Tôi thấy sắc quỷ vẫn nhắm mắt, móng vuốt hoảng loạn và sợ hãi bắt đầu chiếm lấy trái tim tôi, bao phủ toàn bộ trái tim tôi.
Ngay khi tôi hoảng loạn và tự hỏi phải làm gì, thì sắc quỷ đột nhiên mở mắt ra và lập tức ngồi dậy khiến tôi giật mình
“Nương tử, ta vẫn còn sống, đừng lo lắng.”
Tôi bật khóc và thấy hắn vẫn còn sống, không có xảy ra chuyện gì, lập tức ngã nhào vào lòng ngực hắn, cảm thụ cơ thể lạnh lùng khác với người thường của hắn.
“Ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, Hoa Nhi, phu quân nàng là ai, Diêm Vương đấy, sao có thể dễ chết đến như vậy, nàng nói có đúng không, lại nói, ta vốn dĩ lại là quỷ, không chết được “
Lúc này tinh thần tôi mới hồi phục lại, vừa rồi bởi vì cảm xúc kích động mà đầu óc ngu muội. Trong lúc nhất thời quên mất sắc quỷ là lão quỷ ngàn năm bất tử. Bây giờ tôi bình tĩnh lại, và tưởng tượng sức mạnh thần thông quảng đại của hắn, đôi mắt liền mang theo phẫn nộ.
“Anh biết điều đó làm em sợ! Em nghĩ rằng anh bị bóp mũi, nghẹt thở đến chết!”
Nói tới cũng thật buồn cười, nếu sự thật thực sự giống như tôi nói, vậy hắn làm thế nào có thể là một chúa tể địa ngục, không chừng thuộc hạ cùng quỷ sai của hắn cười nhạo đến chết mất.
Tôi vẫn còn quá đơn thuần. Hắn ta giả vờ chết, doạ chút, tôi liền không biết phải làm sao. Tôi không khỏi không cảm thấy có chút mất mặt, thầm mắng chính mình ngu xuẩn
“Hoa Nhi có thể có biểu hiện như vậy, điều đó cho thấy nàng không phải không có tình cảm với ta, vi phu thật cao hứng.”
Ngươi thật cao hứng nhưng tôi thì không!
Tôi tức giận, chuẩn bị rời giường để mặc quần áo. Hiện tại là kim đã chỉ hơn ba giờ. Hôm qua tôi đã hứa với Lâm Miêu Miêu và Mao Mao đi thực hiện mong muốn cuối cùng của họ.
Đó là đi tìm hiểu nguyên nhân cái chết của Mao Mao.
Đây là tâm nguyện duy nhất của Lâm Miêu Miêu. Tôi nghĩ, sau khi tìm ra kết quả, tôi phải đi quét mộ cô ấy và nói cho cô ấy biết sự thật, hay … viết sự thật lên tờ giấy và đốt nó cho cô ấy?
Nói cách khác, đốt tiền giấy cho những người đã qua đời, thiêu cháy mọi thứ, liệu bọn họ ở âm phủ có thực sự nhận được nó?
Tôi không khỏi hỏi sắc quỷ, sắc quỷ sau khi nghe được, như thể cố tình làm kịch tính, không nói cho tôi.
“Đã nói, mỗi ngày dương gian đều có người ra đi, mà những người thân của họ còn sống sẽ đốt đồ vật cho họ, họ có thể nhận được sao?”
Sắc quỷ dùng tay vuốt ve mũi của tôi, cười:
“Nàng nghĩ sao?”
Tôi ngay lập tức trả lời:
“Ban đầu tôi không tin, đồ vật không có linh hồn, họ đã đốt chúng, chúng sẽ không xuống địa ngục và trước đây em chưa bao giờ tin vào quỷ thần, nhưng kể từ khi anh xuất hiện, em nghĩ rằng em cần phải xem xét lại vấn đề này thật kỹ. “
Đôi mắt anh ấy mang theo vẻ tán thưởng:
” Hoa Nhi, những gì nàng nói không sai, đồ vật không có linh hồn, vì vậy … bạn bè và người thân của họ đã qua đời không thể nhận được tiền giấy. “
Mắt anh ấy thờ ơ. Đây là một loại linh hồn siêu thoát (sinh tử tách rời), thực sự lạnh lùng, không một chút cảm xúc.
“Ngay cả khi thế giới thực sự có âm phủ, thực sự có âm tào địa phủ, thì thực tế này cũng sẽ không thay đổi.”
Sắc quỷ giúp tôi chải mái tóc dài, nắm tay tôi đến phòng tắm, cầm chiếc lược gỗ, nâng đầu tôi lên và chải tóc.
“Mọi người đã chết đi đốt mọi thứ, chỉ có thể nói là tâm linh kí gửi, hy vọng bọn họ có thể sau khi chết có thể sống tốt hơn, ở phía bên kia của thế giới không có bệnh tật ốm đau, giàu có và hạnh phúc.”
“Nói chính xác, đây không phải là một kiểu tự an ủi. “
Tôi lắng nghe anh nói và gật đầu đồng ý.
Đúng vậy, Sắc quỷ nói một chút cũng không sai.
Những nghi hoặc trong lòng tôi đã được gỡ bỏ, nhưng tôi lại tò mò hơn về âm phủ, và sau đó tôi tiếp tục hỏi:
“Vậy âm phủ của anh như thế nào? Em thấy anh vẫn luôn mặc trang phục cổ đại, chẳng lẽ âm phủ lại mang phong cách cổ xưa.?
sắc quỷ vuốt chải tóc tôi. Hai tay anh ấy đưa từ sau vòng qua ôm lấy eo và áp mặt và một bên má tôi.
“Thế giới được chia thành âm dương. Ta chỉ quản lý âm phủ của nước này. Các nước khác có kẻ thống trị âm phủ riêng. Thế giới dưới kia so với ở trên không hề kém hơn. Ý ta là, một ngày nào đó sẽ đưa nàng đến xem xem. “
(nghĩa là thế giới âm phủ cũng có rất nhiều nước tương ứng như ở dương gian, anh nhà chỉ là chúa tể quản lý âm phủ của Trung Quốc thôi, ví dụ như Việt Nam hay Nhật thì sẽ có người khác quản lí)
Thật buồn cười, âm phủ là nơi nào, chỉ có người chết mới đi đến đó, tôi vẫn còn sống tốt, Làm gì muốn tìm đường chết đên âm phủ? Đây không phải là tự hại chết chính mình ư?
Sắc quỷ dường như nhìn ra suy nghĩ của tôi, tay đặt ở eo của tôi nhéo không nhẹ không nặng một cái, ngữ khí có chút thoả mãn:
“Đồ ngốc, nếu ta đã nói như vậy, cam kết chắc chắn nàng đi đến âm phủ mà không xảy ra chuyện gì.”
(chả hiểu có chồng làm lớn như vậy rồi mà chị còn sợ cái gì nữa)
Hắn sợ ta không tin, lại bổ sung vài câu nữa.
“Nàng đừng quên, trong cơ thể nàng có trấn quỷ lệnh, còn cả con của chúng ta, như thế thì có thể xảy ra chuyện gì? Việc nàng lưu lại ở âm phủ và dương gian không có sự khác biệt.”
“Thật sao?”
Ta bán tín bán tin (nửa tin nửa ngờ), nhìn xuyên qua chiếc gương trước mặt thấy sắc quỷ đang ôm mình từ phía sau.
“Dĩ nhiên rồi!”
Sắc quỷ trấn an tôi.
Tôi thầm phấn khích, nhưng bây giờ tôi không vội xuống âm phủ. Tôi thích để sự tò mò này trong lòng mình, như vậy ta mỗi ngày đều có thể đi phỏng đoán âm phủ cùng dương gian không giống người thường chỗ nào, và tưởng tượng thế giới đó là nơi như nào.
……
Khi tôi ăn cơm, tất cả các bữa ăn đều là từ đầu bếp. Kể từ khi tôi vào trường đại học, tôi luôn giữ cho mười ngón tay của mình không dính nước. Dưới sự huấn luyện của mẹ, tôi đã thành thạo các kỹ năng nấu ăn.
Sắc quỷ không phát ra tiếng trong ăn bữa ăn của tôi và không có biểu hiện kích động trên khuôn mặt anh, nhưng tôi nhận ra rằng anh đã ăn rất nhiều.
“Có ổn không khi quỷ ăn đồ ăn dương gian?”
Tôi cố tình hỏi anh trước bữa ăn. Sắc mặt sắc quỷ không đổi mà trả lời.
“Ta không giống những con quỷ bình thường. Nói chính xác, ta cùng đẳng cấp với các vị thần, nhưng ta là vị thần cai trị âm phủ.”
Anh ấy hướng tới tôi chớp chớp mắt, tôi bị hành động này làm như bị điện giật tới nơi rồi, hơi đỏ cúi mặt.
Sau khi tôi rửa chén đũa và đặt nó vào tủ, chúng tôi liền dự định ra ngoài.
Gia đình của Vân Á là một tiểu khu cao cấp trong thành phố có tên là Thiên Thuỷ Long Ngâm. Tiểu khu nàychiếm một diện tích rộng lớn và được chia thành hai khu vực.
Nửa khu là phòng thang máy, tầng cao nhất trên mỗi khu là 25, và tầng sau không phải là một khu vực lớn, đó là khu biệt thự. Nó thường là những gia đình giàu có, ông chủ lớn, bạo chúa địa phương hoặc những người nổi tiếng sống ở đây.
Lúc đầu, khi tôi nhận được thông tin Lâm Miêu Miêu cung cấp, tôi thực sự cảm thấy hơi nghẹn ngào một chút.
Bởi vì bình thường tiểu khu ra vào còn cần phương tiện, bởi vì chủ hộ sống trong khu đó giàu có hoặc phú quý, sẽ luôn có nhân viên bảo vệ ở cửa, và thậm chí cảnh sát nhân dân luân phiên trực.
Bọn họ đối với những người, xe ra vào đều rất rõ ràng, tôi có thể gặp chút rắc rối.
Bất quá.. Tôi là một cô bé lớn lên cũng rất tốt bụng xinh xắn, hẳn sẽ không bị coi là một kẻ lén lút. Nếu bị họ đuổi ra, trái tim tôi cũng sẽ bình tĩnh.
Khi tôi bắt xe buýt đến cổng khu, vẫn cảm thấy sốc khi thấy khu này ở cự ly gần.
Thật không hổ là nơi sống của người giàu. Nhìn vào môi trường xanh của khu, nhìn vào những tòa nhà cao tầng và những biệt thự nhỏ tinh xảo hiện rõ ở phía sau. Tôi thở dài trong lòng.
“Hoa Nhi, cung điện của ta tốt hơn gấp đôi nơi này, nàng không cần phải hâm mộ.”
Sắc quỷ trong giọng nói mang theo chút tự hào và tự khen ngợi nơi ở của mình.
Trong lòng tôi thầm nhũ: Tôi hâm mộ anh ấy đều nhìn ra và thực sự không có gì có thể che giấu được anh ấy.
Tôi đã làm một bảng ghi chép tại phòng của người gác cửa, thêm số hộ gia đình tôi sẽ đến, và yêu cầu khoảng thời gian lưu lại, và yêu cầu điền số điện thoại vào phần ghi chú.
Hôm nay chú bảo vệ có tâm trạng không tồi, còn hàn thuyên vài lời với tôi.
“Cô gái, con ghé thăm họ hàng phải không?”
Tôi mỉm cười với hắn:
“Không, tôi là một người bạn và gia đình sống ở đây, vì vậy tôi đến đây.”
“Ây? Vậy tại sao tôi không thấy bạn đến trước đây?”
Tôi cảm thấy lúng túng, biết trước điều đó đã nói là người thân. Nếu tôi là một người bạn, chắc chắn sẽ thường xuyên qua cửa. Chết tiệt, bây giờ hắn ta có phát giác ra manh mối nào không?
Bộ não nhanh chóng vận động, và tôi nhanh chóng nói dối, không chút đỏ mặt.
“Gia đình họ vừa mới chuyển đến, vì vậy đặc biệt mời tôi đến nhà anh ấy chơi.”
“Như vậy a, trách không được!”
Bác bảo vệ mỉm cười với tôi, và đưa tay về phía cửa:
“Mau đi đi, đừng vượt quá thời gian. Nếu bạn cần ở lại lâu, bạn có thể yêu cầu chủ hộ gọi cho tôi và tôi sẽ giúp bạn thay đổi thời gian. “
” Được ạ, cảm ơn chú. “
Tôi vẫy tay chào hắn và đi về phía tiểu khu.
“Hô!”
Tôi vỗ ngực và thở dài một hơi, loại chuyện lừa dối này thực sự làm ít. Tôi nghĩ về một câu chuyện cổ tích, Pinocchio nói là dối, cái mũi sẽ dài hơn.
Tôi lặng lẽ chạm vào mũi, vừa rồi như thể chính mình sinh ra ảo giác. Mũi mình dài ra một inch.
Trước khi tôi bước vào, tôi đặc biệt hỏi bảo an tòa nhà nơi Vân Á ở đi như thế nào. Hắn ta chỉ đường cho tôi,lời ít mà ý nhiều, nói cho tôi toà nhà trong khu.
Khi tôi đến cánh cửa bên dưới, tôi gặp rắc rối.
Tôi cái gì cũng nghĩ đến nhưng duy nhất lại quên cái cửa ở lầu này.
Cửa chống trộm cao cấp là cửa yêu cầu mật khẩu. Cửa chỉ có thể được mở từ bên trong. Bất kỳ ai vào bên ngoài đều phải gọi người thuê nhà để giúp họ mở cửa, hoặc họ phải có mật khẩu.
Bây giờ tôi u sầu, và tôi cảm thấy một chút rầu rĩ trong lòng.
Tôi không thể bấm chuông cửa. Nếu Vân Á thực sự không trả lời điện thoại của tôi như tôi nghĩ, bây giờ tôi đang tìm ở cửa. Không chỉ cô ấy không cho tôi vào, tôi còn có thể bị nhân viên an ninh đuổi ra ngoài.
Hiện tại làm sao bây giờ? Người đều đã đến nơi rồi, chẳng lẽ chỉ có thể dừng tại đây sao?
Ngay khi tôi không biết phải làm gì, sắc quỷ mở miệng.
” Nàng là đang suy nghĩ về làm thế nào để mở cánh sao”
Tôi gật đầu:
“Em không biết mật khẩu, không thể bấm chuông cửa, sợ sẽ bứt dây động rừng, đến lúc đó cửa tiểu khu vào không được, mà trực tiếp bị cho sổ đen.”
Anh lấy tay tôi búng trán và mỉm cười nói:
“Đồ ngốc, nàng vẫn còn có ta, ta có thể xuyên tường, nàng vì cái gì lại không nhờ ta giúp nàng?”
(gì chứ khả năng xuyên tường vào tận nhà tắm ăn thịt người ta thì anh đây còn lạ gì)
“Ừ nhỉ!”
Tôi vỗ tay một cái lớn, kích động mà nắm lấy tay anh, nắm lấy tay anh.
“Em gần như quên mất!”
Anh mỉm cười và lắc đầu, có chút bất đắt dĩ, nhưng có phần nhiều là sủng nịnh hơn.
Tôi trơ mắt nhìn anh xuyên qua cánh cửa và đi vào trong cánh cửa.
“Anh nhìn xem có một công tắc như một nút bên cạnh cửa. Anh nhấn nó một chút.”
“Click”
Cánh cửa mở ra và tôi vội vã bước vào. Cánh cửa tự động đóng lại từ từ và cuối cùng khóa lại.
May mắn thay, có sắc quỷ, nếu không hôm nay tôi thực sự không thể thành công tiến vào tòa nhà này.
Gia đình của Vân Á sống ở tầng 16. Thang máy đi lên.
Thang máy rất yên tĩnh và tai chỉ có thể nghe thấy tiếng “ting” khi thang máy lên xuống. Tôi không biết tại sao. Tim tôi bắt đầu đập nhanh. Nó trật nhịp ban đầu.