Đế Vương

Chương 51: Bẫy

Thư Tử Kỳ đánh bại liên quân Thư quốc và Vân quốc, sau khi trở lại quan nội, chúng binh lính vui mừng khôn xiết, Thư Tử Kỳ lại một mình trở về phòng, đóng cửa không gặp ai.

Ẩn thất đi theo Thư Tử Kỳ, nhìn hắn ôm vò rượu, đi về phía lương đình ở hậu viện, vừa ngồi xuống đã nốc hết chén này đến chén khác. Uống xong còn chưa hết giận, dứt khoát chụp lấy vò rượu, tiếp tục nốc rượu.

Hắn rốt cuộc xem không được nữa, tiến lên dùng lực đánh bay vò rượu, vò rượu rớt xuống đất phát ra tiếng vỡ giòn tan, thân bình vỡ vụn, mùi rượu nồng đậm xông vào mũi.

“Thư Tử Kỳ, bộ dáng này của ngươi là để cho ai xem?” Ẩn thất lạnh lùng quát, Thư Tử Kỳ nheo mắt, thản nhiên nói: “Nếu ngươi không muốn nhìn, thì đừng nhìn.”

Ẩn thất bị hắn làm cho tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, vung tay xoay người định rời đi. Thư Tử Kỳ giờ đã bừng tỉnh lại, phát hiện mình vừa nói gì, có chút hối hận nhảy dựng lên giữ chặt đối phương lại.

“Trạm Thanh, ta không phải ý đó…” Thư Tử Kỳ lo lắng mở miệng, Ẩn thất mặt không chút thay đổi, định đẩy tay đối phương ra, ai ngờ Thư Tử Kỳ dùng lực quá mạnh, không đẩy ra được.

Ẩn thất không muốn lôi kéo hắn, nhíu nhíu mày định mở miệng, trên tay Thư Tử Kỳ dùng một chút lực, ôm người vào trong ngực, Ẩn thất hơi sửng sốt, sau đó bắt đầu giãy dụa.

Bất quá Thư Tử Kỳ uống rượu, trên tay không biết nặng nhẹ, hơn nữa Ẩn thất hiện tại thân mình xương cốt không được như lúc trước, nhưng lúc bị ôm với lực lớn như thế thì không thể tránh thoát.

Hắn ngẩng đầu, đang muốn mở miệng, Thư Tử Kỳ cúi đầu, dùng môi ngăn chặn miệng hắn lại. Ẩn thất sững sờ tại chỗ, ánh mắt trừng lớn nhìn gương mặt phóng đại trước mắt.

Sau khi Thư Tử Kỳ hôn xong mới buông hắn ra, mềm nhẹ thấp giọng lẩm bẩm nói:“Trạm Thanh…… Tiểu Thanh…… Trước kia là ta làm sai, ngươi còn không chịu tha thứ ta sao?”

Ẩn thất nghe hắn nói thế, ánh mắt chợt lóe một tia bạo ngược, mở to đôi mắt, hung hăng trừng đối phương, “Thư Tử Kỳ, ta vĩnh viễn sẽ không quên, lời ngươi nói lúc ấy.”

Thư Tử Kỳ cảm thấy đau xót, trên tay càng dùng lực, gắt gao ôm người trong lòng, lại vẫn cảm thấy không đủ. Hắn không để ý Ẩn thất giãy dụa, đặt người trên bàn đá, sờ lung tung trên người đối phương.

“Thư Tử Kỳ! Ngươi đủ, buông ta ra!” Ẩn thất không ngừng quay đầu né tránh nụ hôn của hắn, khó thở quát. Thư Tử Kỳ mắt điếc tai ngơ, dùng thân thể ngăn chặn hắn, hai tay bắt đầu xé rách quần áo hắn.

Ẩn thất đồng tử co rụt lại, cả giận nói: “Thư Tử Kỳ, ngươi còn muốn làm nhục ta lần nữa sao?” Tay Thư Tử Kỳ cứng đờ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ẩn thất, lúc Ẩn thất tưởng rằng đối phương sẽ thả mình ra, hai tay Thư Tử Kỳ lại đồng loạt xé vạt áo của Ẩn thất.

