Đêm Xuân

Chương 31

Thành nhũ mẫu vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn Thích Ánh Trúc.

Bà càng tiến về phía trước, thân mình Thích Ánh Trúc lại càng lùi về phía sau. Trung y ẩm ướt dán chặt vào người, da trắng dáng thon, tóc đen như mun. Thích Ánh Trúc dường như sợ hãi nhìn bà, đôi mắt hơi hơi trợn to. Có lẽ là bị hơi nóng hun, đôi mắt nàng long lanh ánh nước, đuôi mắt còn vương màu đỏ nhạt.

Thích Ánh Trúc căng thẳng nắm chặt cổ áo, hốt hoảng bất lực, lại cố gắng trấn định: “Nhũ mẫu, ta có thể tự làm, ngươi đi ra ngoài đi.”

—— nàng không thể.

Trung y ướt nước, nước càng làm vải dán chặt vào da thịt, vạt áo còn có nước chảy xuống như tuyết bị gió thổi. Thiếu niên bị nàng ấn xuống dưới nước đang ôm vòng eo nàng, vạt áo nàng bay lên hướng về phía trước, hắn nhẹ nhàng ôm trọn tỉ mỉ tìm kiếm cùng đòi hỏi, hơi thở lướt nhẹ da thịt bên hông nàng.

Trên đời này có nữ lang nào chịu được dụ hoặc như vậy?

—— hắn, hắn…… chính là một tiểu yêu tinh vô lý!

Li3m rồi lại thổi, cắn rồi lại vẩy, đều là thống khổ trí mạng, gợi lên khoái ý khiến bên trong cơ thể như hít thở không thông. Nàng không được phép như thế này, hắn cũng không nên làm như vậy. Thế giới dưới nước nhẹ nhàng trôi nổi đôi co xem ai da mặt dày hơn, lòng hiếu kỳ của ai nặng hơn, ai mới là người dành được thắng lợi.

Vì thế, hoặc sống hoặc chết, hoặc là hồ nước dao động, hoặc là núi lửa phun trào…… 

Trên đời nào có thiếu niên nào như Thời Vũ, hư đốn tra tấn người như vậy?

Mặt nóng cùng tim đập đồng thời mất đi khống chế, tay chân tê dại chỉ cuộn tròn tránh né, tránh né vẫn chưa đủ. Thích Ánh Trúc đột nhiên quay mặt đi, nàng dùng mu bàn tay che lại môi mình, vào lúc hoảng hốt, nàng cắn chặt mu bàn tay, đề phòng mình nhịn không được ngân ra tiếng.

Thích Ánh Trúc thút thít: “Nhũ mẫu, ngươi không tin ta có thể tự mình tắm rửa sao?”

Thành nhũ mẫu cảm thấy nàng thật kỳ lạ, nhưng nghe Thích Ánh Trúc mang theo thanh âm nghẹn ngào, Thành nhũ mẫu do dự dừng bước. Sau một lúc lâu, Thành nhũ mẫu lúng ta lúng túng nói: “Nữ lang có thể chăm sóc bản thân mình thì tốt, là lão nô nhiều chuyện.”

Thành nhũ mẫu khom lưng, đem váy áo nữ lang vừa mới tiến vào thùng gỗ ném ở bên ngoài nhặt lên. Nàng vẫn cảm thấy có chút không thích hợp, ngẩng đầu mãnh liệt nhìn về phía thiếu nữ mặc trung y đang ngồi trong thùng gỗ. Thành nhũ mẫu không biết mình có nên nói hay không, nhưng mà: “…… Nữ lang, vì sao ngươi lại mặc ái lót xuống nước? Đem áo lót đưa cho lão nô luôn đi.”

Nước trong thùng gỗ nhẹ nhàng đong đưa, thân mật bên hông cũng như tán đồng lời nói của nhũ mẫu: Đưa đi.

Thích Ánh Trúc kiên quyết không đưa!

Bây giờ Thời Vũ đã vô pháp vô thiên như vậy rồi, nàng lại dẫm vào bẫy rập, tối nay chẳng phải tất nhiên sẽ thất … thân? 

Quả thật, nàng chưa từng nghĩ làm trinh tiết liệt nữ gì gì đó, thề sống thề chết không để Thời Vũ chạm vào nàng. Nhưng mà, mấy ngày trước nàng cùng Thời Vũ mới chứng thực thủ cung sa, thủ cung sa lập tức đi … Chẳng phải rất buồn cười sao?

Huống chi nữ lang khuê tú nhiều rụt rè. Dù thích một người, cũng sẽ không để đối phương chạm vào một ngón tay, nếu nàng để yên mặc hắn muốn làm gì thì làm.

