Nam Tri không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, nhưng thực ra câu trả lời rất đơn giản.
Không phải.
Trần Phong Du làm sao có thể là bạn trai của cô, họ rõ ràng mới quen nhau được vài ngày.
Một câu rất đơn giản, hai chữ đã nói rõ ràng.
Nhưng cô không muốn trả lời như vậy, cũng không rảnh thăm dò lòng mình xem rốt cuộc là khinh thường hay không cam lòng.
Cuối cùng cô trả lời: “Có liên quan gì đến anh à.”
Phượng Giai và Châu Việt mới phát hiện, thì ra bầu không khí có thể ngày càng lạnh hơn.
Những năm này không có Nam Tri, bên cạnh Cố Dữ Thâm không có ai dám chọc anh, bây giờ tổ tông này đột nhiên quay về, năng lực chọc giận không hề giảm đi mà còn tăng lên, Châu Việt cũng lo Cố Dữ Thâm không nhịn được cơn giận này.
Anh ta đang do dự có nên đi “chữa cháy” hay không, nhưng Cố Dữ Thâm lại mỉm cười.
Cảm giác lạnh lùng xa cách vừa rồi còn bao phủ, lúc này đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Tiếng cười nhẹ nhàng, ngữ điệu cũng dịu dàng, Châu Việt nghĩ, Nam Tri này đúng thật là một cô gái thú vị, ngọn lửa của cô ở chỗ Cố Dữ Thâm tắt thật rồi.
Tuy nhiên, dù không giận, nhưng lời nói vẫn không dễ nghe.
“Đã nhiều năm không gặp.” Cố Dữ Thâm hờ hững nói: “Trình chọc tức tôi lên thấy rõ. “
Thoạt nghe có vẻ thân mật, nhưng ngẫm lại thì lại như uy hiếp.
Phượng Giai mặc dù ít tiếp xúc với Cố Dữ Thâm, nhưng dù gì cũng lớn lên trong cùng một vòng tròn, lúc này cũng nghe không nổi nữa: “Anh cũng biết là nhiều năm không gặp, đừng nói chuyện với Tri Tri như thế. “
Châu Việt cũng xoa dịu theo: “Được rồi được rồi, nào, uống rượu, cũng coi như mở tiệc chào mừng cho Nam Tri. “
Nam Tri không quan tâm người đàn ông bên cạnh nữa, cô lấy trà thay rượu, cầm tách trà chạm ly với Châu Việt.
–
Bầu không khí ngưng lại.
Cũng may Trần Phong Du đến rất nhanh, anh gửi tin nhắn cho cô.
Cuối cùng cũng có thể thoát thân, Nam Tri nhanh chóng đứng dậy chào tạm biệt.
Vừa dứt lời, cô xoay người rời đi, không nhìn Cố Dữ Thâm, mà anh cũng không nhìn về phía cô.
Ra khỏi nhà hàng Izakaya, cô mới nhận ra gió lạnh thấu xương, Nam Tri kéo chặt áo khoác, ngẩng đầu lên đã thấy Trần Phong Du đứng dưới ánh đèn đường, cô chạy qua: “Giáo sư Trần.”
Cô mặc một chiếc váy dệt kim mỏng màu đen và một chiếc áo khoác họa tiết bên ngoài, bắp chân thon dài lộ ra ngoài trong cơn gió rét.
Đều nói chân của con gái tập múa sẽ không đẹp vì có cơ, nhưng thực tế những vũ công ba lê hàng đầu có yêu cầu rất cao đối với vẻ đẹp của mỗi một nơi trên cơ thể.
Từ mắt cá chân đến bẹn đùi không có mỡ, gân gót chân cao mà mượt mà, bắp chân càng thon thả rõ hơn.
Trần Phong Du cười chào hỏi, còn nói: “Trời lạnh thế này mà mặc ít như thế, không lạnh à?”
“Vẫn ổn, quen rồi, vẫn chưa phải thời điểm lạnh nhất ở Bắc Kinh đâu.” Nam Tri liếc nhìn phía sau anh, “Giáo sư Trần, anh không lái xe đến à?”
“Ừ, tôi với bạn đang ở quán bowling gần đây, đi bộ đến. “
“Xe tôi ở đằng kia.” Nam Tri dẫn anh đi đến bên đường, “Tài liệu của anh để ở đâu? Hình như tôi không để ý. “
“Chắc là ở ghế sau. “
“À, thảo nào, tôi không để ý chỗ ghế sau. ” Nam Tri mở băng ghế sau ra, quả nhiên phát hiện một túi tài liệu bằng giấy, cô đưa qua, “Đây. “
Trần Phong Du nói cảm ơn, rồi lại nhìn xuống: “Cô mang giày cao gót lái xe à?”
“Ừ, hôm nay đi vội quá, quên đổi giày. “
“Không được an toàn cho lắm. “
Nam Tri cười cười, cô nói theo: “Giáo sư Trần nói phải, ngày mai tôi sẽ để một đôi giày bệt trong xe. “
“Vậy hôm nay làm sao đây?”
“Hửm? Hôm nay kệ đi vậy, tôi chạy chậm chút là được, không sao đâu. “
“Vậy đi, đúng lúc tôi cũng định về, hôm nay tôi không lái xe, chỗ này cũng không dễ bắt xe, tôi đưa cô về, đến đó lại đón xe là được.”
Nam Tri sửng sốt, cô thật ra rất quen thuộc với sự ân cần và chu đáo đột ngột của người đàn ông mới quen biết không lâu, cô ngẩng đầu nhìn Trần Phong Du, nhưng anh vẫn vô cùng thản nhiên nhìn cô, không rời mắt.
“Không cần phiền vậy đâu, giáo sư Trần. “
“Không phiền mà, thật ra là tôi đi ké xe của cô. “
Nói đến đây, Nam Tri không tiện từ chối nữa, hơn nữa gần đây cô tập múa lâu, lái xe lâu cũng đau lưng, bèn đồng ý: “Vậy cảm ơn anh trước nhé. “
“Khách sáo với tôi thế.” Trần Phong Du ôn hòa nói, “Cô đã thế thì tôi cũng phải cảm ơn cô đã cho phép tôi đi ké xe. “
Nam Tri cười cười, cô ngồi vào ghế phụ, vốn dĩ định bảo Trần Phong Du lái xe về chung cư của anh, sau đó cô lái xe về là được, nhưng Trần Phong Du nhất quyết muốn đưa cô về nhà rồi tự đón xe, thế là cô cũng không kiên trì nữa.
Cô ngả ghế ra sau rồi dựa vào, phần eo đau nhức cuối cùng chạm vào chỗ tựa, nhẹ nhõm hơn nhiều.
Hai người trò chuyện trên đường.
Sự tò mò về cô không gì khác ngoài những câu hỏi đó.
Vì sao đang phát triển tốt ngoài nước lại chọn về nước khi còn trẻ tuổi như vậy.
Vì sao ư?
Bản thân cô cũng nói không rõ được.
Rất muốn nói nhớ quê hương, nhưng thật ra Bắc Kinh không thể coi là quê hương của cô, cấp ba cô mới đến Bắc Kinh, thời gian thật sự ở đây cũng không đến ba năm.
Mà khi ngồi trên chuyến bay về nước, Nam Tri nhìn mây trắng bồng bềnh dưới chân, từ tận đáy lòng đào ra một lý do đủ thuyết phục chính mình.
Bởi vì cô đã nhìn thấy phong cảnh tuyệt vời nhất và trải qua tuổi trẻ sâu sắc nhất trong hai năm rưỡi ngắn ngủi ở thành phố này.
Cuộc sống ở nước ngoài không tệ, nhưng con đường dài một mình đi luôn khiến người ta không nhìn thấy điểm cuối, mà dường như quay về đây thì cũng có thể quay lại cái gọi là thời niên thiếu không lo không nghĩ “thấy gió xuân không mừng, thấy ve hạ không phiền, thấy gió thu không buồn, thấy tuyết đông không thở than”.
“À mà khi nào vũ đoàn của cô biểu diễn?” Trần Phong Du hỏi.
“Cuối tuần sau. “
“Cuối tuần à, được, tôi không có lớp. ” Trần Phong Du nói, “Hồi trước tôi từng làm một đề tài liên quan đến xã hội học về vở ba-lê , nghe trưởng nhóm nói vũ công chính là cô, có phiền nếu tôi đi xem không?”
“Tất nhiên là không phiền rồi, anh có thể hỏi trưởng nhóm xem còn vé không, chắc chỗ chị ấy có vé nội bộ đó. ” Nam Tri nhanh chóng đồng ý.
Trần Phong Du vốn cho rằng cô sẽ ngại ngùng hoặc chống cự với việc một người đàn ông quen biết không lâu lại cố tình đến xem cô biểu diễn.
Nhưng Nam Tri thì không.
Ở trong mắt cô, múa ba lê là bộ môn nghệ thuật đáng để thưởng thức và cô cũng có năng lực đáng để thưởng thức.
Hơn nữa, từ trong giọng điệu không có chút rung động nào của cô, Trần Phong Du cũng có thể cảm nhận rất rõ ràng rằng cô không có ý kia với anh như anh đối với cô.
“Được, cảm ơn. ” Trần Phong Du lại hỏi: “Nam Tri, cô có bạn trai chưa?”
Nam Tri sửng sốt trước sự thẳng thừng này, sau đó đáp: “Không có. “
“Được.” Anh cười.
Cô không nhìn vẻ mặt của Trần Phong Du lúc này mà nhìn đường phố náo nhiệt ngoài cửa sổ xe, một lúc lâu sau mới thẳng thừng bổ sung: “Nhưng mà tôi rất khó theo đuổi. “
Trần Phong Du dường như nghe được một phản ứng rất thú vị, cười hỏi: “Có người khắc cốt ghi tâm?”
Mí mắt trái Nam Tri giật giật, nhưng mở miệng vẫn chẳng chút rung động: “Không. “
“Vậy… là muốn khuyên tôi biết khó mà lui?”
Nam Tri nhún vai, thản nhiên nói: “Tôi ăn ngay nói thật thôi. “
–
Xe chạy đến bãi đậu xe của khu nhà Nam Tri ở, Trần Phong Du vốn dĩ định đưa cô đến dưới nhà nhưng Nam Tri từ chối, anh cũng không ép buộc, tạm biệt xong liền ra ngoài đón xe.
Nam Tri lên lầu, mở cửa phòng.
Đập vào mắt là những hộp chuyển phát nhanh rương lớn nhỏ nằm rải rác trên sàn.
Từ khi về nước, cô vẫn luôn tất bật với công việc của vũ đoàn, vẫn chưa dọn dẹp lại hành lý về nước.
Nam Tri đứng trước này đống “rác” này, mắt nhìn thời gian, sắp 0 giờ rồi, cô thở dài, ngồi bệt xuống sàn, cam chịu số phận bắt đầu thu dọn hành lý.
Một trong những chiếc hộp chứa đầy trang phục múa ba-lê, lãng mạn và cổ điển, tất cả đều cần cất giữ cẩn thận cho nên khi tìm nhà cô đặc biệt yêu cầu một căn có phòng để đồ riêng.
Cô treo từng bộ trang phục múa ba lê ngay ngắn phòng để đồ, sau đó thu dọn quần áo khác, rồi lại mở hộp chuyển phát nhanh tiếp theo ra.
Lần này là hộp đồ linh tinh.
Cô dọn theo từng loại, chợt thấy hồ sơ bệnh án đặt dưới một bức tượng thạch cao — hồ sơ bệnh án của bệnh viện răng hàm mặt.
Năm đó khi xuất ngoại tiện thể mang đi, nhiều năm rồi cũng không vứt, lần này không biết sao lại bị mang về theo.
Nam Tri ngồi xuống đất, buộc mái tóc dài lên.
Đêm khuya yên tĩnh, cõi lòng cô cũng yên tĩnh, lại nhớ đến khoảnh khắc vừa rồi nhìn thấy Cố Dữ Thâm ở ngoài quán bar.
Rất kì diệu.
Thế mà thật sự có chút cảm giác giống như một bộ phim.
Mọi thứ xung quanh đều mờ đi, vòng sáng bao phủ một mình Cố Dữ Thâm.
Một Cố Dữ Thâm đã từng quen thuộc nhất nhưng giờ lại xa lạ nhất.
Thì ra đây là sức mạnh của tình cũ, Nam Tri nghĩ trong lòng.
Cô mở bệnh án ra xem, nét chữ trên đó đã mờ đi, nhìn không rõ nữa, nhưng những ký ức đau đớn lúc đi khám nha khoa vẫn rõ mồn một trước mắt.
Trước đây cô rất thích ăn kẹo, trong miệng lúc nào cũng phải có chút vị ngọt mới cảm thấy thoải mái, kẹo cứng kẹo mềm, cô đều thích ăn.
Lần đầu tiên đến bệnh viện khám răng là Cố Dữ Thâm đưa cô đi, ngay gần trường trung học. Lúc đó bọn họ chưa ở bên nhau, lễ Giáng sinh năm lớp mười.
Nam Tri thân thiết với những cậu ấm cô chiêu nổi tiếng trong trường, mỗi ngày đều ăn cơm, đi vệ sinh cùng với Phượng Giai, ngay cả Cố Dữ Thâm, người mà ai cũng phải kiêng dè, cũng đối xử với cô rất khác, kiểu bạn nữ thế này sẽ không bị người khác xem nhẹ.
Hơn nữa nhan sắc xinh đẹp, không ra vẻ kiêu căng, cũng rất hòa đồng với các bạn khác, rất được mọi người yêu thích, trong trường có không ít các bạn nam “thầm tranh giành” cô với nhau.
Lễ Giáng Sinh hôm đó, ngăn bàn của Nam Tri được rất nhiều bạn nam tặng socola.
Cô không biết là ai đã tặng, không biết trả thế nào, cô quyết định nhận hết.
Khoảng thời gian đó, cô liên tục ăn socola.
Ngay cả Phượng Giang cũng khuyên cô đừng ăn, ngoài miệng thì Nam Tri đồng ý, nhưng cô lại nhét thêm một viên vào miệng.
Phượng Giai đành phải đi tìm Cố Dữ Thâm.
Cố Dữ Thâm nhướng mày: “Cậu ấy ăn cái gì thì liên quan gì đến tớ?”
Phượng Giai: “Phương pháp đó của cậu ấy, hoặc là tăng cân hoặc là bị sâu răng, cậu quản được cậu ấy, đương nhiên là cậu có trách nhiệm rồi. “
Cố Dữ Thâm vô tình nói: “Tùy cô ấy vậy. “
Cái miệng quạ của Phượng Giai rất linh, Nam Tri bị sâu răng.
Từ khi còn nhỏ, vì thích ăn kẹo mà răng cô không tốt, lần đầu tiên bị đau, đau từng đợt một, kèm theo cảm giác đau thần kinh.
Cô đau đến nỗi rên rỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, ngày hôm đó sau khi tan học, Cố Dữ Thâm lôi cô đến bệnh viện nha khoa.
Cô còn rảnh rỗi trách Cố Dữ Thâm, che nửa khuôn mặt rồi phàn nàn: “Đều tại cậu, không bảo tôi ăn ít một chút, bây giờ đau răng rồi này. “
“Cậu ngụy biện giỏi đấy. “
Cố Dữ Thâm tức đến nỗi bận cười, anh nhướng mày, giữ chặt má cô: “Nào, cho cậu thêm một cơ hội nữa, lặp lại câu nói vừa nãy đi. “
Nam Tri không chỉ hiểu được ý cảnh cáo trong câu nói, cô còn bị anh làm cho răng đau hơn, cô nổi giận lên đập đập vào tay anh, vừa đập vừa mắng: “Đau chết mất! Cậu cố ý đúng không! Phả không! Có phải không! Cố ý đây mà!”
Cô đánh đến nỗi tay anh cũng đỏ lên.
