Thời Vũ đi theo phía sau Thích Ánh Trúc, không ngừng hỏi: “Rốt cuộc tên nàng là gì?”
Hắn rất để ý chuyện này, nhưng lại chưa thể làm Thích Ánh Trúc mở miệng nói cho hắn biết tên họ.
Nàng cùng hắn là quan hệ gì mà phải đem khuê danh nói cho hắn?
Thiếu nữ buồn rầu đi về phía trước, dải lụa nhẹ nhàng cọ qua tay Thời Vũ. Phía trước sáng lên, gió thổi tới, bộ y phục màu xanh của Thích Ánh Trúc khẽ đung đưa,mùi thuốc phảng phất ở chóp mũi Thời Vũ.
Trái tim Thời Vũ đập liên hồi,ngón tay tê dại đến choáng váng.
Thích Ánh Trúc quay đầu lại, liếc mắt lặng yên nhìn hắn. Nàng đứng dưới ánh nến huyền ảo, dáng vẻ yếu ớt mảnh mai, làm Thời Vũ nhất thời bất lực và đầu óc trống rỗng. Thời Vũ cảm thấy mình nên làm gì đó,nhưng hắn lại không biết nên làm gì……
Thời Vũ hỏi: “…… Nàng muốn ăn bánh ngọt không?”
Thích Ánh Trúc ngạc nhiên, thành thật trả lời: “Ta không đói.”
Thời Vũ rầu rĩ “Ừ” một tiếng.
Đôi mắt Thích Ánh Trúc nhìn theo hướng người đi ngang qua bọn họ.Một người cõng trên vai một tiểu hài tử,mà tiểu hài tử trong tay phe phẩy một con chuồn chuồn tre. Chuồn chuồn tre quay quay, hài tử lại bị náo nhiệt trên đường hấp dẫn,nhìn đến hoa cả mắt,không khỏi buông tay đang cầm chuồn chuồn tre ra.
Chuồn chuồn tre lung lay hướng Thích Ánh Trúc bay tới. Chuồn chuồn tre ở trong gió xoay xiêu xiêu vẹo vẹo, khi nó sắp đáp vào mặt của Thích Ánh Trúc thì nàng giơ tay lên bắt.
Nàng bắt lấy không khí, vì phía sau duỗi tới một bàn tay, vững vàng mà bắt lấy chuồn chuồn tre.
Thích Ánh Trúc quay đầu, thấy ngón tay thon dài lại linh hoạt của hắn nhẹ nhàng uyển chuyển bắt lấy chuồn chuồn.Hài tử phía trước làm mất chuồn chuồn tre nhìn xung quanh tìm, thấy được nó ở chỗ bọn họ thì tức đến độ oa oa khóc lớn, đánh vào bả vai của phụ thân mình.
Thích Ánh Trúc mặt đỏ: “Trả lại cho nó đi?”
Thời Vũ mặt đột nhiên sấn tới, Thích Ánh Trúc bị hắn làm sợ tới mức lui về phía sau một bước. Thời Vũ nhìn nàng chằm chằm, như suy nghĩ gì đó: “Nàng thích nó?”
Thích Ánh Trúc: “…… Không có.”
Thời Vũ nghiêng đầu, đột ngột nói: “Đơn giản như khắc gỗ thì ta làm được.”
Thích Ánh Trúc khó hiểu mà nhìn về phía hắn, Thời Vũ xoay qua đuổi theo đôi cha con kia. Thích Ánh Trúc buồn chán, không biết Thời Vũ cùng họ nói như nào mà khi hắn trở về, chuồn chuồn tre kia vẫn còn ở trong tay hắn. Thời Vũ cười tủm tỉm; “Bọn họ cho ta rồi. Cho nàng này!”
Hắn thoải mái mà đem chuồn chuồn tre đưa cho Thích Ánh Trúc, rõ ràng đôi mắt nàng nhẹ nhàng sáng lên. Nàng luôn trong bộ dạng rầu rĩ không vui, vì thế mỗi lần nàng hơi hơi lộ ra chút vui vẻ thì trong lòng Thời Vũ cũng vui vẻ theo.