“Tiểu thanh, ta không phải đang làm nhục ngươi, ta cũng không muốn làm nhục ngươi…… Ta…… Ta…… Ta yêu ngươi mà.” Thư Tử Kỳ biểu tình bi thống, thanh âm khàn khàn nói.

Ẩn thất nghe hắn nói yêu, trong lòng bi thương càng sâu, mũi đau xót, hốc mắt liền đỏ. Thư Tử Kỳ thấy thế, trong lòng quặn đau, lỗi lầm quá khứ hắn đã phạm phải, hiện tại chỉ có thẻ cầu Ẩn thất tha thứ hắn, hắn nguyện ý dùng tương lai ngày ngầy làm bạn bên cạnh đối phương.

“Yêu của ngươi là thế này sao? Không để ý đến ý nguyện của ta mà bắt buộc ta?” Ẩn thất bình phục tâm tình, nhìn xuống Thư Tử đang cúi đầu cắn lồng ngực hắn, trào phúng hỏi.

Thư Tử Kỳ dừng một chút, lại không hề dừng động tác, hắn biết cá tính của Trạm Thanh, Trạm Thanh rất không được tự nhiên, sau khi xảy ra chuyện, tâm tính lại càng vặn vẹo. Nếu hắn không chủ động hơn, sợ rằng hai người đến lúc chết sẽ không có cơ hội thân cận mất.

Bởi vì hắn gặp phải đường huynh, gợi lên đoạn quá khứ không quá thoải mái kia, càng muốn ôm Trạm Thanh vào lòng, xác định người này vẫn còn bên cạnh hắn.

Từ lúc hắn gặp lại Trạm Thanh tới nay, ở chung hơn ba năm, biết trong lòng đối phương kỳ thật không thể bỏ mình xuống, đã mềm lòng hơn, chỉ là không biểu hiện ra ngoài, khẩu thị tâm phi mà thôi.

Cho nên hắn mới nghĩ ra hạ sách mượn rượu để lấy thêm can đảm, thực hiện hết bao nhiêu tưởng niệm của hắn mấy năm qua. Hắn đợi đến được hôm nay đã đủ lâu, hắn không muốn lại tiếp tục đợi, Trạm Thanh chỉ có thể là của hắn.

Ẩn thất thấy Thư Tử Kỳ không có ý định dừng, biết hôm nay mình không thể trốn nữa. Hắn có chút lo sợ không yên, lại ẩn ẩn có một tia vui sướng, còn có chút vô thố, đủ loại tư vị hỗn tạp nổi lên cùng lúc.

“Không……” Ẩn thất mới mở miệng, lại bị đôi môi của Thư Tử Kỳ ngăn chặn, Thư Tử Kỳ hôn hai gò má đỏ bừng của hắn, ánh mắt hắn trở nên mê ly mới buông cánh môi hắn ra.

“Đừng cự tuyệt ta…… Tiểu Thanh…… Đừng cự tuyệt ta……” Thư Tử Kỳ thì thào, trong giọng nói có chút cầu xin cùng yếu thế, khiến tâm Ẩn thất hung hăng run lên.

Tay hắn vốn muốn đẩy người ra, cũng vô thức khoác lên vai Thư Tử Kỳ, Thư Tử Kỳ cảm thấy Ẩn thất thuận theo mình, cảm thấy vui vẻ, ôm ngang người nọ đứng lên.

Cảm giác được vòng eo gầy yếu của đối phương, cùng xương cốt cả người, trong lòng Thư Tử Kỳ đau xót. Hắn bình ổn tâm tư, ôm người nhanh chóng bước vào phòng ngủ, đặt người lên giường, đứng dậy đóng cửa bắt đầu thoát quần áo.

Ẩn thất nằm trên giường không cử động, Thư Tử Kỳ trở về bên giường thì biết Ẩn thất đã ngầm đồng ý, trong lòng mềm xuống. Hắn lên giường, nằm trên người Ẩn thất, ôn nhu thay hắn cởi quần áo.