Cố Dữ Thâm rút tay về: “Đồ vô ơn. “
Sau đó, sau khi khám xong, ngày hôm sau, Cố Dữ Thâm lấy hết socola trong cặp cô, vứt hết vào trong thùng rác, anh ngồi lên bàn cô, lời ít ý nhiều: “Vứt đi. “
Nam Tri lành sẹo rồi thì quên đau, cô không nỡ, lề mà lề mề nói: “… Phí quá. “
“Vứt đi. “
“…”
Đúng lúc có lớp trưởng đến thu bài, Cố Dữ Thâm cực kỳ ngang ngược đẩy người sang một bên, anh chỉ thị: “Cậu đợi lát nữa. “
Sau đó anh lại nhìn Nam Tri, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn học, anh nhẹ nhàng nói: “Đừng để tớ nói lần thứ ba. “
Lần này Nam Tri cảm nhận được bầu không khí nguy hiểm, cô nhớ lại ký ức đau khổ trên ghế nha khoa ngày hôm qua, dứt khoát ném toàn bộ socola vào thùng rác.
Lớp giấy vàng bọc bên ngoài socola sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, tủi thân nằm trong thùng rác.
Cố Dữ Thâm hài lòng, anh xoa nhẹ mái tóc cô rồi nói: “Sau này không được ăn kẹo của người khác nữa. “
Có điều “cai kẹo” không hề dễ dàng.
Cố Dữ Thâm cấm cô ăn, cô thì lén ăn, cô còn nghĩ không chạm vào răng thì không bị sâu răng, cô cẩn thận đưa viên kẹo vào trong lưỡi để thử vị ngọt.
Vậy nên sau này cô phải đến bệnh viện thêm mấy lần, nhưng Cố Dữ Thâm không còn tức giận giống như Giáng sinh hôm đó nữa, sau khi hỏi y tá, anh còn mua kem lạnh để cô giảm đau.
Cũng chính vì vậy, suốt thời cấp ba, mặc dù tập múa không được phép ăn những món có lượng calories cao, cô cũng không nhịn được, vì để ăn kẹo mà cô bỏ bữa để giữ cân.
–
Nam Tri đóng bệnh án lại, cô vỗ vỗ lên mặt.
Sau này, không ai quan tâm đến việc cô có ăn kẹo không nữa, nhưng cô không còn đau răng, cũng không còn thích ăn kẹo nữa.
Thật sự từ bỏ là vào năm thứ hai sau khi ra nước ngoài.
Răng khôn của cô lúc nào cũng đau, sau đó cô nghĩ đến việc dứt khoát nhổ nó đi, nhưng không ngờ sau khi nhổ răng khôn, mặt cô sưng lên thành một đống, khiến buổi diễn tập múa ba lê bị trì hoãn rồi bỏ lỡ cơ hội.
Đi một ngày đàng học một sàng khôn.
Sau đó, dần dần cô không còn thích ăn nữa.
Dọn dẹp đồ đạc được một nửa, cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, cô quyết định quay về phòng nghỉ ngơi một chút.
Gần đây, chuyện múa đòi hỏi cô phải tiêu hao rất nhiều năng lượng, cô nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Nhưng cô ngủ không sâu, giữa chừng, cô bị điện thoại đánh thức.
Chiếc điện thoại ở đầu giường rung nhẹ, cô vẫn chưa mở mắt, cô đưa tay ra che ánh sáng từ màn hình rồi nghe máy.
“Alo?”
Đầu bên kia không có âm thanh.
Nam Tri nhìn số điện thoại hiển thị, không có tên, là một số lạ. Trước khi cô nói câu “Ai đó?”, cổ họng cô nghẹn lại, không thể phát ra tiếng.
Cô dần tỉnh táo hơn, tim cũng đập nhanh hơn.
Im lặng khoảng ba giây.
Đầu bên kia cúp điện thoại, chỉ còn lại âm thanh máy bận.
——————–
Không thể buông tay nhưng cũng không thể mở lòng.
Chú thích: Thiếu niên chính là thiếu niên. Bọn họ thấy gió xuân không mừng, nghe ve kêu không phiền, gió thu không khiến họ sầu, tuyết mùa đông không khiến họ than thở. Toàn thân phú quý lại lười giác ngộ. Nhìn thấy điều bất bình không thể không lên tiếng. Chỉ vì bọn họ là thiếu niên — Dostoevsky