Thích Ánh Trúc cầm chuồn chuồn tre trong tay nhìn một cách lạ lẫm. Nàng lớn lên ở khuê phòng, bệnh tật quanh năm,nàng chưa bao giờ nhìn thấy một thứ mới lạ như vậy.Những người tới thăm bệnh nàng,đều mang cho nàng những dược liệu trân quý, châu báu lụa là, ai sẽ lấy thứ bình thường như vậy tặng cho thiên kim Hầu phủ chứ?
Trái tim Thích Ánh Trúc rộn ràng, cầm chuồn chuồn tre trên tay không biết làm sao. Thời Vũ từ sau dán sát tới, giống như đem nàng ôm vào trong lòng ngực. Nàng hoảng sợ định bỏ đi thì hắn tới nắm lấy tay nàng, bên tai là giọng nói trong trẻo của chàng thiếu niên: “Chơi như vậy nè.”
Hắn thổi một hơi vào thứ nàng cầm trên tay kia, hơi thở nhẹ nhàng lướt bên tai Thích Ánh Trúc rồi hạ xuống tóc nàng.
Mặt thiếu nữ nhất thời đỏ lên.
Hắn bắt lấy tay dạy nàng chơi,trái tim nàng như bị xé làm đôi.
Nhất thời hơi thở của hắn nóng rực phảng phất ở má nàng, hắn chạm vào tay nàng, làm chuồn chuồn tre kia lay động.
Thích Ánh Trúc chân tay vụng về, Thời Vũ lại rất kiên nhẫn. Hắn không chỉ dạy nàng cách chơi mà hắn còn cười trộm. Nàng vài lần nghe được âm thanh hắn ở phía sau cười trộm,làm cho nàng càng xấu hổ. Thời Vũ hơi nghiêng đầu, môi cọ qua vành tai nàng, hắn mở miệng,nhẹ nhàng cắn lên tai nàng một cái.
Thích Ánh Trúc run lên, đột nhiên ngẩng đầu muốn đẩy người nào đó: “Thời Vũ!”
Thời Vũ chột dạ lùi ra mấy trượng.Tim hắn đập loạn lại nhìn đến ánh mắt trách móc bực tức của nàng làm cho hắn lại càng chột dạ nhưng lại càng cảm thấy kích thích…… Còn có chút ngượng ngùng.
Cảm xúc dạt dào làm Thời Vũ có chút bối rối,hắn xoay qua thì nhìn thấy những bức tượng đất sét đã được người bán hàng bày ra.
Hắn nói: “Nhìn kìa!”
Thích Ánh Trúc nhìn theo ánh mắt của hắn,tất cả những thứ được mua bán ở đây với nàng lạ lẫm vạn phần. Nàng cố gắng kìm nén sự tò mò của mình nhưng nàng chung quy vẫn có vài phần tâm tính của thiếu nữ nên nhìn đến quên cả chớp mắt.
Thời Vũ liền tới nhìn nàng.
Thời Vũ: “Nàng thích?”
Thích Ánh Trúc vội vàng lắc đầu, dời đi ánh mắt: “Thời Vũ, chúng ta đi thôi.”
Nàng ôm chặt chuồn chuồn tre của mình,nghĩ rằng như vậy là đủ rồi.Trước khi nàng qua đời,ít nhất cũng phải có một kỉ niệm đẹp trong quá khứ. Nàng cúi đầu, ghi nhớ kĩ đêm nay.
Ngay sau đó một cái tượng đất sét rực rỡ màu sắc chỉ nhỏ bằng ngón tay đung đưa trước mắt nàng.
Thích Ánh Trúc trái tim yếu ớt, nàng bị dọa đến tim đập nhanh hơn lùi lại phía sau, ngẩng đầu, quả nhiên là Thời Vũ cầm tượng đất. Thời Vũ nhìn nàng, quả nhiên là bị hoảng sợ, làm cho hắn không khỏi nhướng mày.
