Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 86: Hôn lễ của An ngọc

Chủ nhật đến rất nhanh, cuối cùng tôi vẫn là nghe An Bình khuyên bảo, tay không mà đến.

Váy mặc chính là cái trước đó mẹ tặng cho tôi, trước khi ra cửa cố ý đem mái tóc màu đen cuộn gọn lại sau đầu.

Tôi trang điểm nhẹ, dù sao cũng là tham gia hôn lễ người khác nên thỏa đáng một chút.

Tôi nhìn dáng vẻ với váy áo trong gương, trong đầu trước hết nhất xẹt qua, là khi mình lần đầu tiên mặc cái váy này được sắc quỷ hỗ trợ, lúc kia còn kém chút bị sắc quỷ hóa thân thành sói té nhào vào giường, lần nữa ăn xong lau sạch.

Nếu không phải An Bình gọi điện thoại tới, có lẽ tôi ngày đó cũng đừng nghĩ xuống giường.

Vừa nghĩ tới ngày đó tôi từ trong gương nhìn thấy bộ dáng mình, mặt liền không khỏi đỏ lên.

Một màn tràng cảnh kia, tựa như là quấy rối, một mực cắm rễ tại trong óc của tôi, tôi không muốn nghĩ tới bọn chúng, bọn chúng nhất định phải tại trong óc của tôi lặp lại một lần lại một lần, khiến cho tôi hận không thể trực tiếp cởi cái váy này ra!

Thật sự là quá ảnh hưởng tâm trạng!

Tôi đỏ mặt, ôm cái giỏ nhỏ dự định đi ra ngoài, ngồi taxi tiến về cửa hàng áo liệm.

Bởi vì tôi không biết địa chỉ cụ thể an gia, An Bình bảo hôm nay An gia gia muốn đích thân đưa chúng tôi đi, cho nên trước đó đã dặn dò tôi đến nhà gia gia rồi cùng đi.

Mẹ nhìn thấy tôi một lượt, bà biết tôi chuẩn bị đi tham gia hôn lễ, một mặt say mê nhìn qua tôi: “Tiểu Hoa Chúng ta cũng đã trưởng thành rồi, không những vậy trưởng thành một đại mỹ nữ nữa nha.”

Bà giống như nhìn ra tôi không được tự nhiên, cùng ngượng ngùng, có chút kinh ngạc, cười đến xảo trá:” Mặt của con làm sao đỏ như vậy ha?”

Tôi bị ngữ khí bà trêu chọc làm cho mặt càng nóng, muốn lườm bà một chút, hai tay bụm mặt mở cửa, vội vàng bên trong đi ra.

Mẹ còn không biết tôi vì cái gì đỏ mặt, trêu chọc tôi, thật sự là.

Tôi xỏ chân bước vào giày xăng đan trong suốt, hướng phía dưới lầu đi đến.

Cửa tiểu khu có một xe taxi dừng ở ven đường, chuẩn bị kiếm khách, cho nên tôi khôngdo dự đi đến xe taxi, trực tiếp lên xe, báo địa chỉ.

Người tài xế này nghe được tôi muốn đi cửa hàng áo liệm, ánh mắt kỳ quái xuyên qua kính chiếu hậu nhìn tôi một chút, lại quét mắt nhìn xuống y phục tôi, nhíu nhíu mày, đại khái cảm thấy tôi rất kỳ quái đi.

Theo lý mà nói, người đi cửa hàng áo liệm, đại bộ phận bởi vì trong nhà có người ra đi, ăn mặc nhất định sẽ mười phần thanh lịch, thậm chí dứt khoát là trang phục đen trắng.

Khả năng nhìn tôi như muốn đi tham gia tụ hội cùng tiệc tùng thịnh trang gì đó, khiến thúc ấy cảm giác rất kinh ngạc.

Bất quá, loại ánh mắt này tôi đã gần như quen thuộc.

Thời điểm Vừa mới bắt đầu đi cửa hàng áo liệm, đại thúc lái xe cuối cùng sẽ hỏi thăm cái này, hỏi thăm kia, giống như muốn từ trong miệng tôi nghe ra một chút manh mối, nói trắng ra là, chính là lòng hiếu kỳ quấy phá.

Người ta ngày ngày đợi trên xe, đối mặt chỉ có khách hàng này đến hành khách khác, đối tượng trò chuyện cũng chỉ có bọn họ, từ trong miệng bọn họ thu hoạch được một chút chuyện lý thú hoặc là tin tức có lẽ liền trở thành thú tiêu khiển duy nhất mỗi ngày của chú ấy.

Tôi liền hàm hồ nói lại hai câu, nói lập lờ nước đôi, đại thúc hẳn là nhìn ra bộ dáng, không yên lòng cũng biết tôi không muốn tiết lộ thêm thứ gì, hơi có chút thất vọng ngậm miệng lại.

Trong xe taxi lại về tới yên tĩnh vốn có.

Chỉ có ngoài xe truyền đến thanh âm của người, còn có tiếng xe ồn ào, một chút từ xe bên cạnh chạy nhanh qua, phát ra thanh âm kịch liệt của môtơ cùng tua bin, truyền ra thật xa mới bao phủ trong dòng xe cộ.

Lúc tôi đến cửa hàng áo liệm, An gia gia đầu đầy mồ hôi đứng bên cạnh quan tài, hai đầu lông mày nhíu chặt, hai cánh tay cầm thước dây, đánh dấu trên thi thể, thỉnh thoảng ở một bên bên trên sách nhỏ Ghi chép thứ gì dó.

An bình mặc một bộ váy bồng bồng màu xanh biển, chân mang một đôi giày cao gót rất khoa trương, tóc dài được cô ấy cuốn qua, xinh đẹp rũ xuống sau lưng.

An gia gia nói gì đó An Bình, tuy vậy tiểu ny tử kia một mặt không thèm quan tâm để cho tôi hơn phân nửa đoán được nội dung bọn họ nói chuyện.

Tôi trả tiền rồi xuống xe, đi vào trong tiệm, An Bình nhìn thấy tôi, lập tức nhào lên.

“Tiểu Hoa cậu nhìn đi, nhìn mình rất lộ sao? Không có đi, nào có mà”.

Vừa rồi An gia gia lại lầm bầm, hơn phân nửa chính là quần áo An Bình.

Nói thật, váy hoàn toàn chính xác không bại lộ, nhưng để nhìn lại cô ấy xem nào.

An bình thân cao qua một mét bảy, chiếc váy bồng bồng liền lộ ra có chút ngắn, cộng thêm còn mang vào một đôi giày cao gót cao như vậy, đây không phải lộ ra chân càng dài mà!

Trách không được An gia gia sẽ nói lộ, nhìn qua chính là đôi chân dài trắng bóng, nghĩ làm sao có thể không bị ông nói chứ.

“Gia gia còn bắt mình đi đổi bộ khác, mình mới không muốn”.

An gia gia cầm một cây bút, sau khi bên trên vở ghi chép, ghi lại một điểm tin tức cuối cùng, đem vở đóng lại, đặt ở trên bàn, cầm lấy khăn mặt vây quanh ở trên cổ, lau trán cùng cổ của mình.

Tôi lo lắng hỏi một chút tình trạng cơ thể của ông, trước đó cùng ba huynh đệ an gia đi trừ quỷ, không biết hiện tại khôi phục tơi đâu rồi.

“Chào buổi sáng, Hoa nha đầu tới rồi, lão phu ta an tâm rồi”. An gia gia cười ha ha, dáng vẻ hòa ái mười phần hiền lành, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng An Bình, luôn luôn không vừa ý trề miệng, còn muốn nói nhiều cái gì, cuối cùng vẫn như cũ là ngậm miệng lại.

“Các cháu chờ ta một chút, ta đi tắm đã”.

Ông cầm khăn tay, hướng phía đằng sau cửa hàng áo liệm đi đến, dép lê giẫm trên mặt đất phát ra âm thanh lẹt bẹt.

Tôi cảm giác hai tay mình trống trơn, rất thấy không được tự nhiên, vừa nghĩ tới mình chờ chút muốn tay không tới cửa, lại tham gia hôn lễ của người khác, trong lòng đã cảm thấy rất kỳ cục.

Toàn thân không được thoải mái.

An bình không ngừng trấn an tôi: “Không cần, không cần, gia gia đều nói không cần, cậu cũng đừng lo lắng”.

Tôi cuối cùng vẫn là nhẹ gật đầu, tạm thời yên tâm bên trong xấu hổ.

An gia gia lần nữa lúc đi ra, đổi một thân trang phục, so sánh áo lót thêm quần đùi bình thường, lần này trang phục rõ ràng nghiêm chỉnh chút.

Thế nhưng, trong mắt của tôi, cũng chỉ là một chút.

Nói thật, vẫn như cũ là một bộ dáng vẻ rất tùy ý.

Phải nói, lần này là hôn lễ của chị họ An Bình, An gia gia làm chủ an gia, tự nhiên là cách ăn mặc phải thật tốt một chút, nhưng nhìn tình huống trước mắt, có vẻ như An gia gia không có ý nghĩ như vậy.

Cái này khiến tôi không khỏi nghĩ tới An Bình ở đã nói với tôi một câu.

Cuộc hôn lễ này không tầm thường.

Không phải, cho dù là chi thứ, không phải đại hôn tiểu bối trực hệ, cũng sẽ không qua loa như thế.

Lần này hôn lễ, đến cùng sẽ phát sinh sự tình gì?

……

Làm thời điểm chúng tôi đến hiện trường hôn lễ,đó là một ngôi nhà lớn tọa lạc trong một rừng cây, bốn phía đều là một mảnh xanh mơn mởn, cổng đậu thật nhiều xe, trong đó tự nhiên không thiếu xe sang trọng, giá trị hơn trăm vạn.

Cổng chỉ có một nam một nữ ở đó tiếp đãi quý khách, bất quá xem trang phục bọn họ, không giống như là người mới.

Trên cửa treo một khối bảng hiệu, bảng hiệu bên trên rất đoan chính ghi hai chữ An phủ.

Ở bên cạnh của bọn họ, đặt một khối biển gỗ dựng thẳng, trên bảng hiệu viết vài chữ cái to.

Tân nương: An ngọc,

Tân lang: Tư Đồ cảnh,

Chúc mừng tân hôn.

Lúc chúng tôi tới tới cửa, trước mắt đôi nam nữ này tuổi tác tương tự tôi hướng phía An gia gia cung kính nói: “Gia chủ.”

Sau đó đối An Bình lại là nhẹ gật đầu: “Đại tiểu thư”.

Sau đó hướng phía tôi quăng tới ánh mắt tò mò, đương nhiên, phần cung kính kia vẫn không có biến mất, có thể nhìn thấy tôi và An gia gia còn có An Bình cùng đi, cho rằng tôi là khách quý đi.

An bình nắm lấy cổ tay của tôi, hướng phía bên trong đi đến, cũng không có nhìn nhiều bọn họ.

Ngạo mạn cùng dáng vẻ xa lánh, khiến cho tôi trong lòng lập tức lộp bộp rơi xuống.

Quả nhiên, nàng cùng giống như An gia gia nói, người đối diện tiểu bối bên trong tất cả đều rất xa lánh, lạnh lùng, cơ hồ không nói lời nào, nhiều lắm là thời điểm chạm mặt gật gật đầu, nói khó nghe một điểm, chính là so với người xa lạ không có gì khác biệt.

Sau khi vào cửa, tôi chú ý tới treo ở ngoài cửa, đèn lồng đỏ trên xà ngang, trong căn biệt thự khắp nơi đều là người, phần lớn đều là quý khách, mỗi tòa nhà cổng đều phủ lên đèn lồng đỏ, chữ hỉ màu đỏ dán tại trên cửa làm bằng gỗ, trông qua một mảnh đỏ chói, đỏ vui mừng tăng thêm náo nhiệt cho khoảng sân, không khí lộ ra mười phần sung sướng.

Không có gì đáng ngạc nhiên, phong cách tổng thể của An gia vẫn giống như của biệt thự ở thời Trung Hoa Dân Quốc, mang theo khí tức cổ kính.

Trong sân có con đường nhỏ phủ lên đá cuội, còn mang theo ao nước giả sơn nhỏ, từng cây từng cây đại thụ rất chỉnh tề xếp tại kia. Những bông hoa trên những luống hoa trông như chúng thường xuyên được chăm sóc, chúng vô cùng tươi tắn xinh đẹp.

Con mắt nhìn về phía chính sảnh, mơ hồ có thể thấy bên trong có một ít người trò chuyện với nhau, bên trong trang trí chỉnh thể, cũng là tòa nhà này trưng bày dáng vẻ nguyên bản, không có một chút khí tức hiện đại nào.

Bước vào phiến cửa lớn kia, tôi liền cảm giác, mình giống như là về trong một cái thời kì lịch sử nào đó, nơi này quả thực cùng bên ngoài là thế giới khác nhau.

Ngay người trong gia tộc vẫn tồn tại địa vị giai cấp tương đối cao.

Thật đúng là lâu đời mà.

Trước đó khi tôi vẫn ở cùng An Bình, làm sao có thể nghĩ được rằng cô ấy lại xuất sinh tại trong gia tộc dạng này đâu?

“Vừa rồi chính là……”

“Đó là anh em họ của mình, không phải chị họ và người đàn ông của chị ấy”.

Tôi nhìn cô ấy một cách kì lạ.

“Người đàn ông của chị ấy?”

“Không phải nên gọi là anh rể họ sao?”

An gia gia tiến vào cửa, liền bị mấy người đàn ông mặc âu phục dẫn ra, bọn hắn đứng bên cạnh một cây đại thụ, trò chuyện thứ gì, hai nam nhân trung niên mặc âu phục kia rất là kích động, còn thỉnh thoảng cầm khăn tay lau mồ hôi, một bộ dáng vẻ nơm nớp lo sợ.

An gia gia một mặt không kiên nhẫn, cách khoảng cách xa mấy chục bước, tôi đều có thể cảm giác được.

Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, dù cho cái này trongbiệt thự lớn tràn ngập một cỗ khí tức hôn khánh vui mừng, nhưng tôi vẫn là ở trong đó ngửi ra một tia hương vị rất quái dị.

Chẳng những là mấy câu trước đó của An Bình, cô ấy đối với chồng của chị họ xưng hô cũng là rất kỳ quái.

Theo tôi đối An Bình mà lý giải, cô ấy không giống như là loại nữ sinh không có lễ phép kia, cùng với chị họ có ân oán là không thể nào.

Vấn đề chính là xuất hiện ở chồng của chị ấy.

Vừa rồi nhìn thấy ở cổng, chồng của An Ngọc là Tư Đồ cảnh.

Tôi không khỏi đối với Tư Đồ Cảnh này nhiều chút hiếu kỳ.

An bình đưa cho tôi cầm một ly nước trái cây từ một bàn đồ uống bên tiệc đứng kia, tôi còn chưa kịp nói lời cảm tạ, cô ấy liền cắt một tiếng, ngữ khí rất không thân thiện nói: “Bọn họ tới”.

Tôi sau khi nghe xong, trong lòng cảm giác rất kỳ quái, thuận ánh mắt của cô ấy nhìn lại, con mắt bỗng nhiên nhíu lại!