…. Thì khác gì kỹ nữ?

Thích Ánh Trúc nói với nhũ mẫu: “Ngươi đi ra ngoài đi …. Ta sẽ cởi.”

Thành nhũ mẫu ngạc nhiên, sau đó đối với ánh mắt trốn tránh của nữ lang không nhịn được bật cười. Nữ lang là đang ngượng cả với một lão bà như mình cũng không bỏ qua. Lúc trước bà chỉ đoán mò cái gì đâu không? Thành nhũ mẫu yên tâm liền ôm xiêm y Thích Ánh Trúc đi ra ngoài, ánh mắt tùy ý mà liếc quá thùng gỗ.

Thành nhũ mẫu tưởng mình người già hoa mắt, mơ hồ nhìn thấy một đoàn đồ vật màu đen nổi lên. Bà chăm chú muốn nhìn kỹ thì Thích Ánh Trúc đột nhiên duỗi tay ở trên mặt nước gạt gạt một hồi, cánh hoa bị nước khuấy đến hỗn độn, tóc dài của nàng cũng tản đi, như rong trải ra trên mặt nước.

Thành nhũ mẫu nghĩ thầm chắc thứ mình nhìn thấy chính là tóc đen của nữ lang, nghĩ như vậy, Thành nhũ mẫu cũng không nhìn nhiều thêm nữa, xoay người ôm quần áo rời đi. 

Thành nhũ mẫu không chỉ ra khỏi bình phong, còn trực tiếp ra khỏi phòng, bà nói: “Nữ lang tắm rửa đi, lão nô cũng đi nấu nước tắm táp một chút. Lát nữa lão nô lại đến thu dọn nơi này.”

Khoảnh khắc cửa gỗ đóng lại, trái tim nơi cổ họng của Thích Ánh Trúc chưa hề thả lỏng cuối cùng cũng hạ xuống, ục ục, một trận âm thanh bóng nước vang lên ở trước mặt nàng, Thời Vũ xoát một cái từ trong nước chui ra.

Hơi nước bốc lên như sương mù, thiếu niên áo đen ngồi đối diện với nàng, khuôn mặt ửng đỏ, lông mi giống như mái cong nhếch lên, nước từng giọt chảy xuống phía dưới. Thời Vũ vốn tuấn tiếu,  lại bị ngâm dưới nước như vậy, sợi tóc lộn xộn dính lên mặt hắn, gương mặt bị ánh nến chiếu vào tỏa ra ánh sáng óng ánh mịn màng, trông thật đẹp mắt.

Thích Ánh Trúc rất ít khi động tâm vì nhan sắc của Thời Vũ, nhưng giờ nhìn thiếu niên đẫm nước mỹ lệ như vậy liền không nhịn được trong lòng nóng lên một chút.

Nhưng mà cảm giác của Thời Vũ và nàng rõ ràng không giống nhau.

Đôi mắt hắn ngày càng như viên đá màu đen bí ẩn dưới làn nước trong vắt, đôi mắt trợn to như vậy, nhìn chằm chằm Thích Ánh Trúc, tràn ngập cảm giác lên án cùng tủi thân. Thời Vũ reo lên: “Ta không thở được! Ngươi đem ta ấn xuống như vậy, là muốn ta bị nghẹn chết!”

Thích Ánh Trúc mím môi, nói thực khó khăn: “Ta không có cách nào khác, ngươi, ngươi vẫn luôn hôn, hôn … eo ta. Ngươi còn muốn, còn muốn cởi … áo lót của ta, thật quá đáng!”

Thời Vũ lên án: “Đó là bởi vì ngươi không cho ta ngoi lên, ta thật sự sắp ngất đi rồi.”

—— Thật ra cũng không có sắp ngất đến nơi.

Thời Vũ đúng thật không biết bơi, nhưng mà hắn có nội lực thâm hậu, hơi thở cũng dài hơn, ở dưới nước nín thở đối với hắn cũng không ảnh hưởng nhiều lắm. Hắn chỉ là xuất phát từ bản năng, muốn trả đũa, sợ nàng lại nói hắn. Hắn mở to hai mắt trừng nàng, nỗ lực chứng minh chính mình trong sạch.

Thời Vũ ôm lấy cánh tay rồi quay mặt đi, làm ra bộ dáng tức giận.

Thích Ánh Trúc do do dự dự mà nhìn hắn: “Thời Vũ?”

Thời Vũ không thèm để ý tới.

Thích Ánh Trúc nhất thời cảm thấy chơi vui, nàng còn chưa từng gặp qua bộ dáng tức giận của Thời Vũ. Từ khi nàng biết thiếu niên này, thời điểm ban đầu nàng vẫn luôn thử tính tình Thời Vũ …. Có lẽ là do hắn chưa hiểu chuyện đời, Thích Ánh Trúc rất khó chọc giận Thời Vũ, mặc kệ nàng như thế nào, hắn đầu tiên sẽ tự hỏi có phải do hắn có vấn đề không, mà không phải vấn đề ở chỗ nàng.

Trong lòng Thích Ánh Trúc vì thế mà đau xót.

Cho nên khi nhìn thấy Thời Vũ giận dỗi, nàng cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại vui vẻ hất chút nước vào người hắn. Thời Vũ xoay mặt qua nhìn nàng, không thể tin được hắn đang giận mà nàng còn hắt nước hắn, đây không phải muốn hắn càng tức giận sao?

Thời Vũ không có kinh nghiệm, hắn ứng phó không nổi loại tình huống này. Trong đầu hắn là một mảnh mơ màng hồ đồ, chỉ thấy đôi mắt nàng trong veo ngấn nước, đẹp lạ kỳ nhìn lén hắn, hầu kết Thời Vũ hơi động, bắt đầu nổi lên khát vọng gì đó.

Thích Ánh Trúc hỏi: “Còn giận à?”

Thời Vũ do dự một chút, nói: “Nàng hôn ta một cái, ta liền không giận nữa.”

Hắn không biết mình nói có đúng không, sau đó liền rũ mắt xuống, lại lặng lẽ nâng mí mắt lén nhìn nàng. Sau khi phát hiện Thích Ánh Trúc đang chăm chú nhìn mình, Thời Vũ lại tùy ý dời ánh mắt đi, giống như hắn thực sự không thèm để ý.

Nhưng hắn biết chính mình để ý.

Thời điểm Thích Ánh Trúc rũ mắt tự hỏi, ngón tay Thời Vũ gắt gao giữ chặt cánh tay. Thời điểm Thích Ánh Trúc nâng đôi mắt lên Thời Vũ liền nhanh chóng cúi đầu xuống. Thời điểm hơi thở Thích Ánh Trúc xảy ra biến hóa, Thời Vũ ngừng thở. Sau đó Thích Ánh Trúc quyết định nàng chịu đựng thẹn thùng cọ tới cọ lui bơi tới chỗ hắn.

Hô hấp Thời Vũ cứng đờ.

Hắn rũ tầm mắt xuống, ngơ ngác nhìn nữ tử như làn sương đang dần dần tiến đến, ánh trăng mênh mông, ánh nước vờn quanh. Ý nghĩ không an phận trong lòng làm hắn khó chịu không thôi, mang theo cảm giác khát máu cùng khát vọng mãnh liệt như thiêu thư đốt, bị hắn ép sâu vào lòng.

Thế gian này, tất cả mọi người đều như nhau, không phải tìm kh0ái cảm trong việc giết người, thì là kh0ái cảm giữa nam và nữ. Thời Vũ còn chưa kịp thật sự cảm nhận được khoái ý khi giết người đã bị người này mê hoặc.

Thích Ánh Trúc dựa gần vào cánh tay hắn, ngửa đầu hôn lên má hắn một cái.

Gò má Thích Ánh Trúc càng lúc càng hồng, ngượng ngùng nói: “Được chưa?”

Nháy mắt tiếp theo, Thời Vũ bỗng giang hai cánh tay, lập tức ôm lấy nàng. Thích Ánh Trúc hơi giật mình, trong lúc Thời Vũ nghiêng mặt đi, môi răng xẹt qua má nàng, không hướng về phía môi nàng mà hướng về phía cổ, cọ qua gáy ngọc của nàng liên tục không ngừng.

Thích Ánh Trúc luống cuống: “Thời Vũ!”

Sau khi Thời Vũ hôn một lúc lâu, Thích Ánh Trúc muốn đẩy hắn lại ôm chặt lấy hắn. Nàng run rẩy thút thít, Thời Vũ ngẩng mặt, mơ mơ hồ hồ nói: “Có thể không?”

Thích Ánh Trúc hận chính mình trong giây phút đó lại nghe hiểu ý hắn. Nàng nỗ lực khiến mình không giống như các thiểu thư khuê các mang đầy khát vọng, nàng vô cùng cứng đờ, sợ hãi lại trầm mê: “…. Không, không được.”

Thời Vũ thất vọng mà “À” một tiếng, hắn vẫn không chịu đứng lên, vẫn muốn hôn nàng, cọ nàng. Dưới cổ nàng ươn ướt, không biết là do nước trong thùng tắm hay là do Thời Vũ hôn. Thích Ánh Trúc nỗ lực kháng cự dụ hoặc từ hắn, hắn trái lại không ngồi yên mà cẫn trêu chọc như cũ, ngón tay hắn xuyên qua làn tóc dài của nàng, không ngừng hôn xuống.