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, cười đến lộ răng nanh: “Nàng thật nhát gan.”
Thích Ánh Trúc giận: “Thời Vũ, đừng làm ta sợ!”
Thời Vũ hừ một tiếng, tay duỗi ra, đem tượng đất ném vào trong lòng nàng. Hắn hào phóng vô cùng: “Tặng nàng.”
Thích Ánh Trúc sửng sốt, nàng nói không cần, nói mình không có tiền. Thời Vũ không để tâm len vào trong đám đông, để tượng đất cho nàng chơi. Thích Ánh Trúc bối rối đứng tại chỗ trong chốc lát, không biết mình nên chờ hắn hay vẫn là đi vào trong đám đông tìm hắn, Thời Vũ lại đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh nàng.
Bàn tay của hắn hướng về phía trước mở ra,có một cây trâm gỗ xuất hiện ở lòng bàn tay. Cây trâm mộc mạc ở trên có khắc hoa mộc lan, nhợt nhạt vài nét bút, chạm trổ lại tinh tế.
Thời Vũ: “Tặng nàng! Hừ, nàng thích loại gỗ bùn này…… Ta làm tốt hơn họ.”
Thích Ánh Trúc giải thích: “Ta không có thích gỗ bùn.”
Nàng nói: “Ta không thể nhận trâm của ngươi.”
Nhận cây trâm này là có ý, nó tượng trưng cho sự hạnh phúc của nam tử và nữ tử…… Nhưng nàng đoán Thời Vũ không biết đây là có ý nghĩa gì.
Thời Vũ xụ mặt xuống: “Không, ta phải đưa cho nàng.”
Hắn không đợi nàng cự tuyệt, nhoài người tới cài trâm lên tóc nàng. Thích Ánh Trúc cứng đờ không dám lộn xộn, tâm tình hoảng loạn. Khoảng cách gần như vậy,nàng cảm nhận được hơi thở hắn phả lên mặt nàng, ngón tay lại đặt lên tóc nàng.
Thích Ánh Trúc trong chốc lát tưởng mình ra ngoài không có thay xiêm y, có phải xiêm y nhăn rồi không, nàng không có trang điểm, sắc mặt có phải quá kém không, đôi mắt nàng có đủ to không, tóc có bẩn không ……
Thời Vũ nói: “Đẹp.”
Thích Ánh Trúc ngơ ngác nhìn hắn.
Dưới những ngọn đèn trùng trùng điệp điệp, hắn nhìn nàng cười, lông mi dính bụi, lấp lánh như cá bạc. Thời Vũ đỏ mặt:
“Thất cô nương,có lẽ ta đã nhìn thấy tiểu tiên nữ đẹp nhất rồi.”
Hắn nói xong, không biết là ngượng ngùng, hay là có cái gì mới lại hấp dẫn hắn, hắn vuốt tóc nàng rồi biến mất, Thích Ánh Trúc bị hắn làm sợ tới mức trái tim như ngừng đập.
Nàng ôm ngực mình, cúi đầu rất lâu, mím chặt môi.
Ngay sau đó, Thời Vũ lại lần nữa xuất hiện. Hắn lại mang theo đồ chơi mới: “Tặng nàng!”
Thích Ánh Trúc: “Ngươi không cần tặng ta…… Ta không có ngân lượng, không thể trả lại cho ngươi.”
Thời Vũ không thèm để ý: “Ta có ngân lượng là được, nàng không biết được ta có nhiều ngân lượng thế nào đâu!”
Thích Ánh Trúc vẫn chưa thể tỉnh táo, trong lòng cảm động hắn đã đối xử với mình như thế. Nàng nhìn ra rồi, Thời Vũ hành sự không nghĩ ngợi nhiều, đều dựa vào tâm tình…… Hắn dựa vào tâm tình, lại mua cho nàng nhiều đồ như vậy, tâm tư hắn dành cho nàng…… Thích Ánh Trúc cúi đầu.
