy cô để tay lên eo, chân đạp ghế, hất cằm lên, ánh mắt rất hung dữ nói: "Đứa nào trong tụi bây làm?"
Ở giai đoạn tiểu học, mấy đứa nhỏ lớp dưới sẽ sợ mấy đứa nhóc lớp lớn.
Bọn nhóc vừa ngang bướng vừa không có kỷ luật, từng đứa cúi đầu như chim cút.
"Mấy đứa hôm nay chắc không chạy trốn đâu nhỉ, có giỏi thì sau này đừng có đi học." Chung Viễn Huỳnh vung nắm đấm nói: "Đi, tìm đem cặp sách về cho tao, sách giáo khoa bút chì cũng không thể thiếu, thiếu một cái tao đánh bụi bây đấy!"
Gần tối, bầu trời tối sầm, mấy ngọn đèn đường trong sân trường sáng lên.
Lớp học của lớp một hiện ra một loạt bóng dáng chỉnh tề.
"Xếp thành hàng hết cho tao, từng đứa lại đây xin lỗi rồi về!" Chung Viễn Huỳnh nói.
Xếp đầu tiên là thằng nhóc mập mạp, nó đi tới trước mặt Phó Tẫn, bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi."
Chung Viễn Huỳnh lườm: "Đến tên bạn cùng lớp của mình còn không biết à!"
Thằng nhóc kia lập tức cúi đầu: "Phó Tẫn, xin lỗi."
Chung Viễn Huỳnh đánh sau gáy của thằng nhóc một cái: "Đứa tiếp theo! Nhanh lên! Đừng có lằng nhằng, chị đây còn phải về ăn cơm nữa."
Sau khi cho từng cái đầu củ cải này một cú đánh, cô mới cầm cặp sách của Phó Tẫn đi ra ngoài: "Về thôi."
Hai người cùng nhau đi trong sân trường, ánh đèn vàng ấm áp đan xen với ánh trăng bàng bạc rơi xuống, trải dài bóng của bọn họ.
Làn gió buổi tối hơi nóng, thổi hương quế hoa thơm ngào ngạt.
Phó Tẫn rất khó hình dung cảm nhận của ngày hôm nay.
Giống như trong thế giới của anh xuất hiện một vệt màu, xóa đi một chút u ám, thêm vào một chút sắc màu.