Thời Vũ mơ mơ màng màng nói điều kiện với nàng: “Ta cho nàng tiền, nàng cho ta ngủ một đêm?”

Thích Ánh Trúc ngẩn ra, sau đó hơi bực: “Ngươi coi ta như kỹ nữ sao?”

Thời Vũ oán hận lưu trên cổ nàng hai dấu răng nanh, Thích Ánh Trúc nhỏ giọng kêu lên một tiếng rồi che cổ mình lại. Cả người nàng đỏ hồng, muốn cười lại mềm lòng, tình yêu với hắn khiến lòng nàng ngọt ngào, nỗ lực khắc chế. Thích Ánh Trúc nhỏ giọng nói: “Đừng nghịch”, Thời Vũ lại cảm thấy rất khó chịu.

Hắn khó chịu nức nở một tiếng, ôm chặt người nàng cọ cọ. Thích Ánh Trúc làm sao chịu được hắn như vậy, do do dự dự đẩy hắn ra, lại kìm lòng không được mà ôm lấy hắn. Hắn còn mơ hồ nói: “Vậy nàng cho ta tiền đi, ta cho nàng ngủ với ta một đêm được không?”

Thích Ánh Trúc vừa bực mình vừa buồn cười: “Thời Vũ!”

Thời Vũ cực kỳ mất mát ngẩng mặt: “Cũng không được sao?”

Thích Ánh Trúc nhìn đôi mắt đen nhánh sáng ngời của hắn, nàng chần chừ một lát, nhỏ giọng nói: “…. Ta cảm thấy, như vậy quá nhanh.”

Đem cả ngón tay ngón chân ra tính, thời gian nàng cùng Thời Vũ chân chính ở bên nhau còn chưa đến 20 ngày.

Thời Vũ nhìn chằm chằm nàng một lúc, nhìn đến mức Thích Ánh Trúc cảm thấy thật có lỗi với hắn. Nàng chần chờ hai tay ôm mặt hắn, hôn môi hắn một lát. Nàng theo lời hắn dạy lúc trước, nhẹ nhàng an ủi hắn, sắc mặt hắn cuối cùng mới không mất mát như vậy.

Thời Vũ vẫn buồn bực: “Ương Ương, ta thích ngươi, ngươi lại chẳng thích ta.”

Ngực Thích Ánh Trúc nhảy dựng lên, lại cố làm mình không nghĩ nhiều, nàng nói: “Ngươi không thích ta, ngươi chỉ là … bị d*c vọng chi phối.”

Thời Vũ mơ màng ngẩng đầu nhìn nàng, hắn không lý giải được, đành từ bỏ như vậy. Thời Vũ rầu rĩ không vui, từng cái hôn lên má nàng, hỏi: ” Cứ coi là vậy đi …. Ngươi không thích ta ở chỗ nào? Ta sửa chỗ đó, được không?”

Thời Vũ tưởng hắn sẽ một lần nữa nghe được lời từ chối, từ khi hắn biết Thích Ánh Trúc, thứ hắn nghe được nhiều nhất là “Không thể”, “Không được”, “Không hợp lẽ thường”, “Không đúng”, “Ngươi ra ngoài đi”. 

Thời Vũ nghe đến mức lỗ tai mọc kén, nếu không phải Ương Ương quá mềm mại nhu nhược, hắn đã sớm chạy mất rồi.

Thời Vũ buồn nửa ngày vẫn không nghe được lời cự tuyệt.

Thời Vũ ngẩn ra đang định phản ứng lại, đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn nàng. Hắn không thể tin nổi, đôi mắt nhanh chóng sáng lên một chút, đôi mắt đen nhánh nhìn nàng chằm chằm. Thích Ánh Trúc nhận ra mình đang do dự, hoảng loạn lùi về sau. Nhưng Thời Vũ là sát thủ, thứ hắn am hiểu nhất là nắm bắt cơ hội.

Không đợi nàng trốn, hắn bắt lấy nàng cười hì hì: “Ta cũng có chỗ khiến ngươi thích phải không? Lại đây, chúng ta trao đổi một chút. Ta cho ngươi xem, ngươi cho ta xem.”

Ngón tay hắn đặt ở ngực nàng, ánh mắt thoáng hiện lên ánh sáng u ám lại hưng phấn. Mềm mại làm tim người ta muốn đập nhanh hơn, làm người ta muốn cắn một cái. Hắn đã đi qua rất nhiều nơi, nhìn thấy quá nhiều chuyện linh tinh …. Hắn hiểu mình, hắn biết hắn thích gì!