Ẩn thất nhắm lại hai mắt giả bộ bình tĩnh, thế nhưng lông mi run rẩy đã tiết lộ tâm tư của hắn, Thư Tử Kỳ cúi đầu khẽ vuốt mi mắt hắn, ôn thanh an ủi: “Tiểu Thanh, đừng sợ, giao cho ta.”

Sau khi quần áo trên người cả hai đã không còn, nhìn thấy lại thân thể của Ẩn thất sau nhiều năm xa cách, Thư Tử Kỳ có cảm giác dường như hắn đã chờ giờ khắc này một đời rồi.

Vốn tưởng rằng không còn cơ hội nữa, may mà trời xanh thương xót, khiến Trạm Thanh của hắn trở lại bên người hắn. Hắn dùng một tay kéo màn xuống che cảnh xuân trên giường lại.

Ánh nến đung đưa ngoài trướng, nội trướng thì xuân tình tràn đầy, Thư Tử Kỳ mang theo Ẩn thất cộng phó vu sơn, điên loan đảo phượng cực kỳ khoái hoạt…

……

Kỳ Huyên thu được chiến báo, Yến Quy đã đánh bại quân địch, cả ba quan khẩu đều truyền đến cùng tin vui, trong lòng cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cho dù trong lòng tin tưởng Yến Quy tuyệt đối, vẫn không khỏi cảm thấy quan tâm, lo lắng.

Sau khi hạ triều, nội thị đến báo, Ly quốc thái tử cầu kiến, Kỳ Huyên nhíu mày, triệu kiến Ly Phi. Chỉ thấy bộ mặt lạnh lẽo của Ly Phi, vẻ mặt có chút nghiêm túc đi vào ngự thư phòng.

“Bệ hạ, nhị hoàng tử đoạt quyền.” Ly Phi đi thẳng vào vấn đề.

“Nhị hoàng tử? Hắn có năng lực này?” Kỳ Huyên tay cầm bút chu sa, khóe miệng gợi lên tươi cười.

“…… Hắn hợp tác với lão Ngũ.” Ly Phi thở dài, Kỳ Huyên cười cười, “Quả nhiên là ngũ hoàng tử.” Ly Phi biết, hoàng thất Ly quốc có rất nhiều thám tử của Kỳ Huyên, động tác của ngũ hoàng đệ làn này, chỉ sợ Kỳ Huyên đã sớm biết rồi.

“Bệ hạ tính toán làm thế nào? Người của cô truyền tin đến bảo người của lão ngũ tựa hồ có quan hệ với Hình gia quân.” Ly Phi lại nói, Kỳ Huyên đang phê duyệt tấu chương thì dừng động tác một chút, cười lạnh một tiếng.

“A, lại là Hình Truy, hắn nhảy nhót cũng thật lợi hại.” Kỳ Huyên buông chu sa bút, trào phúng nói.

“Hình Truy dã tâm không nhỏ, năm đó Vân vương dung không được Hình gia quân, cũng là vì điều này.” Ly Phi thản nhiên nói.

“Dĩ nhiên rồi, giường chi trắc, khởi dung người khác ngủ say.” Kỳ Huyên hừ một tiếng, tiếp tục:“Hình gia quân không chỉ lập công thôi, nếu bọn họ đã có phản ý, nếu Vân vương còn mặc kệ, thì mới là ngu muội.”

“Người cảm kích chỉ biết một mà không biết hai, rất nhiều người tưởng Vân vương không phân biệt tốt xấu mà hạ sát Hình gia quân, lại không biết Vân vương nếu chậm một bước thì Vân quốc giờ đã đổi chủ.” Ly Phi chậm rãi nói.

“Không nghĩ tới Ly quốc thái tử cũng nắm rõ sự việc năm đó, xem ra ngũ hoàng tử nắm chắc thất bại rồi.” Kỳ Huyên tán thưởng một tiếng, lại thay ngũ hoàng tử tiếc hận một tiếng.

