Đế Tướng Lưỡng Khuynh Quốc

Chương 31: C31 Trêu đùa hồ ly

Sau khi Thái Tử rời đi, Tiết Ngải thở dài một cái. Phùng Tĩnh Tô xoay người: "Nàng không sao chứ.”

Tiết Ngải lắc đầu: “Đa tạ Tô tỷ tỷ.”

“Giữa hai người chúng ta mà phải dùng đến chữ đó ư?” Phùng Tĩnh Tô kéo tay nàng: “Thái Tử đã có ý với nàng, sau này nàng lại phải chú ý nhiều hơn, cố gắng đi nhiều người một chút, đừng ra ngoài một mình.”

“Ta biết rồi.” Tiết Ngải gật đầu.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, khi gần đến khu lều của Tiết gia, Phùng Tĩnh Tô phải đi về. Hai người yên lặng ngóng nhìn, dường như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, rồi lại nghẹn trong lòng. Cuối cùng vẫn là Phùng Tĩnh Tô cười cười, xua tay rồi quay người rời đi. Tiết Ngải cụp mắt, không tiếng động mà thở dài, tình cảm không được ủng hộ, cho dùng lưỡng tình tương duyệt cũng phải nén lại trong lòng, đây là con đường do chính nàng chọn, nàng cũng sẽ không hối hận.

Sáng sớm hôm sau, mọi người dậy sớm, hôm nay sẽ là ngày đi săn đầu tiên, Hoàng Thượng và các Hoàng Tử đều phải tham gia. Phu nhân và tiểu thư đều muốn đi xem, cho nên đã rửa mặt chải đầu trang điểm từ sớm.

Tiết Ngải trang điểm không quá diễm lệ, cũng không quá bình thường, vì không làm cầu kì nên nàng xong nhanh nhất. Đến khi đến điểm xuất phát, Hoàng Thượng và các Hoàng Tử đã chuẩn bị xong xuôi, sôi nổi lên ngựa. Ở nơi xa, ngọn cờ đón gió bay phấp phới, thị vệ đã chỉnh quân chờ phân phó.

Trong đám người lên ngựa, Tiết Ngải thấy được hình bóng của Phùng Tĩnh Tô. Trong lòng nàng cảm thấy khá lo lắng, đi săn mùa thu là phải vào núi săn dã thú, nếu như Tô tỷ tỷ của nàng bị thương thì phải làm sao? Sự lo lắng của nàng lộ ra cả ánh mắt, lúc đó nàng lại thấy Phùng Tĩnh Tô quay đầu nhìn lại, thế mà Phùng Tĩnh Tô lại tìm được nàng một cách chuẩn xác trong rổ người hỗn loạn.

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tiết Ngải, Phùng Tĩnh Tô cười cười, dùng ánh mắt nói với nàng rằng sẽ không sao đâu. Trong lòng Tiết Ngải an tâm đôi chút, nhưng vẫn cứ cảm thấy lo lắng, đôi tay kéo khăn không buông được.

Rất nhanh sau đó, tiếng kèn vang lên, Hoàng Đế dẫn đầu, còn lại các Hoàng Tử và hộ vệ theo sau, mã đội biến mất trong lối vào núi trong nháy mắt.


Phùng Tĩnh Tô ở giữa mã đội, thật ra nàng cũng không muốn hành động cùng mọi người chung quanh, thậm chí còn không muốn dẫn hộ vệ theo. Nhưng mà mỗi một chủ tử sẽ có hai người hộ vệ đi sau, bên cạnh nàng cũng có. Nàng giảm bớt mã tốc, dần dần tụt hẳn so với mọi người, lúc sau nàng lại kéo dây cương, điều khiển ngựa chạy nhanh qua một hướng khác. Hai gã hộ vệ vẫn luôn đi theo nàng thấy thế thì thúc ngựa đuổi theo.

Địa hình núi bên này càng đi càng gập ghềnh, không phù hợp cho việc cưỡi ngựa đi săn. Không được bao xa, con ngựa đã không thể đi sâu vào được nữa.

“Các ngươi ở đây đợi ta, ta vào xem có con mồi hay không.” Phùng Tĩnh Tô không đợi hai hộ vệ trả lời, nàng vừa nhón mũi chân đã đứng trên đỉnh của một cây đại thụ, làm lại lần nữa đã vụt bay đi thật ra. Ban đầu hộ vệ còn đi cùng, thế nhưng sau vài lần, hai người hộ vệ rất biết điều nên đã trở về ngay lập tức, loại khinh công này không phải thứ mà người như bọn họ có thể đuổi kịp.

“Võ công của Vân Dật công chúa cao như vậy thì cần gì chúng ta bảo vệ?” Hai người tự giễu.

Phùng Tĩnh Tô dựa vào thân cây, giương cung cài tên nhắm vào một con thỏ. Một mũi tên bay ra, con thỏ bị ghim trên mặt đất nhưng lại không chết. Nàng bắn trúng vào lỗ tai con thỏ. Phùng Tĩnh Tô đi qua xách nó lên, bẻ gãy mũi tên. Con thỏ tuy bị thương nhưng cũng không nghiêm trọng, lại cứ cứ giãy giụa không ngừng.

"Đừng nhúc nhích, mang ngươi về xem Hồ Ly ở nhà có thích hay không.” Phùng Tĩnh Tô xách lỗ tai con thỏ rồi tiếp tục đi, nhưng sau đó nàng lại thấy một con vật rất thú vị - hồ ly màu đỏ.

Hẳn là hồ ly còn rất nhỏ, chạy đi chạy lại vẫn rất vụng về, có điều gương mặt nhòn nhọn kia thật sự có nhan sắc mị hoặc lòng người.

Phùng Tĩnh Tô nhìn con thỏ trong tay mình, ghét bỏ rồi buông nó ra, con thỏ lập tức tung tăng bay nhảy chạy đi thật xa. Hồ ly nhỏ thấy con thỏ hoạt động nên lập tức cảnh giác, không đợi nó kịp phản ứng thì đã bị một mũi tên xuyên qua lỗ tai, ghim trên mặt đất không động đậy nổi.

Lần này Phùng Tĩnh Tô không nóng lòng rút mũi tên ra, nàng đi tới ngồi xổm bên người nó. Hồ ly nhỏ kêu la thảm thiết, một đôi mắt to lộ ra sự mê hoặc. Phùng Tĩnh Tô cúi đầu cười: “Ngươi thật là giống nàng, ta mang ngươi đi gặp chủ ngươi.” Nàng bẻ gãy mũi tên, xách theo hồ ly rồi ra ngoài.

Vốn dĩ nàng không để ý tới việc săn mồi gì đó, nàng cũng không thích phần thưởng của Hoàng Đế, nàng chỉ muốn săn một con thú về làm đồ chơi cho Tiết Ngải.


Đến khi nàng đi ra khỏi núi, những người khác cũng dần dần kết thúc cuộc săn. Ngoài Hoàng Đế ra thì Thái Tử săn được nhiều con mồi nhất, Hoàng Đế rất vui mừng, ban thưởng cho rất nhiều.

Tiết Ngải nhìn thấy Phùng Tĩnh Tô bình an trở về mới yên tâm được đôi chút. Giữa trưa Hoàng Đế mở tiệc chiêu đãi quần thần, Hoàng Hậu ở bên kia cũng khai yến mở tiệc chiêu đãi nữ quyến. Yến hội trôi qua được phân nửa, Phùng Tