Đến Chết Không Thay Đổi

Chương 16

Lúc Phùng Kiến Vũ cầm kem trở lại tìm Tiểu Niệm Thanh, nơi thân ảnh nho nhỏ đứng đã không có một bóng người. Phùng Kiến Vũ cầm kem trên tay không ngừng chạy đi tìm Tiểu Niệm Thanh khắp trung tâm thương mại, trong lòng cậu bây giờ vô cùng lo lắng

Phùng Kiến Vũ hiện tại hết sức tự trách, cậu nghĩ: Tại sao mình lại có thể để cho Tiểu Niệm Thanh một mình đứng ở đó, bé tuy thông minh nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi thôi mà. Trong lòng Phùng Kiến Vũ ngập tràn lo lắng, kem nhỏ màu hồng tan chảy rớt xuống tay mà cậu cũng không phát hiện

Đột nhiên, điện thoại của Phùng Kiến Vũ reo lên, cậu cầm điện thoại di động trong túi ra, trên màn ảnh là một chuỗi những con số xa lạ. Trong lòng Phùng Kiến Vũ bây giờ chỉ có Tiểu Niệm Thanh, không yên lòng tiếp điện thoại, cậu bây giờ chỉ hy vọng có thể nhanh một chút tìm được Tiểu Niệm Thanh.

Thanh âm quen thuộc từ điện thoại di động bên kia truyền tới, "Con gái em đang ở cùng với tôi, chúng tôi ở bãi đậu xe, em mau tới đi!" Phùng Kiến Vũ bất chấp, ném kem trong tay, chạy đến bãi đậu xe

...

Vương Thanh ôm Tiểu Niệm Thanh đứng ở bãi đậu xe chờ Phùng Kiến Vũ, Tiểu Niệm Thanh hỏi: "Ba, ba gọi điện thoại cho Vũ Vũ, Vũ Vũ nói gì a, chừng nào Vũ Vũ mới đến a?"

Vương Thanh nhìn bé con đáng yêu trong ngực,tốt bụng trả lời, "Em ấy hẳn là sẽ lập tức đến đây a." Vương Thanh cảm thấy rất nghi ngờ tại sao Tiểu Niệm Thanh lại biết mình còn gọi mình là ba ba, "Sao con biết chú, hơn nữa còn gọi chú là ba ba, ba con không phải Phùng Kiến Vũ sao?" Vương Thanh nhéo gương mặt phấn nộm của Tiểu Niệm Thanh hỏi

Tiểu Niệm Thanh đắc ý cười cười nói: "Khắp nhà con đều là hình của ba còn có hình của ba và Vũ Vũ nữa,con sao có thể không nhận ra ba. Còn vì sao gọi ba là ba a, con cũng không biết tại sao, nghe Vũ Vũ nói, từ khi con biết nói chuyện thì đã nhìn hình ba gọi ba ba rồi nha!"

Tiểu Niệm Thanh biểu tình đắc ý, cùng nghiêm túc giải thích, đem Vương Thanh chọc cười, mặt anh đầy nhu hòa, nói: "Con tên là gì a?"

Tiểu Niệm Thanh ngước đầu, tự hào nói: "Tên con rất êm tai nga, tên con là Phùng Niệm Thanh, ba có thể gọi con là Niệm Niệm nga!"

Vương Thanh trong lòng thầm đọc: Phùng Niệm Thanh? Trong lòng đang suy xét ý nghĩa tên của Tiểu Niệm Thanh, liền thấy Phùng Kiến Vũ chạy về phía bọn họ

Phùng Kiến Vũ ôm Tiểu Niệm Thanh từ trong ngực Vương Thanh qua, sốt ruột nói: "Niệm Niệm, không phải đã bảo con đứng yên một chỗ chờ cha sao? Con chạy loạn cái gì, không biết cha sẽ lo lắng cho con sao!"

Vương Thanh nhìn thấy tay Phùng Kiến Vũ dính đầy kem đã tan chảy, nhíu mày một cái từ trong xe cầm ra một cái khăn ướt, lại đem Tiểu Niệm Thanh trong ngực Phùng Kiến Vũ đặt xuống đất, tỉ mỉ lau tay cho Phùng Kiến Vũ.

Tiểu Niệm Thanh mặt đầy ủy khuất chỉ Vương Thanh nói: "Tại con nhìn thấy ba mà, rất kích động nha. Từ nhỏ đến lớn con cũng chỉ nhìn thấy ba qua những tấm hình thôi, chưa bao giờ thấy được người thật đâu nha, vừa thấy được liền..." Vừa nói vừa kể, trong đôi mắt thật to của Tiểu Niệm Thanh còn nổi lên một tầng sương mù.

Phùng Kiến Vũ cảm thấy trong lòng đau xót, ngồi chồm hổm xuống nhìn thẳng vào Tiểu Niệm Thanh, giọng ôn hòa, "Niệm Niệm, đây không phải là ba nga, không thể gọi bậy."

Tiểu Niệm Thanh lớn tiếng nói: "Con mới không tin Vũ Vũ nói đâu, trong nhà đều là hình ba mà, con làm sao có thể nhận lầm được." Bé bây giờ giống như một con mèo nhỏ đang xù lông

Phùng Kiến Vũ thấy bé kích động như vậy, lập tức đổi lời nói nói: "Con nói phải thì là phải có được hay không, không cho phép khóc, khóc liền không đẹp nữa. Không phải con muốn đi khu vui chơi sao, đồ cũng mua xong hết rồi, chúng ta bây giờ đi khu vui chơi có được hay không."

Tiểu Niệm Thanh chùi chùi mũi, chỉ Vương Thanh nói: "Con muốn ba đi cùng chúng ta." Phùng Kiến Vũ mặt đầy khổ sở nhìn Vương Thanh, cậu không biết phải mở miệng nói với anh thế nào. Từ sau cái ngày Vương Thanh đưa cậu về nhà, hai người cũng chưa từng gặp lại nhau, cậu rõ ràng cũng đã dự định cậu và Vương Thanh chết già không qua lại với nhau nữa

Nhưng Vương Thanh lại rất sảng khoái ôm Tiểu Niệm Thanh lên xe, nói: " Được a, chúng ta cùng đi." Lại quay đầu đem Phùng Kiến Vũ đang ngồi kéo lên, nhét vào ghế phó lái  sau đó lái xe đến khu vui chơi.

Hai lớn một nhỏ đi đến khu vui chơi, Tiểu Niệm Thanh rất hưng phấn. Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ mua vé, liền thấy Tiểu Niệm Thanh giơ cánh tay nhỏ bé chạy vào trong khu vui chơi. Phùng Kiến Vũ nhìn Tiểu Niệm Thanh vui vẻ như vậy, trong lòng không khỏi than thở: Sau này phải  giành nhiều thời gian bồi Niệm Niệm. Sau đó quay đầu nhìn Vương Thanh ngồi bên cạnh nói: "Cám ơn anh."

Vương Thanh cũng mặt đầy nhu hòa nhìn Tiểu Niệm Thanh, anh bất chợt có cảm giác muốn làm ba, muốn cưng chiều Tiểu Niệm Thanh, muốn gánh vác trách nhiệm làm ba, "Không cần cám ơn, bé vui vẻ là được rồi."

Tiểu Niệm Thanh quay đầu hướng về phía Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ hô to, "Ba, Vũ Vũ, nhanh đến đây a!" Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ nhìn nhau cười một tiếng, đều là mặt đầy cưng chìu nhìn Tiểu Niệm Thanh đáng yêu phía xa xa