Thời Vũ dụ dỗ nàng: “Ta hôn một cái rồi sẽ không nghịch nữa. Ngươi cũng không ít đi miếng thịt nào đâu, thật đấy.”

Thích Ánh Trúc như giận như bực mà trừng mắt liếc hắn, nhưng nàng buông trán xuống, ôm chặt cổ Thời Vũ. Thiếu niên mặt dày dán tới, Thích Ánh Trúc hơi ngiêng đầu, đưa môi hướng gần lỗ tai hắn. Nàng rối rắm nói ra khát vọng của mình, âm thanh như tiếng muỗi vo ve: “Ta nghĩ, nghĩ, muốn nhìn, ngươi, chân của ngươi.”

Thời Vũ đã quen thuộc quá nhiều chuyện người lớn lập tức mê mang: …. Cái gì của hắn? Chân nào?

Thích Ánh Trúc xấu hổ buồn bực mà lại không chịu nói, Thời Vũ lại sợ nàng đổi ý, vội vàng nói được. Nước trong thùng gỗ đã hơi lạnh, Thời Vũ lại khát vọng không thôi, hắn vò đầu bứt tai một lúc, không biết nên làm thế nào với nàng cho phải, liền cúi người, nháy mắt đem nàng bế lên, vươn người nhảy ra khỏi mặt nước.

Tiếng nước ào ào tràn ra khỏi thùng gỗ, thiếu niên áo đen thân hình chợt lóe, liền ôm Thích Ánh Trúc về giường của nàng. Hắn ấn nàng dưới thân, tóc hai người ướt nước tí tách rơi, đem chăn đệm phía dưới làm ướt.

Thích Ánh Trúc giãy giụa nói: “Buông, buông màn xuống ….”

Sột sột soạt soạt, khi nhẹ khi nặng.

Một lúc lâu sau, trong trướng truyền đến tiếng một thiếu nữ thét chói tai, vô cùng hoảng sợ: “Ngươi làm gì vậy? Không được cởi ….”

Thời Vũ buồn bực: “Không phải ngươi muốn nhìn à?”

Thích Ánh Trúc: “Ta ta ta cái ta nói không phải cái này …. Ngươi, ngươi …. Đáng ghét!”



Giữa ngày hè, ấm áp đêm xuân lại như vừa tới.

Thích Ánh Trúc ngủ suốt một buổi trưa, sau khi tỉnh lại liền hoa mắt, nàng lung tung ăn cơm trưa, cả người vô lực, liền trở về nằm ngủ. Nhũ mẫu nghĩ do nàng còn yếu, cũng không quấy rầy nàng. Nhũ mẫu ra ra vào vào dọn dẹp nhà cửa, trong lòng còn đang suy nghĩ không biết hôm qua nữ lang tắm rửa kiểu gì mà khắp nơi đầy nước.

Thành nhũ mẫu lắc đầu: “Vẫn là một nữ lang yêu kiều yếu đuối, đến tắm rửa cũng không làm được.”

Thời điểm Thành nhũ mẫu nói vậy, nàng đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ cầm rìu bổ củi.

Nàng mệt đến thở hồng hộc, trong chốc lát hoạt động cả người đã ướt đẫm mồ hôi, không còn sức lực. Một bàn tay duỗi tới từ bên cạnh, nhẹ điểm hai cái trên tay nàng, tay Thành nhũ mẫu đau xót, rìu lập tức rời tay nhưng không hề rơi xuống đất.

Một bàn tay tràn ngập lực đạo vừa lật, rìu liền rơi vào tay hắn. Hắn tùy ý vung tay, đầu gỗ liền phanh một tiếng bị bổ ra, vết nứt vô cùng chỉnh tề, từng đường từng đường một, so với Thành nhũ mẫu run run rẩy rẩy phẩy qua phẩy lại lưu loát hơn nhiều.

Thành nhũ mẫu ngẩng đầu, nhìn thấy Thời Vũ đang ngồi xổm trước mặt nàng. Thiếu niên mặc một thân võ bào đen, vô thanh vô tức ngồi xổm ở đây, nếu là trước kia, Thành nhũ mẫu nhất định cảm thấy hắn thật nguy hiểm, mà lúc này nàng lại hiếm khi nhìn ra vài phần ngoan ngoãn từ hắn.

Thành nhũ mẫu kinh hỉ: “Ngươi đã trở lại?”

Từ sự việc Thời Vũ giúp bà ở hiệu thuốc lần trước, Thành nhũ mẫu nhìn Thời thuận mắt hơn so với trước kia rất nhiều. bà thần thần bí bí dỗ Thời Vũ: “Đừng quấy rầy nữ lang, không hiểu sao hôm nay nữ lang hơi mệt, ngủ nhiều hơn một tí.”