“Bệ hạ cần gì phải khiêm tốn, luận về tìm hiểu tình báo, ai có thể sánh vai với bệ hạ chứ.” Ly Phi nhấc lên khóe miệng cười cười.

“Ám vệ của trẫm cũng không phải là nuôi không.” Kỳ Huyên cũng không để ý, hào phóng. Ly Phi buông mí mắt, giấu đi suy nghĩ giữa đôi chân mày, Đại Kỳ vương triều, phải phòng, lại khó lòng mà phòng bị.

“Được rồi, nếu thái tử có ý kiến, sau khi thái tử đăng cơ, trẫm sẽ rút ám vệ về.” Kỳ Huyên nhận lời, đồng tử Ly Phi co rụt lại, hỏi có chút dồn dập: “Lời này của bệ hạ là thật?”

“Dĩ nhiên.” Kỳ Huyên cười, trong lòng lại có tính toán khác. Hắn đáp ứng rút ám vệ về, đế vương kế nhiệm lại phái ám vệ, thì không có quan hệ với hắn.

Ly Phi còn không biết tính toán của Kỳ Huyên, tưởng đối phương quả thật không giám thị Ly quốc nữa, trong lòng cao hứng hơn, cũng quyết tâm muốn kết minh với Đại Kỳ vương triều hơn.

Tin vui báo về không được mấy ngày thì đến sinh nhật Kỳ Huyên. Bởi vì biên cảnh đang giao chiến, thọ yến năm nay cũng được lược giản, trừ lễ vật của sứ giả từ các tiểu quốc xung quanh phái tới, Thư quốc và Vân quốc không tỏ vẻ gì cả.

Kỳ Huyên cũng không để ý, Thư quốc cùng Vân quốc dám khơi mào chiến tranh, đương nhiên đã tuyên bố xé rách mặt với Đại Kỳ vương triều, trước kia mặt ngoài còn duy trì hòa bình hảo hữu, giờ cũng không cần nữa.

Thọ yến cũng không xa hoa lắm, văn võ bá quan trong lòng ai cũng còn vướng bận chiến sự, không khí yến hội không vui vẻ được như trước mà có chút ngưng trọng và nghiêm túc.

Yến hội sớm đã kết thúc, sau khi chấm dứt Kỳ Huyên lưu lại tả tướng, Thái Úy cùng Ngự Sử đại phu, bốn người thương thảo quốc sự trong ngự thư phòng, thẳng đến đêm khuya thì ba người ngủ lại trong cung.

Mấy ngày sau đó, ba người đều được bệ hạ lưu lại trong cung, đến ngày thứ mười, tin Ngự Sử đại phu phạm phải tội lớn, bị bệ hạ đưa vào thiên lao truyền ra ngoài.

Đêm hôm đó, một thân ảnh áo đen nhanh chóng bay lên tường thành, cẩn thận xâm nhập vào trong cung.

Trong Ngự Thư Phòng, Kỳ Huyên mỉm cười ngồi nhìn Phàn Quý, Chúc Cẩm Phồn cùng Nhiễm Quân Dung cũng câu nệ ngồi ở một bên.

“Phàn khanh, ngươi nói xem hắn có đến cứu ngươi không?” Kỳ Huyên biếng nhác tựa lưng vào ghế ngồi, thản nhiên hỏi.

“Hồi bệ hạ, vi thần không biết.” Phàn Quý cung kính đáp.

“Các ngươi nói xem, hắn đến cùng là người phe nào?” Kỳ Huyên quay đầu hỏi hai người còn lại.

Chúc Cẩm Phồn cùng Nhiễm Quân Dung nhìn nhau, đồng thanh đáp:“Hồi bệ hạ, vi thần không biết.”

Kỳ Huyên hừ một tiếng, không hỏi nữa. Giây lát sau, ám vệ đến báo, đối phương đã đi đến thiên lao, Phàn Quý nghe vậy cả người nhẹ nhàng run lên, ánh mắt chợt lóe một tia lo lắng.

“Ha ha, đi, theo trẫm đi xem mặt thích khác này.” Kỳ Huyên cười đứng dậy, nói xong mang ba người đến thiên lao. Phàn Quý mang tâm sự tầng tầng đi theo sau, mày cau chặt.

“Đừng quá lo lắng, bệ hạ trọng người tài, hắn lại thay chúng ta giết Kỳ Thắng, bệ hạ sẽ không khó xử hắn.” Nhiễm Quân Dung thấy sắc mặt tái nhợt của Phàn Quý, cố ý thả chậm cước bộ, đến gần Phàn Quý nói nhỏ.

Phàn Quý giật nhẹ khóe miệng, hắn sợ đối với tính tình cứng đầu của đối phương, nếu hắn không chịu khuất phục, lấy cá tính của bệ hạ, sợ là thà mất đi nhân tài chứ không mặc kệ uy hiếp để người sống.

Đoàn người còn chưa đến gần thiên lao thì đã nghe tiếng rối loạn, Kỳ Huyên dừng cước bộ cười cười, nói với Phàn Quý:“Xem ra đúng người rồi.” Phàn Quý mím môi, gục đầu nhìn đường đi.

Đợi đến khi rối loạn bình ổn, Kỳ Huyên mới lại tiếp tục đi về phía trước. Đi đến trước thiên lao, chỉ thấy chúng ám vệ đã quỳ trên mặt đất cung nghênh thánh giá, Kỳ Huyên nhíu mày, “Đúng là xuất động nhiều ám vệ như vậy sao?”

“Thỉnh bệ hạ thứ tội, thuộc hạ vô năng, dùng năm ám vệ mới hạ được đối phương.” Ẩn nhất thỉnh tội.

“Đứng lên đi.” Kỳ Huyên không thèm để ý khoát tay, nếu đối phương không có năng lực này, cũng uổng phí tâm tư thiết hạ cạm bẫy của hắn rồi. Từ khi biết bên Phàn Quý có người này, hắn đã bắt đầu muốn thu người về.

Hắn không muốn đả thảo kinh xà, định từ từ tính toán, ai ngờ đối phương lại lợi dụng Phàn Quý, giúp Kỳ Thắng cứu Thái Hậu. Lúc hắn còn tưởng đối phương là người Kỳ Thắng, thì hắn lại giết Kỳ Thắng.

Cho dù Kỳ Huyên đã sống hai kiếp, vẫn không thể tìm ra gì về đối phương. Hắn cân nhắc hồi lâu, nghĩ không ra thì đơn giản không nghĩ nữa, bắt người về hỏi có vẻ nhanh hơn.

Trước đó hắn triệu Chúc Cẩm Phồn cùng Nhiễm Quân Dung đến, sau một hồi thương nghị, kế hoạch này được lập ra. Hắn vốn còn lo phân lượng của Phàn Quý trong lòng đối phương sẽ không đủ, nay xem ra, có lẽ Phàn Quý chính là biến số không nhất định kia.

Kỳ Huyên mang theo Phàn Quý đi vào thiên lao, liếc mắt nhìn đã thấy hắc y nhân bịt mặt trong nhà tù. Người bịt mặt vừa thấy Phàn Quý, trong mắt chợt lóe một tia sáng tỏ.

Trong lòng Phàn Quý hồi hộp, có chút xấu hổ, còn có chút chột dạ cùng áy náy. Hắn tưởng rằng đối phương thấy hắn mạnh khỏe đứng sau bệ hạ thì sẽ tức giận vì mình lừa gạt hắn, không nghĩ tới đôi mắt đối phương vẫn trong veo, bên trong lại không có chút trách cứ nào.

Điều này khiến cho hai má Phàn Quý có chút nóng cháy, không dám nhìn thẳng vào đối phương. Người bịt mặt thấy bộ dáng của Phàn Quý, khóe môi dưới khăn che mặt khẽ nhếch lên.

Từ lúc hắn tiến vào trong cung, hắn đã suy đoán được đây có thể là bẫy, nhưng hắn vẫn tự nguyện nhảy vào, bởi vì hắn chịu không nổi cảm giác rằng Phàn Quý có khả năng đang gặp nguy.

Lúc trước hắn là vạn bất đắc dĩ, lợi dụng Phàn Quý, sau khi rời khỏi vẫn luôn rất sợ rằng nghe được tin tức đối phương bị Kỳ vương trách tội, dọc đường vẫn luôn kinh hãi không thôi, ngay cả khi về đất phong của Kỳ Thắng, tâm vẫn luôn lưu lại Phàn phủ trong vương thành.

Năm đó khi hắn cùng Phàn Quý gặp nhau, còn chưa biết ý nghĩa của Phàn Quý đối với mình, còn từng nghĩ đến chuyện giết Phàn Quý. Nhưng ở chung mấy năm này, còn có chia lìa nhớ mong, khiến hắn biết không thể.

Cho nên cho dù biết rõ tin Phàn Quý hạ ngục chỉ là tin giả để dẫn hắn ra, hắn vẫn đến đây, để tận mắt chứng kiến xem Phàn Quý có mạnh khỏe hay không. Nay thấy người trước mặt, cảm thấy cũng an tâm hơn.

“Mở ra.” Kỳ Huyên phân phó một tiếng, ngục tốt lập tức tiến lên, cung kính mở cửa nhà tù. Kỳ Huyên quay đầu nói với Phàn Quý: “Trẫm cho ngươi một buổi tối, ngày mai trẫm muốn có đáp án.”

“Vi thần tuân chỉ.” Phàn Quý cung kính ứng hạ, đi vào nhà tù. Kỳ Huyên xoay người rời thiên lao.

“… Lúc trước vì sao phải đi?” Phàn Quý lặng im hồi lâu, mở miệng hỏi.

“Nhiệm vụ, không thể không đi.” Hắc y nhân nói, Phàn Quý nghe âm thanh bị tù túng của hắn, không quen mà kéo khăn che mặt của hắn ra. Khuôn mặt và ánh mắt quen thuộc khiến mũi Phàn Quý có chút cay cay.

“Vì sao lại hản bội ta?” Phàn Quý nhẹ giọng hỏi, đồng tử hắc y nhân co rụt lại, tối nghĩa đáp: “Vì nhiệm vụ.” Phàn Quý nghe xong gật gật đầu, thì thào nói: “Đúng rồi, đối với loại người như ngươi, nhiệm vụ đương nhiên là trọng yếu nhất.”

“Trảm Liêm, ngươi vì sao phải trở về?” Phàn Quý nâng mắt, nhìn chằm chằm đối phương, chậm rãi hỏi.

“Bởi vì ngươi ở đây.” Hắc y nhân, cũng chính là Trảm Liêm, ôn thanh nói.

“Ngươi biết vì sao ta lại ở đây đúng không?” Phàn Quý dường như không thèm để ý đến câu trả lời của hắn, tiếp tục hỏi.

“Vì ta.” Trảm Liêm nói, Phàn Quý cười khẽ lên tiếng, “Ha ha, ngươi lại nói đến đầy đủ.”

“Ta lưu lại, là vì nhận được tình báo của ngươi.” Phàn Quý thản nhiên nói. Trảm liêm không thèm để ý, ôn nhu cười cười, “Chính ngươi cũng biết.”

Phàn Quý vừa nghe, sắc mặt phút chốc trầm xuống, lạnh giọng nói: “Đùa giỡn ta rất vui sao? Xem ta bị ngươi hù dọa đùa giỡn, tín nhiệm ngươi như vậy, chắc ngươi đắc ý lắm phải không?”

“Ta chưa từng muốn đùa giỡn ngươi.” Trảm Liêm nhẹ nhàng, Phàn Quý hừ lạnh một tiếng, “Tiếp cận ta, lợi dụng ta, nhìn ta thay ngươi nói lời hay trước mặt bệ hạ, đảm bảo cho ngươi, ngươi chắc là thấy đáng cười lắm phải không?”

“…… Phàn Quý, ta chưa từng muốn thương tổn ngươi.” Trảm Liêm thở dài một hơi.

Phàn Quý nghe thế thì im lặng không lên tiếng, Trảm Liêm cũng không nói gì nữa, trong khoảng thời gian ngắn thiên lao lâm vào trầm tĩnh…

Cùng lúc đó, Kỳ Huyên vừa rời khỏi thiên lao thì đi đến Phượng Nghi cung, từ khi thái hậu được mang về thì vẫn ốm đau liệt giường, thân thể không chút khởi sắc, mỗi ngày càng suy nhược hơn.

Kỳ Huyên biết, đây là bởi vì Kỳ Thắng không ở đây. Thái Hậu mất đi chí ái, giờ cả nhi tử duy nhất cũng mất, nàng không còn hi vọng, tín niệm chống đỡ của nàng cũng suy sụp.

Đối với hoàng cảnh của thái hậu lúc này, Kỳ Huyên không có cảm xúc gì. Được làm vua thua làm giặc, lúc Kỳ Thắng khởi binh, nàng đã phải chuẩn bị tinh thần gánh vác hậu quả của thất bại.

Sau khi đi vào Phượng Nghi cung, đi đến bên giường, thái hậu ngày xưa ung dung hoa quý, lúc này hai tấn hoa râm, bộ dáng tiều tụy, khiến người thật sự kinh ngạc.

Cung nữ hầu hạ Thái Hậu đều đã bị nhổ đầu lưỡi, các cung nữ cũng không biết chữ, sẽ không sợ các nàng nói lung tung hay truyền tin đi, các cung nữ thấy Kỳ Huyên, nhanh chóng quỳ xuống hành lễ.

Chỉ có duy nhất một cung nữ có thể mở miệng nói chuyện, là người của Kỳ Huyên, sau khi nàng thỉnh an xong thì theo thông lệ báo cáo tình trạng của thái hậu. Kỳ Huyên nhẹ giọng hỏi: “Chưa từng thanh tỉnh?”

“Hồi bệ hạ, từ ngày hồi cung đến giờ, thần trí của Thái Hậu nương nương vẫn chưa tỉnh lại.” Cung nữ thấp giọng đáp.

“Thái y nói như thế nào?” Kỳ Huyên lại hỏi, cung nữ cung kính đáp: “Hồi bệ hạ, thái y nói Thái Hậu nương nương thụ kích thích quá nặng, tâm tư lại quá nặng, chỉ sợ là…… Sợ là……”

“Cứ nói đừng ngại.”

“Hồi bệ hạ, sợ là không tốt.”

“Ân, nếu mẫu hậu thanh tỉnh, lập tức phái người thông tri trẫm.” Kỳ Huyên gật gật đầu, nói xong thì rời đi Phượng Nghi cung.

Chúc Cẩm Phồn cùng Nhiễm Quân Dung về trước đến thiên điện cạnh Ngự Thư Phòng chờ, sau khi Kỳ Huyên trở về, lại triệu kiến bọn họ. Hai người cũng không ở lại lâu, rất nhanh đã rời khỏi.

Lâm triều hôm sau, Ngự Sử đại phu cầu kiến, Kỳ Huyên thương nghị chuyện biên phòng với một vài đại thần, sau khi nghe nói Phàn Quý cầu kiến thì vẫy lui mọi người.

Chúng thần kinh nghi, không phải Ngự Sử đại phu đã phạm tội bị bệ hạ đưa vào thiên lao sao? Hôm nay lâm triều cũng không gặp người nọ, chứng thực lời đồn. Nhưng người đang cầu kiến ngoài ngự thư phòng, không phải Phàn Quý thì còn ai nữa.

Bất quá đại thần có thể được Kỳ Huyên cho vào Ngự Thư Phòng, đều là người có nhãn lực, thấy bệ hạ như thế, chuyện này tám phần có ẩn tình, nên sau khi chúng thần thấy Phàn Quý thì vẫn giữ thái độ tự nhiên.

Đợi sau khi quần thần rời đi, Kỳ Huyên mới mở miệng: “Nói đi.”

