Đàn chim ríu rít ngoài cửa sổ, vô tình làm anh tỉnh dậy... Anh vô thức quay sang bên cạnh ôm lấy cô... Tay vừa định đặt lên cái eo nhỏ ấy thì khựng lại... Anh vội rụt tay về... ( Yoo: Tui buồn 😢)
Anh nằm đó... Hướng cái ánh mắt si tình nhìn cô... Đã rất lâu rồi, anh chưa được nhìn cô kĩ càng đến thế này... Làn da cô thật đẹp... Trắng mịn màng và không chút tì vết. Đôi mắt to tròn hai mí... Hàng lông mi dài, cong vút... Lúc cười thì ánh lên vẻ hồn nhiên, thuần khiết... Lúc giận dỗi thì đôi mắt sắc lạnh và đượm buồn... Còn cả lúc...nằm dưới thân anh thì...ma mị và mơ màng đến lạ thường! Còn cả cánh mũi cao, thẳng tắp... Đôi môi mỏng hình trái tim...lúc nào cũng đỏ mọng...
Bất giác...anh cúi xuống...nâng nhẹ đầu cô lên... Hôn lên bờ môi quyến rũ ấy... Cô chầm chậm mở mắt ra... Giật mình định đẩy anh ra thì hai tay đã bị khống chế... Rời môi đôi ấy...anh nhìn cô...
- Để anh hôn em! Làm ơn! - đôi mắt anh tha thiết nhìn cô... Anh nhớ cô nhiều lắm... Hạ Thiên Ý như nhìn thấu đôi mắt anh... Liền nhắm mắt lại...
Anh đưa môi mình đặt lên môi cô... Đôi môi mà anh mê mẩn... Anh buông tay cô ra... Ấn đầu cô sâu hơn...
Anh dùng lưỡi tách hàm cô ra... Đưa cái lưỡi ướt át của mình vào khoang miệng ngọt ngào của cô... Tham lam hút hết mật ngọt trong đó. Anh tìm kiếm chiếc lưỡi rụt rè của cô... Không biết đây là lần thứ bao nhiêu anh hôn cô rồi... Vậy mà kĩ năng của cô lại không chút tiến bộ nào... Haizzz...
Lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô... Dịch vị vì thế mà chảy ra khóe miệng của cô...
* Dịch vị: nước miếng
Luyến tiếc rời môi cô, anh ôm cô vào lòng... Thật chặt...thật chặt...
- Hạ Thiên Ý!
-.....
- Anh...xin lỗi!
-.....
- Anh quả thật đã hiểu lầm em...
- Anh căn bản chưa từng tin em! - cô nói nhỏ.
- Anh luôn tin em... Chỉ là...khi nhìn thấy những hình ảnh đó... Anh không kiềm chế được!
- Hồ Nhất Phàm! Anh nói "Chúng ta thử xem! " khi em nói em thích anh... Em cuối cùng đã hiểu...thế nào là "thử" rồi! Chính là...chính là rất đau đó... - cô nước mắt nước mũi đầm đìa nhìn anh... Rồi sau đó nhanh trèo xuống giường... Chạy ra ngoài...
Cô đi dưới đường... Không ngừng suy nghĩ...có nên tha thứ cho anh không... Anh đã không tin tưởng cô như vậy...
Mãi suy nghĩ về chuyện đó... Cô không biết từ khi nào mà đã đi ra đường lớn... Một chiếc xe tải lao đến...
- Aaaaaa....
"Két", cô bị một lực gì đó đẩy sang một bên... Khiến cô ngã vào lề đường...
Cô mở mắt ra...
- HỒ NHẤT PHÀM! - cô hét thật lớn... Khi nãy...là anh đã cứu cô! Giờ đây, anh một mình nằm dưới đường... Một thân bê bết máu... Mọi thứ trong mắt anh mờ dần...mờ dần...rồi một màu đen buông xuống...
P/s: Vì chap này nhạt vcl nên t đã sửa lại đôi chút cho nó "kịch tính", chap ngược ( chap 46) t cũng đã thêm "vài" cảnh ngược nữa đó... Đọc đi... A hi hi hi hi......