Trời lại mưa lâm râm cả đêm, sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng, trêи lầu ba, hai anh em gần như mở cửa phòng cùng một lúc, Cố Dương vác cái balo lớn, nhích nhẹ nhàng theo sau Cố Diệp xuống lầu, đi vào gara.
Cố Dương vừa định mở cửa xe, Cố Diệp ở sau liền nắm cổ nhóc, kéo lại, "Chưa hãy lên xe, để anh vẽ cái phù đã."
"Dạ." Cố Dương ngoan ngoãn đứng một bên, vẻ mặt sung bái nhìn Cố Diệp vẽ bùa hư không.
Tài xế: "......"
Khi lên xe, chú tài xế vừa định nổ máy, Cố Diệp lại nói, "Đừng, chờ tới 6 giờ hãy ra cửa, sớm một phút cũng không được, hôm nay con muốn phát tài."
Chú tài xế câm nín, lòng nói không trách được Cố tổng đánh con, nếu cậu ta là còn mình, ông cũng muốn đập nó. Tối hôm qua, cậu ba dặn ông giờ nào phải tới gara, chở cậu đi tới chỗ này, ông còn tưởng rằng có việc gấp, ai ngờ là chơi trò mê tín, sắp phải thi đại học rồi cũng không biết lo lắng gì hết.
Hai phút sau, xe nổ máy, tài xế hỏi: "Cậu ba, cậu tư, hai cậu muốn đi đâu?"
Cố Diệp bấm ngón tay tính tính, "Đi thẳng về hướng đông, tới cây cầu vượt đầu tiên dừng xe là được."
Cố Dương hung phấn ôm balo, kéo khóa ra đưa cho Cố Diệp xem, "Anh, xem em chuẩn bị đầy đủ chưa nè."
Cố Diệp thò lại gần nhìn một cái, bị chọc cười, "Chú lại đổi đạo bào à?"
"Tối hôm qua em gọi cho đại lý, mua liền đó."
Cố Diệp dở khóc dở cười, nhịn cười khen một câu: "Chú thông minh đấy."
"Hí hí." Cố Dương vui mừng mặc đạo bào, móc trong balo ra cái kính râm mang lên, "Anh, lát nữa em phải giả mù hả? Có cần phải sờ tay sờ chân gì không?"
Cố Diệp ghét bỏ, "Không cần, lừa đảo mới cần nhiều thứ như vậy, chúng ta không cần."
Mặt tài xế cứng đơ, lo lắng hai anh em lúc về nhà phải ăn đòn.
Đi thẳng một đường về hướng đông, nửa tiếng sau, rốt cuố tháy được cầu vượt, tài xế nhìn cả hai xuống xe, không yên tâm nói: "Cậu ba, cậu tư, không ấy hai người về nhà với tôi đi."
Cố Diệp xua tay, bình tĩnh nói: "Không cần, ở chỗ này được rồi."
Chú tài xế đi hai bước, không yên tâm nhìn hai anh em thêm môt cái, lòng nói phú nhị đại nhà người ta tổ lái, tán gái, đánh nhau, ẩu đả, phú nhị đại không nên thân của Cố gia lại đi bày sạp đoán mệnh như đại tiên, thật là một dòng nước trong đám con nhà giàu.
Lúc này mới tờ mờ sáng, trừ bỏ mấy chiếc xe linh tinh đi ngang thì cũng không có mống người đi đường nào, hai anh dọn hàng xong, Cố Dương nghi hoặc hỏi, "Anh, thật sự có người tới chỗ này đoán mệnh thật à? Chỗ chúng ta tìm có khi nào không tốt không?"
Cố Dương hồ nghi nhìn qua, lòng nói cậu đây không thấy chiếc xe nào muốn dừng hết.
Trong chớp mắt, môt chiếc xe đi tới trước mặt, không có chút ý muốn dừng lại, đi ngang qua hai người. Cố Dương định nói anh, anh chắc tính sai rồi, không nghĩ tới, chiếc xe đó sau khi đi vượt qua mười mấy mét đột nhiên giảm tốc, từ từ ngừng lại ven đường, lại chạy rãi lùi lại.
Cố Dương khϊế͙p͙ sợ trừng mắt hả họng, vậy mà quay lại! Anh trai nhóc là thần tiên cmnr!
Hạ Vân Ích là ông chủ của một công ty gia công giày da, làm ăn cũng không tệ, thu nhập một năm cũng có mấy trăm vạn, năm trước có ký được một đơn đặt hàng lớn, sư nghiệp phất lên như diều gặp gió, mất hôm trước đột nhiên kho hàng cháy lớn, đem hàng hóa trong đó thiêu rụi không còn gì. Nếu tới hạn không thể giao hàng, anh đem toàn bộ nhà xưởng đi bán cung không đủ tiền đền hợp đồng. Tới cùng đường, Hạ Vân Ích đi gặp mấy nhà xưởng lớn xung quanh một lần, muốn xin những người đó cùng nhau giúp anh bổ sung lại hàng hóa. Cầu ông này xin bà nọ một tuần lễ cũng không có nhà xưởng nào chịu giúp anh. Tuyệt vọng, trêи đường trở về thì thấy hai cậu nhóc ngồi dưới cầu.