“Hồi bệ hạ, người này tên là Trảm Liêm, là……” Phàn Quý chậm rãi mở miệng, kể hế mọi chuyện về Trảm Liêm. Hắn nói rất chậm, thực cẩn thận, sau khi nói xong, nửa canh giờ đã qua đi.

“Ân, như vậy về sau hắn sẽ ở cùng ngươi?” Kỳ Huyên lại hỏi.

“Hồi bệ hạ, đúng vậy.” Phàn Quý đáp.

“Ân, một khi đã như vậy, ngươi mang người về đi.” Kỳ Huyên khoát tay, thưởng cho Phàn Quý một ân điển, Phàn Quý hít thật sâu, quỳ xuống tạ ơn.

“Bất quá đừng quên, thời điểm trẫm cần hắn, hy vọng hắn có thể toàn lực ứng phó.” Ngay trước  lúc Phàn Quý sắp rời khỏi Ngự Thư Phòng, Kỳ Huyên chậm rãi mở miệng.

“…… Vi thần tuân chỉ.” Phàn Quý cung kính rời khỏi Ngự Thư Phòng, sau đó cầm lấy thủ dụ của Kỳ Huyên, chạy tới thiên lao tiếp người ra, sau trực tiếp ra khỏi cung trở về Phàn phủ.

Sau khi Phàn Quý rời khỏi, Nhiễm Quân Dung cầu kiến. Đối với quyết định Kỳ Huyên thả người ra giữ bên người Phàn Quý, Nhiễm Quân Dung cảm giác có chút quá mức mạo hiểm, hắn tới khuyên Kỳ Huyên thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

“Thái Úy, trẫm tin tưởng Phàn Quý.” Kỳ Huyên thản nhiên nói, điều Kỳ Huyên tin tưởng kỳ thật bất đồng với lý giải của Nhiễm Quân Dung. Nhiễm Quân Dung tưởng rằng hắn nói là tin tưởng cách làm người của Phàn Quý; Kỳ thật Kỳ Huyên tin tưởng, là tin tưởng Phàn Quý đã đi vào nội tâm Trảm Liêm, trở thành nhược điểm của Trảm Liêm.

Tựa như Ẩn thất cùng Thư Tử Kỳ, hắn nắm Ẩn thất, không sợ Thư Tử Kỳ sẽ không bỏ đi; Nay hắn nắm Phàn Quý, Trảm Liêm cũng sẽ không rời đi.

Sau khi vẫy lui Nhiễm Quân Dung, Kỳ Huyên thu được mật báo của ám vệ, quân địch lại bắt đầu rục rịch. Trừ Vạn Hàn quan, cả hai quân địch còn lại đều tổn thất thảm trọng.

Nhưng đại quân Vân Thương còn ở đây, hơn nữa nhị hoàng tử Ly quốc soán vị, theo lời thám tử truyền tin tức, Ly vương đã bị giam lỏng, hiện tại đại quyền Ly quốc đã chuyển hết vào tay nhị hoàng tử.

Trong tay nhị hoàng tử cùng ngũ hoàng tử có binh lực, bọn họ cho rằng, Thư quốc, Vân quốc cùng Đại Kỳ vương triều tam hổ tranh chấp, cuối cùng nhất định nguyên khí đại thương. Cho nên bọn họ chỉ cần án binh bất động, là có thể ngư ông thủ lợi.

Về phần thái tử đang ở Đại Kỳ vương triều, chỉ là phế thái tử mà thôi, đợi đến khi Đại Kỳ vương triều bị diệt, Ly quốc thái tử Ly phi này sao còn mạng mà sống nữa.

Nhị hoàng tử cùng ngũ hoàng tử tính toán kỹ càng, nhưng không biết Ly Phi đã lặng lẽ ly khai Đại Kỳ vương triều, đang chạy về Ly quốc. Bọn họ cũng không biết, trong tay Ly Phi không chỉ năm một phần ba binh lực Ly quốc, mà còn có binh mã Kỳ Huyên cho hắn mượn.