Nàng nhỏ giọng: “Thích Ánh Trúc.”
Thời Vũ không biết nàng đang nói cái gì: “Gì cơ?”
Thích Ánh Trúc ngẩng đầu, nàng đi theo hắn học hư, lộ ra vài phần thần sắc giảo hoạt, nói: “Không có gì, ngươi tiếp tục chơi đi.”
Nàng chỉ là nhìn chằm chằm hắn.
Chàng thiếu niên dưới ánh đèn mờ ảo xâm nhập vào thế giới của nàng như mưa trong đêm xuân. Mặt trời mùa xuân tỏa sáng rực rỡ, nhưng cũng chính hắn đã nói hắn sẽ rất nhanh rời đi. Nàng đã quen với chuyện ốm đau bệnh tật vậy nên nàng không dám hy vọng xa vời cái gì, nàng lặng lẽ nói cho chính mình: Từng có một đêm như vậy là đủ rồi.
—
Thời Vũ vẫn mua cho Thích Ánh Trúc rất nhiều đồ chơi như cũ, nhiều đến nỗi nàng ôm không hết.
Thời Vũ một bên mua, một bên trong lòng có chút tiếc nuối. Mỗi lần nàng mua một chút đồ vật, trong lòng hắn lại yên lặng thêm một câu ——
Tiền tiêu vặt ngày mai xem như là hết rồi;
Quên nó đi,ngày mai đi Uy Mãnh tiêu cục ăn cơm;
Ngày kia cũng không ăn vặt;
Không mua đồ chơi cho chính mình;
Trong mười ngày tới không mua đồ, không ăn cơm, cũng không uống nước, ta không có tiền, ta không muốn chết vì nghèo……
Nhưng mà hắn trong lòng có bao nhiêu không tình nguyện thì tay lại giống như không phải của hắn. Nhìn nàng cười, hắn liền mua…… Hắn đây là giống kịch nói “Phong hỏa hí chư hầu”, chỉ vì nụ cười của mỹ nhân.
Thời Vũ hiểu tên hôn quân đó.
Hai người chỉ đi dạo một lúc, thực tế cũng không đi bao xa, Thích Ánh Trúc lại cảm thấy mệt mỏi. Thời Vũ mang nàng đi sân khấu kịch nghe diễn, hai người đứng ở trong đám đông, Thời Vũ xem náo nhiệt, nhưng khi hắn quay đầu lại thấy Thích Ánh Trúc xem ra không thích thú.
Thích Ánh Trúc buồn bã nói: “Ta khi còn nhỏ, cũng xem sân khấu kịch qua rèm …… Khi đó mọi người đều nói nơi đó đông người sợ ta bị té, không cho ta đến xem.”
Thời Vũ nghe mà thương,nói: “Vậy không bằng nàng đi theo ta, ta mỗi ngày đều cho nàng nghe kịch.”
Hí khúc thanh tiêm, si nhi oán nữ, trên đài dưới đài, đều là ngươi ta.
Thích Ánh Trúc trong lòng rung động như sau một trận mưa xuân, nàng không khỏi kinh ngạc, thấp giọng: “Ngươi lại nói nhảm rồi.”
Lời hát hữu tình: “Yểu điệu thục nữ, thuỳ mị nữ tử, ngóng chờ quân tử, một lời cầu thân……”
Dưới đài ồn ào,trái tim Thích Ánh Trúc như lửa đốt giống như sợ ai đó nhận ra nàng. Trên đài nam nhân đang hát…… Cắt không đứt, gỡ rối hơn, buồn vô cớ.
Trong tiếng ồn ào,Thời Vũ rầu rĩ không vui, nhưng hắn không thể đứng chỗ này được. Hắn tưởng có thể cùng Thích Ánh Trúc nói chuyện,nhưng Thích Ánh Trúc lại chỉ nhìn chằm chằm sân khấu kịch…… Thời Vũ tiến đến bên lỗ tai nàng, nàng cảnh giác mà che lại, không để cho hắn cắn.