Thời Vũ kinh ngạc: “Ương Ương còn đang ngủ?”

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, nghĩ đến thời gian mình rời đi tối qua, lại nhìn mặt trời đã sắp xuống núi. Đêm qua sau khi rời khói núi Lạc Nhạn, Thời Vũ xuống núi một chuyến, chủ yếu là thông qua “tiêu cục Uy Mãnh”, thông báo cho “Tần Nguyệt Dạ”, Kim Quang Ngự đang ở kinh thành.

Thời Vũ không tính tự mình đi bắt Kim Quang Ngự –

Một, Tần Tùy Tùy còn chưa đưa tiền cho hắn. Hai, hắn đánh không lại Kim Quang Ngự.

Thời Vũ chỉ muốn chơi với Thích Ánh Trúc thôi.

Thời Vũ cho rằng nếu mình trở về là có thể cùng Thích Ánh Trúc chơi lần nữa. Huống chi hôm qua hắn đã cùng nàng chơi một mạch, quên cả nói chính sự cho nàng biết. Hiện tại Thời Vũ ngồi xổm ở đây có chút buồn bực. Thành nhũ mẫu lại rất vui vẻ, nói: “Ngươi không biết đâu, nữ lang chúng ta thường ngày vẫn luôn thiếu ngủ, nghỉ ngơi không được tốt. Hôm nay hiếm khi lại ngủ nhiều một tí, đúng là hiếm có.”

Thời Vũ nháy mắt: “Nàng ngủ nhiều lại là chuyện tốt sao?”

Thành nhũ mẫu gật đầu.

Nàng liền thấy thiếu niên này cười khúc khích, đôi mắt cong lên. Hắn như biết được gì đó, lại như vừa phát hiện ra bí mật nào đó. Đôi mắt Thời Vũ chuyển động, đang muốn mở miệng thì nhớ tới người trước mặt là Thành nhũ mẫu, không phải Thích Ánh Trúc, hắn liền không nói với Thành nhũ mẫu mà đem bí mật giấu ở trong lòng.

Thì ra Ương Ương ngủ nhiều như vậy, là do ngủ nhiều là tốt cho nàng.

Vậy thì hắn phải hôn hôn nàng nhiều hơn mới phải!

Thời Vũ chủ động giúp Thành nhũ mẫu bổ củi đốt, Thành nhũ mẫu ngồi xem ở một bên, nhìn hắn ngồi xổm huy động cánh tay. Rìu nặng trong tay hắn như một món đồ chơi, bị hắn nhẹ nhàng tùy ý chơi đùa. Hoàng hôn buông xuống, thiếu niên lang sức dài vai rộng, đưa lưng về phía Thành nhũ mẫu, mỗi một động tác, vải lại phác họa lên đường cong vừa dữ dội vừa tuấn tú.

Thành nhũ mẫu cảm khái: Xem ra trong nhà vẫn cần một nam tử, làm mấy việc nặng này.

Thành nhũ mãu thử thăm dò, hỏi thăm Thời Vũ: “Thời Vũ, ngươi ở tiêu cục kia mỗi tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

Thời Vũ quay đầu lại, đôi mắt đen như mực nhìn Thành nhũ mẫu một chút. Hắn không lên tiếng, chính hắn cũng không biết tiền công của tiêu sư bình thường là nhiều hay ít.

Thành nhũ mẫu suy đoán nói: “Nhìn ngươi tuổi còn nhỏ, võ công lại cao như vậy, khẳng định là người rất lợi hại trong tiêu cục. Sử lang quân nói hắn chưa hề gặp ngươi, có thế thấy ngươi không phải là tiêu sư bình thường ….”

Tiêu sư bình thường cũng không rảnh chạy lên núi này, cả ngày cọ cọ ở đây không đi, lúc nào cũng quấn lấy nữ lang nhà nàng.

Thời Vũ không nói lời nào.

Thành nhũ mẫu hỏi: “Ngươi có phải … ngày thường rất ít việc không?”

Cuối cùng cũng có một vấn đề mà Thời Vũ có thể trả lời. Hắn “ừ” một tiếng, thuận miệng nói: “Ngày thường ta rất rảnh.”

Thành nhũ mẫu lại nói: “Vậy ngươi cũng không thể … chỉ đến nhà chúng ta chứ.”

Thời Vũ rũ mắt xuống, ánh mắt đạm mạc. Hắn nghĩ thầm chẳng lẽ lão bà tử này lại muốn đuổi hắn đi, thật là phiền quá. Ý niệm giết người bị lý trí của hắn kiềm chế lại, tay hắn thủ sẵn cây rìu, tự nhủ mình không được động thủ, không được động thủ ….

