Chương 44: Sự ràng buộc của linh hồn mẫu tử
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Tôi bối rối trước những lời lẽ nhạy cảm của anh ấy và lấy tay lau mắt. Được rồi, tôi không nói với cô ấy, tôi sẽ nói răng Mao Mao đã ra nước ngoài, và bây giờ nó đang sống rất tốt. Tôi nghĩ vậy, nhìn nó. “Cảm ơn chị.” Mao Mao dường như hiểu ánh mặt của tôi và mỉm cười với tôi. ““Mao.. Mao ° ¬- Giọng nói yếu ớt của người phụ nữ phát ra từ giường bệnh. Tôi ngạc nhiên đứng dậy khỏi ghế, vừa bấm chuông gọi bác sĩ, tôi nhận thây cơ thể của Lâm Miêu Miêu giống với ông già mái tóc hoa râm. Nhịp tim trên máy bắt đầu thấy những chuyển biến xấu, và nhịp tim bắt đầu trở nên yếu hơn và chậm hơn, rồi thẳng tắp. Cô ấy chỉ lẩm bẩm hai lần và ngay lập tức bị mất giọng. Khi thấy cảnh này, tôi vội vàng đứng dậy và bấm chuông, và khuôn mặt của Mao Mao đầy nước mắt, và hơi thở xám xịt trên cơ thể cậu bé gần như đen hơn. Tôi bấm chuông điên cuồng, và y tá chạy vào gần như ngay lập tức, theo sau là một bác sĩ. “Cô ấy không xong rồi, anh mau cứu cô ấy nhanh lên!” Tôi tránh nhau sang một bên và nhường chỗ cho họ. Tại sao … tại sao mọi thứ lại trở nên như thể này… Sắc quỷ đứng bên cạnh tôi và đột nhiên nói: “Hoa Nhi, nàng có tin rằng có một mối liên hệ tâm linh giữa mẹ và con trai.” Anh lặng lẽ nhìn một số nhân viên sơ cứu đã có mặt trong phòng sơ cứu, giọng nói không chút cảm xúc nào. Nhìn thấy cảnh ly biệt này, dường như không thể khơi gợi sự thương hại của anh ấy. “Người phụ nữ này không thể sông nổi.” “Linh hồn của Mao Mao ở đây và có một mối liên hệ đặc biệt giữa mẹ và con trai. Linh hồn của cô ấy sẽ chỉ có thể tách ra.” Trước khi anh ấy nói xong, tôi nghe thấy tiếng “tíchhhh” “Âm thanh phát ra bởi máy đo nhịp tim Tôi nhìn thấy một thứ màu trằng tách ra khỏi cơ thể của Lâm Miêu Miêu. Ngay cả khi các nhân viên y tế cố gắng cứu, Linh hồn vẫn không có dấu hiệu trở lại cơ thể. “Mẹ ơi! Mao Mao hướng tới linh hồn hét to, với một tiếng khóc nức nở. Tôi không đành lòng đến xem nó. Mới đó nó vẫn hy vọng rằng mẹ anh ây sẽ sống và tôi có thể nói với cô ấy rằng con trai anh ây có một cuộc sống tốt ở bên kia thế giới. Ngay cả khi đây là một lời nói dối, Lâm Miêu Miêu có thể tràn ngập niềm tin. Đó là một điều tốt! Nhưng tôi không ngờ rằng sự việc đã phát triển như vậy! Tôi chuẩn bị bước về phía trước, sắc quỷ ngăn tôi lại và nhìn xung quanh. “Hắc bạch vô thường không đến. Dường như cô ẫy vẫn còn chấp niệm chưa được giải quyết.” Vậy chấp niệm của Lâm Miêu Miêu là gì? Tôi thấy rằng linh hồn cô ấy đang nằm dần dần đứng thằng từ vị trí ban đầu, và cô ấy đứng trên mặt đất với một lớp ánh sáng trắng tinh khiết, không một chút tạp chất. Mao Mao lao về phía cô, khóc rất to, nhưng chỉ có tôi và sắc quỷ có thể nghe thấy. Nhân viên y tế vẫn đang giúp Lâm Miêu Miêu mà không hề bỏ cuộc, nhưng tôi biết kết quả. Nhìn thấy cảnh hai mẹ con gặp nhau, nỗi buồn trong lòng tôi dịu đi rất nhiều. Nếu Lâm Miêu Miêu mở mắt và nhìn thấy con trai mình, liệu nỗi ám ảnh của cô có biến mất? Đôi mắt của Lâm Miêu Miêu từ từ mở ra, và cô ây nhìn thấy đứa con trai trước mặt ngay từ cái nhìn đầu tiên liền sững sờ. Tôi nghĩ cô ấy sẽ tỏ vẻ vui mừng. Ai ngờ, cô ấy bi thống che mặt, khó mà tin được cảnh trước mặt này. “Mao Mao! Mao Mao, tại sao con lại ở đây! Vì cái gì…. tại sao con hiện tại lại là cái bộ dạng này?!” Cô thấy rằng đứa con trai trước mặt mình là một linh hồn và khóc trong nước mắt! Cô ây ngồi xổm trên mặt đất, khóc vì mất giọng, và giọng nói của linh hồn rất mờ mịt, cộng với tiếng khóc của cô ấy, nó khiến tôi nổi da gà, và âm thanh thật thê lương, khiến trái tim tôi run rẩy. Sắc quỷ giữ tôi nhẹ nhàng và nói với tôi: “Đừng tự trách.” Nếu như không vì tư vị, Mao Mao được tôi mang đến. Theo những gì sắc quỷ vừa nói, cái chết của Lâm Miêu Miêu có thể là do linh hồn của Mao Mao. Triệu hoán linh Hồn ấm nặng. Nếu tôi không mang Mao Mao tới thì nó sẽ trở thành một ác quỷ và đến lúc đó tôi sẽ phải sử dụng một số phương pháp khó khăn để đưa nó xuống địa ngục. Mao Mao thấy mẹ khóc trong nước mắt và ôm chầm lấy mẹ, nói: “Mẹ ơi, giờ con ở bên cạnh, chúng ta không phải trả tiền cho bố nữa, chúng ta. không phải làm việc vì tiền nữa, chúng ta luôn có thể ở cùng nhau, không cần phải suy nghĩ về quá nhiều thứ, và không có phiền não như vậy. “ ” Không! Con không thể chết, con vẫn còn quá nhỏ, thế giới quá lớn, cuộc sống rất dài. làm sao con có thể chết. Dì Vân đâu? Cô ấy đâu?Tôi muốn hỏi cô ấy hỏi rõ ràng! “ Vân Á có thể là chị gái của cô, Mao Mao không trả lời, cúi đầu thấp xuống. Tôi biết, có chuyện gì đó đã xảy ra với gia đình của cô ấy, nếu không thì Mao Mao có thể chết như thế nào? Các nhân viên y tế thở dài và lắc đầu sau khi cố gắng hết sức để giải cứu họ. Tôi thấy rằng chị y tá đã chảy nước mắt trên khuôn mặt của mình. Bác sĩ bước đi đầy mồ hôi về phía cửa. Khi đi ngang qua tôi, anh buồn bã nói với tôi: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức.” Tôi cúi đầu xuống và nhân viên y tế lần lượt nối nhau bước ra khỏi phòng bệnh. “Đợi lát nữa sẽ có người đến giúp cô ấy lau thân thể, tôi sẽ liên lạc với gia đình cô ấy.” Cô y tá nói với tôi bằng nước mắt trước khi ra ngoài, rồi bước ra khỏi cửa một cách loạng choạng. Tôi nhìn hai mẹ con, và khi tôi chắc chắn rằng không còn ai xung quanh nữa mới đến gần bọn họ. “Mao Mao, chị Miêu Miêu, chúng ta lên sân thượng, có một số việc muốn cùng các người bàn luận.” Lâm Miêu Miêu lúc này mới chú ý đến tôi, vẻ mặt cảnh giác mà nhìn tôi, ôm chặt lấy Mao Mao: “Cô là ai!?” Tôi nở nụ cười dịu dàng trấn an: “Đừng sợ, cô đừng quên, ngươi đã chết rồi, hiện tại là trạng thái linh hồn, tôi có thể nhìn thấy cô, chứng minh tôi có một khả năng nhất định, Mao Mao là do tôi đưa tới đây, có một số việc, tôi nghĩ cô cần biết một chút.” “Nhân tiện, cô có thể cho tôi chút tin tức.” …… Lâm Miêu Miêu đi cùng tôi, mang theo Mao Mao đi theo sau lưng, hướng về phía sân thượng. Sau một hồi lăn qua lăn lại trời đã tối rồi, bầu trời mùa hè đặt biệt sáng, có thể nhìn thấy rất nhiều ngôi sao lóe sáng nhấp nháy trên bầu trời. Cơn gió mùa hè vẫn oi bức như trước, tôi ngồi trên mặt trên ghế đá, nhìn đôi mẹ con trước măt. “Tôi biết cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi tôi, từ từ để tôi hỏi cô trước, tôi sẽ nói chuyện đã xảy ra cho cô.” Tôi thấy Mao Mao ở trạm xe điện ngầm vào một tuần trước, một tuần sau giúp Mao Mao tìm tới nơi này, bao gồm cả thông tin tôi nhận được từ chàng trai kia toàn bộ nói cho cô ấy. “Cái kia tiểu ca ca nói, sau khi cô xảy ra chuyện, vẫn luôn không liên lạc được với chị gái cô, phần lớn Mao Mao là cô nằm trong bệnh viện sau, xảy ra chuyện, cụ thể đã xảy ra chuyện gì, tôi hoàn toàn không rõ lắm.” “Nếu chậm một chút nữa, Mao Mao liền biến thành ác quỷ.” Lâm Miêu Miêu ôm Mao Mao cảm kích nhìn, hôn con trai yêu dấu của mình: “ Tôi phải cảm ơn cô trước” “Sau khi Mao Mao trở lại bên cạnh cô, hơi thở hắc khí trên người ít hơn nhiều, các người còn có cái gì nguyện vọng, chấp niệm gì, nói liền đi đi, đừng lưu lại dương gian thì sẽ biến thành ác quỷ.” Lâm Miêu Miêu nhíu nhíu mày lẩm bẩm: “Vân Á rất lương thiện, tôi và cô ấy là bạn thân mười mấy năm, mỗi lần tôi gặp nạn, cô ấy đều sẽ giúp tôi, lần này…… Đến tột cùng đã xảy ra sự tình gì…” “Mao Mao, con nhất định biết.” Mao Mao bối rối nhìn vào mắt của chính mẹ mình, lắc lắc đầu. Tôi vội vàng giải thích: “Nó đã tồn tại trong trạng thái linh hồn đã lâu, làm ký ức con người bắt đầu từ từ tan biến, tựa như mảnh vỡ hỗn loạn. Nó có khả năng sẽ không nhớ rõ.” “Nhưng ngươi có thể nói cho tôi, địa chỉ nhà của Vân Á, tôi giúp cô tìm hiểu tình hình một chút.” Đôi mắt của Lâm miêu miêu rực sáng, kích động nói: “Cô thật sự nguyện ý giúp chúng ta sao?” Tôi cười gật gật đầu: “Ây, cho nên mong tin tưởng tôi, hiện tại con trai đã ở cạnh cô, cô không cần vì những cái gì phiền não khốn khổ, có thể an tâm mà đi rồi. Hết thảy giao cho tôi.” Cô ấy nói địa chỉ ra, tôi lập tức dùng di động ghi chú, đó là một tiểu khu xa hoa, tôi từng nghe nói qua, nhưng chưa ghé đến. Vân Á ở nơi đấy, xem ra là người có tiền. Mao Mao ôm mẹ mình thật chặt, trên mặt mang theo nụ cười hồn nhiên hạnh phúc mà chỉ có trẻ con mới có. Sự tự trách trong lòngtiêu tan không ít, người tổng cảm thấy, tồn tại mới là chuyện tốt, nhưng đối với một số người mà nói, có khi chết cũng là một loại giải thoát. Hiện tại, mẫu tử hai người bọn họ vẫn có thể luôn ở bên nhau. Lâm miêu miêu ôm mao mao, hướng tới tôi gật gật đầu. Tôi nhìn thân ảnh bọn họ dần dần trở nên trong suốt, đến cuối cùng là biến mất ở trong tầm mắt. Trên sân thượng mang theo một âm thanh mờ mịt thổi bay: “Cảm ơn cô, người tốt bụng.” “Cảm ơn chị.” Tiếng tiếp theo là âm thanh của Mao Mao. Trái tim thôi khẽ run nhè nhẹ, hốc mắt nóng lên, từ khi nào, tôi có thể nhìn thấy quỷ, biến thành dạng hiện tại đa sầu đa cảm này. “Hoa Nhi.” Sắc quỷ đem ta gắt gao ôm vào lồng ngực, đem mặt tôi dán ở lồng ngực hắn, trong lòng cảm khái. “Ây.” Tôi trả lời nhẹ nhàng. Đột nhiên, trong lòng tôi nghĩ tới một khả năng, đang muốn mở miệng, liền cảm giác sắc quỷ hung hăng đem tôi mà siết chặt. “Nàng sẽ không chết, nàng có ta, còn có bảo bảo trong bụng, hai người đều sẽ bình an.” Tôi đột nhiên nghĩ tới một việc, nước mắt lặng lẽ chảy xuống. “Không phải, sắc quỷ.” Tôi có thể cảm giác được thanh âm run rẩy của chính mình: “Anh sẽ không già, cũng sẽ không chết, nhưng em lại không thể.” “Em là loài người, anh là quỷ, chung quy sẽ có một ngày em già đi, sẽ đi đến cuối cuộc đời.” Chuyện này, tôi đã suy nghĩ thật lâu, mỗi lần đều không muốn nghĩ sâu sắc, bởi vì sẽ làm long tôi không ngừng co rút đau đớn. Sắc quỷ cúi đầu, đặt nụ hôn trên trán tôi. “Bất luận nàng là người hay là quỷ, mặc kệ nàng còn trẻ hay già đi, nàng đều vĩnh viễn là thê tử của ta.” Hắn cười sủng nịch, ngón tay vuốt ve gương mặt tôi. “Nếu một ngày nào đó nàng tận mệnh, ta sẽ ở âm phủ chờ nàng, chúng ta còn có vô số năm tháng phải đi qua, nơi đó thuộc sở hữu của ta.” Tôi phản ứng lại, tức khắc nín khóc mỉm cười. Nếu tôi chết, cũng sẽ biến thành quỷ đến âm phủ, vẫn sẽ ở bên sắc quỷ. Ai, tôi thật ngu ngốc! Tuy nhiên, tôi bắt đầu để đến dung mạo của mình. Người già nhan sắc sẽ giảm, đến lúc đó tôi là lão thái bà, mà sắc quỷ vẫn là nam nhân trẻ tuổi, chúng tôi ở bên nhau, không phải là rất không ổn sao?