Thời Vũ tức giận.
Hắn đành phải hét lên: “Nàng đói không? Ta dẫn nàng đi mua bánh bột ngô ăn?”
Hắn dặn dò Thích Ánh Trúc ở yên một chỗ, vừa quay người hắn liền biến mất. Thích Ánh Trúc cũng không để ý lắm vì từ ngày gặp hắn luôn là xuất quỷ nhập thần, mà trên đài diễn rất thật làm Thích Ánh Trúc thích thú. Nàng trước kia tuy rằng cũng đã nghe qua, nhưng một người rầu rĩ nghe một mình nghe khác với chuyện cùng nhiều người ở dưới sân khấu kịch cùng nghe.
Thích Ánh Trúc bên này yên tĩnh nghe diễn, bóng người Thời Vũ vừa biến mất, thì có vị sát thủ ăn mặc thường phục trang điểm thành người thường, đang đứng nơi lầu hai tửu quán đối diện sân khấu kịch đã nhìn rất rõ ràng: “Ác ma Thời Vũ” cả đêm đều ở cùng vị cô nương kia, mấy người này đã rõ cô nương này đối Thời Vũ rất quan trọng.
Mấy người gật đầu: “Xem ra chính là nàng.”
Mấy người đối diện: “Hiện tại đi xuống bắt nàng?”
Nhóm sát thủ nhanh chóng quyết định,sau khi có kế hoạch họ đã biến mất khỏi lầu trên. Nhiều người từ các hướng khác nhau xuất hiện ở trong đám đông, hòa vào dòng người, hướng về sân khấu kịch. Bọn họ nhìn chằm chằm Thích Ánh Trúc, nhìn khoảng cách ngày càng gần.
Nhưng mà muốn không một tiếng động đi qua cũng không dễ dàng, người ở đây thật sự quá nhiều. Đột nhiên, chiêng trống yên lặng, trên đài buổi diễn kết thúc,tiếng vỗ tay ầm ầm cùng âm thanh ủng hộ từ trong đám đông bùng nổ, làm mấy sát thủ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bọn họ đồng thời đều nhạy bén phát hiện, Thời Vũ đã quay lại. Mấy người cúi đầu đi nhanh làm bộ dáng bá tánh bình thường.
Kết thúc một màn kịch, cũng là lúc con người ta phải thức tỉnh, Thích Ánh Trúc đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại. Nàng bị đám người rời đi đẩy tới đẩy lui. Hoảng hốt thở dốc, nàng lúc này mới sợ hãi, gọi: “Thời Vũ, Thời Vũ……”
Thích Ánh Trúc bị đẩy đến hô hấp khó khăn,tinh thần cũng không tỉnh táo. Nàng càng ngày càng khó chịu thì trong tầm mắt nhìn thấy một bóng dáng thiếu niên áo đen. Thích Ánh Trúc cắn răng, kiên trì nỗ lực hướng người rướn tới. Nàng bị đám người nọ dẫm vào chân,ánh mắt ngấn lệ.
Thích Ánh Trúc duỗi tay đẩy người phía sau lưng, giọng xót xa mang nét làm nũng: “Thời Vũ, ngươi như thế nào lại không để ý tới ta?”
Người kia bỗng dưng quay đầu lại, Thích Ánh Trúc ngẩn ra, thì ra đây là nữ giả nam trang. Thiếu nữ mặc võ bào nam tử, tóc búi cao đuôi ngựa, nhưng căn bản không phải là Thời Vũ mà Thích Ánh Trúc biết.
Thích Ánh Trúc ngẩn ngơ, nàng lùi về phía sau, bị một vị nữ giả nam trang nắm lấy tay: “Ngươi tìm ta?”
Thích Ánh Trúc nghe được phía sau truyền đến giọng nói không vui của thiếu niên: “Thất cô nương!”
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy Thời Vũ cầm túi giấy dầu mà trừng mắt.