Thành nhũ mẫu không hề nhận ta nguy hiểm từ Thời Vũ, vẫn còn hỏi hắn: “Ngươi bình thường trừ tiêu cục ra, không còn chỗ đặt chân sao? Ngươi vẫn phải có một nơi ở chứ. …. Không thì, không thì …. Ngươi để nữ lang của ta ở đâu?”

Thành nhũ mẫu uyển chuyển ám chỉ cho Thời Vũ chuyện “nam nữ thành thân”, Thời Vũ nghiêng đầu, lại tưởng là chuyện … nhà ở?

Đúng vậy.

Nếu hắn có nhà riêng thì cái nhũ mẫu đáng ghét này liền chẳng thể quấy rầy hắn cùng Ương Ương nữa? Hắn mỗi lần muốn thân thiết với Ương Ương, nàng liền từ chối nguây nguẩy nói “Nhũ mẫu còn ở đây mà”.

Ương Ương khỏi phải lần nào cũng khẩn khẩn trương trương, còn hắn thì có thể muốn làm gì thì làm.

Nhưng mà …. Chỗ ở cố định, với một sát thủ mà nói, quá nguy hiểm.

Thời Vũ bỗng dưng nghĩ đến nơi ở của Kim Quang Ngự, bị kẻ thù ngày ngày nhìn chằm chằm, Kim Quang Ngự hiện tại căn bản không thể quay về. Trong lòng Thời Vũ có chút bất an, có chút sợ hãi. Hắn cảm thấy hắn đang bước trên lối mòn của Kim Quang Ngự, nhưng Thời Vũ chỉ lo sợ không yên trong chốc lát, liền định thần, không dám nghĩ nhiều.

Dù sao …. Hắn nghĩ hắn sẽ ăn vạ bên người Ương Ương.

Thích Ánh Trúc cả ngày ngủ đến hôn mê, hừng đông ngày tiếp theo mới có tinh thần trở lại. Nhũ mẫu nhìn nàng ăn cơm uống thuốc liền vừa lòng, hiểu được nguyên do nàng ngủ cả ngày hôm qua, tuy nhìn Thích Ánh Trúc vẫn vô cùng lười biếng nhưng khí sắc đã tốt hơn rất nhiều.

Thành nhũ mẫu dặn dò Thích Ánh Trúc: “Nữ lang ở nhà nghỉ tạm đi, ta xuống hiệu cầm đồ dưới chân núi xem xem những tranh chữ ngày ấy có người nào muốn mua không.”

Thích Ánh Trúc lắm miệng nói: ” Nhũ mẫu, mua thêm chút giấy và mực nữa.”

Thành nhũ mẫu: “Đã hết rồi sao?”

Thích Ánh Trúc ánh mắt né tránh, bất an vỗ ngực. Lại ấn đến mình phát đau, lập tức nghĩ đến nguyên do, thiếu niên nào đó y như chó săn nhiệt tình tàn nhẫn …. Thích Ánh Trúc đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Đã hết từ lâu rồi.”

Thành nhũ mẫu cũng không nghĩ nhiều, nàng thần bí cười với nữ lang, nghĩ thầm nữ lang còn chưa biết chuyện Thời Vũ đã về. Hơn nữa Thành nhũ mẫu còn biết chỉ cần mình rời đi, Thời Vũ kia nhất định sẽ tìm đến nữ lang. Thành nhũ mẫu thở dài, nghĩ thầm, cũng được …. Nếu người này là do nữ lang chọn, vậy thì cứ để vậy đi.

Thành nhũ mẫu không biết đã rời đi bao lâu, Thích Ánh Trúc vẫn luôn ngồi bên bàn viết viết vẽ vẽ. Nàng luôn giữ bộ dáng buồn bực không vui kia, nhu nhu nhược nhược ngồi ở đó, mày đẹp khẽ chau, cả khuôn mặt bao trùm bởi nhẹ nhẹ sầu lo không nói nên lời.

Thời Vũ ngồi trên mái hiên sương phòng nhìn nàng, thỉnh thoảng lại ló đầu xuống phía dưới.

Thích Ánh Trúc dừng bút trong tay, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng ngơ ngẩn trong chốc lát, lại thở ra một hơi thật dài.

Âm thanh Thời Vũ vang lên: “Nàng lại thở dài. Một canh giờ thôi mà nàng thở dài đến 120 lần rồi đấy.”