Hạ Vân Ích xuống xe, nhìn thứ hai thằng nhóc giơ, tuy là trong lòng khổ như nuốt hoàng liên nhưng vẫn không nhịn được cười, "Trời lạnh như vậy mà hai đứa còn bày quán à? Rất chuyên nghiệp."
Cố Diệp cười tủm tỉm, "Để chờ người có duyên, ông anh, có muốn tính một quẻ hay không?"
Hạ Vân Ích cười khổ một tiếng, "Xem bói có tác dụng thì anh cũng không phải phí công phí sức như vậy." Anh từ trong bóp lấy ra 300 đòng, đưa cho Cố Diệp rõ ràng lớn tuổi hơn, "Anh nhìn quần áo hai đứa cũng khá tốt chắc xuất thân cũng không tồi, trong nhà có phải gặp chuyện hay không? 300 đồng đủ hai anh em ăn cơm hai ngày, đi tìm bà con thân thích bạn bè giúp đỡ đi, tuổi còn nhỏ đừng làm chuyện này."
Cố Diệp nheo nheo mắt: "Chuyện của anh hẳn phải gấp gấp đôi chúng tôi mới đúng."
Hạ Vân Ích sửng sốt, bị đôi mắt đen hơn người thường của Cố Diệp nhìn, anh tức khắc có cảm giác bị nhìn thấu, không nhịn được tim liền rung rẩy. Anh đang chạy siêu xe, cũng ăn mặc đàng hoàng, cậu nhóc chưa từng gặp mặt này làm sao lại biết anh thiếu tiên? Hay là thật sự gặp được cao nhân? Hạ Vân Ích sắc mặt cũng nghiêm túc lên, lòng nói đánh cược một trận, trầm giọng hỏi: "Người anh em, một quẻ bao nhiều tiền?"
Cố Diệp nhìn mắt đôi phương, "Nhìn anh hiện tại đang túng thiếu, trước lấy anh ba ngàn, nửa năm sau anh phát tài, lấy thêm ba vạn."
Hạ Vân Ích trầm mặt, vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi: "Cậu nhìn chỗ nào thấy tôi nghèo túng?"
Cố Diệp bình tĩnh như cũ: "Thích, có tính không?"
Ma xui quỷ khiến, Hạ Vân Ích cắn chặt răng, đem hết tiền mặt trong bóp móc ra, vừa đủ 3000.
Cố Diệp nhận tiền cất vào trong túi, lúc này mới nói: "Tôi nhìn khí sắc của anh, khí ẩn vào trong, ấn đường có sắc nhưng không tươi, vận may của anh chỉ kéo dài ba năm thôi. Đưa tay, xem chỉ tay."
Hạ Vân Ích âm thầm kinh hãi, anh mấy năm trước vận may không ngừng tới, tính ngày tháng, không sai, vừa đúng ba năm!
Cố Diệp xem chỉ tay, "Nhà anh bị hỏa hoạn à."
Hạ Vân Ích trợn mắt há hốc mồm, bói quá đúng!
Cố Diệp cười khẽ, "Một phân hồng chủ một phần tài, có đôi khi Tái ông mất ngựa lại có phúc, nếu anh tin tôi, đi về hướng đông, một đường đi thẳng nhất định có thể Đông Sơn tái khởi. Nếu quẻ này đúng, nhớ rõ ba tháng sau đem tiền về đây đưa cho tôi, nghỉ hè tôi vẫn bày sạp dưới cầu vượt này."
Hạ Vân Ích cắn chặt răng, gật đầu đồng ý, "Cảm ơn thầy chỉ điểm!"
Thời điểm này đã cùng đường bí lối, Hạ Vân Ích cắn răng, trực tiếp quay xe, đi hướng đông! Một đường thẳng tiến!
Cố Dương móc túi Cố Diệp, kính râm không che được đôi mắt tỏa sáng, "Anh! Anh tính một quẻ được nhiều tiền vậy hả?"
Cố Diệp mỉm cười vỗ đầu nhóc, "Nhóc khờ, đối với kẻ có tiền đó chỉ như con bò rụng cọng lông, cây me rụng lá."
"Không phải anh nói anh ta còn nghèo hơn mình sao?"
"Nhưng anh ta về sau sẽ có tiền, có rất nhiều tiền."
Làm xong một vụ làm ăn nhỏ, Cố Diệp và Cố Dương tìm một chỗ ăn sáng, cuối cùng vừa mới nuốt xong một miếng đã bị Cố phu nhân nắm cổ, nhét vào trong xe, lôi tới thẩm mỹ viện mới của bà.
"Xem phong thủy cho me, đổi thành xô châu báo, cây rụng tiền, ngày nào cũng phải rớt tiền leng keng."