Thích Ánh Trúc vững vàng cầm bút, không bị âm thanh đột nhiên vang lên của hắn dọa. Chỉ là vừa nghe đến giọng nói của hắn, nàng khó tránh khỏi nghĩ đến nụ hôn ấm áp dây dưa trong mành trướng ngày ấy, Thích Ánh Trúc vẫn coi như còn trấn định nhưng vành tai lại hơi ửng hồng.

Giây phút Thích Ánh Trúc nâng mày, Thời Vũ đã thả người nhảy xuống, nhẹ nhàng bay bổng dừng trước mặt nàng.

Thời Vũ nhìn chằm chằm đôi mắt nàng nói: “Nhũ mẫu của nàng nói nàng thường xuyên sinh bệnh, ta cảm thấy là do nàng suốt ngày thở dài. Nàng xem nàng còn muốn sống nữa không, hay muốn tự sát ….”

Thích Ánh Trúc lập tức nóng nảy, giận dỗi nói: “Thời Vũ, không phải đã nói là không đề cập tới chuyện đó rồi sao!”

Thời Vũ nghiêm trang: “Ta đang nói chính sự với nàng mà. Ta cảm thấy nàng không có tham vọng muốn sống, cả ngày đều buồn bực không vui …. Ta không biết vì sao nàng không vui, nhưng nàng có thể luyện tập vui vẻ một chút.”

Hắn ghé vào cửa sổ, như dán bên gương mặt nàng. Thích Ánh Trúc bất động thanh sắc lui về phía sau, trong mắt hắn lóe lên màu nắng vàng, thật nghiêm túc nói: “Ta dạy nàng, từ hôm nay trở đi, chúng ta luyện tập vui vẻ một chút. Mỗi ngày từ việc thở dài ít hơn 50 lần bắt đầu luyện tập, thế nào?”

Con ngươi Thích Ánh Trúc trong veo linh động nhìn chằm chằm hắn, nàng nhỏ giọng nói: “Ở đâu ra chuyện vui vẻ mà luyện?”

Thời Vũ chỉ chờ nàng nói vậy.

Hắn giương đôi mắt lên, trịnh trọng tuyên bố: “Ta quyết định, ta phải có một căn nhà riêng, chào mừng ngươi đến nhà của ta.”

Thích Ánh Trúc nháy mắt. Thời Vũ nói ra mục đích của mình: “Tới khi đó, lúc ta ngủ với ngươi, nhũ mẫu của ngươi sẽ không tới quấy rầy nữa, ngươi cũng không cần đuổi ta đi nữa.”

Mặt Thích Ánh Trúc đỏ lên nhanh chóng, nàng lắp bắp nói: “Thời Vũ, ta không phải đã nói, không được đem lời này nói ra khỏi miệng sao? Không được, không được nói  cái chữ ‘ngủ’ này nữa ….”

Thời Vũ thân mình đứng thẳng, rũ mắt nhìn nàng: “Đây chính là suy nghĩ chân thật của ta đấy. Ngươi không cho ta nói thì làm sao ngươi biết được?”

Thích Ánh Trúc xoay mặt qua, ánh mắt lập lòe: “Ngươi, ngươi phải đổi cách nói khác chứ …. Ám, ám chỉ cho ta biết là được rồi, không được, không được để tất cả mọi người đều nghe hiểu rõ ràng như vậy.”

Thời Vũ buồn bực: “Ta làm sao mà ám chỉ cho ngươi giờ?”

Ngón tay Thích Ánh Trúc sắp vò nát giấy Tuyên Thành, giấy bị nàng vò đến nhăn nhó dúm dó nhưng sao mà so được với trái tim đang đập lúc nhanh lúc chậm của nàng. Thích Ánh Trúc nói lắp một lát, nhưng Thời Vũ lại nhìn nàng không chớp mắt, rõ ràng không bỏ qua.

Thích Ánh Trúc đột nhiên nhanh trí, buột miệng thốt ra: “Ngươi nói ghét ta …. Đúng, ngươi nói ngươi ghét ta, ta sẽ hiểu là ý gì.”

Thời Vũ ngẩn ra.

Hắn hỏi: “Vậy lúc ta thật sự ghét ngươi, ngươi có phân biệt được không?”

Thích Ánh Trúc còn chưa lên tiếng, liền thấy một khuôn mặt thiếu niên luôn luôn lãnh đạm cười lên. Thời Vũ cúi người mà đến, thân mật cọ mũi với nàng, môi càng nghịch ngợm mà dán lên môi nàng. Ánh sáng dị thường lưu chuyển trong mắt hắn, tựa như làn nước dao động.

Hắn câu lấy hồn nàng, dụ dỗ nàng: “Sau này, ngươi phải đoán xem ‘ta ghét ngươi’ là có ý gì nhé!”