Cố Diệp câm nín, nhìn vị trí của cửa hàng, "Mẹ, phong thủy trước đây cũng khá tốt, sao lại sửa thành như thế này?"
Cố phu nhân ghét bỏ nói: "Đều là con ả tiện tỳ Hồ Ngọc tìm người sửa đó, mẹ nhìn là mắc ói, phải sửa liền mới được."
Cố Diệp nhịn cười, "Dạ, để con làm một cái tụ tài cục, đem cái giá này ra chỗ khác, chuyển tới kế tường, chỗ này để bể cá, phải có nước chảy, ở dưới để một lớp cát mịn với thủy thảo*, cát có thể giữ khí, nước có thể sinh khí, khách sẽ tới nờm nợp không ngừng."
*thủy thảo: các cây thuộc họ thủy thảo như rong, tóc tiên,...
Cửa hàng trưởng theo sau Cố phu nhân ngẩn người, không ngờ được bà chủ mới gọi đại sư phong thủy nhỏ tuổi như vây, còn là con mình nữa, sau khi thấy được ánh mắt của Cố phu nhân, cô tự nhủ trong lòng, không được coi thường.
Cố Diệp lại chỉ về bình phong ở hướng đông nam, "Đông Nam tượng trưng cho tiền vô như nước, chỗ này có vấn đề, chỗ khác có tốt cũng vô dụng, bình phong không được đổi thành cái rắn chắc hơn."
Cố phu nhân nghiêm túc nói: "Mẹ cho người xây bức tường ở đây."
Cố Diệp câm nín, "Mẹ vui thì được rồi."
Cố phu nhân vui vẻ, "Nhìn tiếp đi, còn có gì phải sửa nữa, sửa xong rồi còn phải đi cửa hàng tiếp theo nữa."
Cố Dương kinh ngạc, "Mẹ, mẹ mua bao nhiêu cái vậy?"
"Cỡ mười mấy cái," Cố phu nhân nâng cằm, ngạo nghễ nói: "Hồ Ngọc bán giá thấp, mẹ mua chọc tức nó, bà đây có rất nhiều tiền tiêu vặt."
Cố Dương nghi hoặc, "Không phải xin ba à?"
"Không phải!" Cố phu nhân tức giận đánh lên lưng con trai một cái, "Bà đây có tiền riêng!"
Cố Diệp mệt lòng, thằng nhóc khờ này, nói bừa cũng trúng, cái này không phải muốn ăn đòn à?
Đi theo mẹ nhỏ lòng vòng cả một ngày, Cố Diệp sửa hết phong thủy tất cả cửa hàng thì trời cũng đã tối, Cố phu nhân nhìn giờ, trực tiếp đặt bàn nhà hàng, gọi điện thoại Cố Đức Thành: "Em dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài ăn, cơm chiều anh tự lo nhe."
Cố Diệp và Cố Dương ăn uống vui vẻ còn Cố Đức Thành bận rộn cả một ngày, về tới thì phát hiện vợ không có nhà, con cũng không, thở dài nhìn người giúp việc bưng lên một bàn đồ ăn thật dài, bưng chén canh lên húp một cái, cảm thấy thật vô vị.
Không có đầu óc làm sao có thể làm Cố phu nhân? Ngẫu nhiên tùy hứng, cho Cố Đức Thành biết nhà này không có bà là không được. Cố phu nhân không muốn về sớm, không ngừng gắp đồ ăn cho Cố Diệp, "Ăn nhiều một chút, em con sắp cao hơn con rồi, tại con ăn ít nên mới không cao đó."
Cố Diệp bưng chén, thần bí nói: "Con nghi lúc còn nhỏ, thằng tư giành ăn với con..."
"Nói tầm bậy tầm bạ!" Cố phu nhân nhét con tôm vào miệng Cố Diệp, "Con đẻ non, hơn nữa mẹ con lúc sinh con bị khó sinh, suýt tí nữa con bị ngạt chết, vậy nên bẩm sinh sức khỏe con không được tốt như em con, có thể nuôi con lớn được như bây giờ, mẹ đã phải rất nỗ lực đó."
"Con biết mà," Cố Diệp cười, "Chọc mẹ chơi thôi."
Cố phu nhân: "......"
Ăn uống cũng không bịt nổi cái miệng của thằng con này!
- ------
Ngày khai giảng, Cố Diệp về trường rất sớm, bỗng nhiên cảm thấy xung quanh yên lặng không ít. Cậu có cảm giác gì đó rất kỳ lạ khi nhìn vào chỗ Triệu Bằng Vũ, cậu ta bình thường là người hay đến sớm, hôm nay lại chưa thấy đâu.
Lúc này, Hạ Tường vội vã chay tới, "Cố Diệp, Triệu Bằng Vũ hình như bị bệnh, bệnh rất nặng."
Cố Diệp nhớ tới một kiếp kia của cậu ta, bấm tay tính toán, sắc mặt lập tức thay đổi, "Không tốt! Tên nhóc này sắp chết!"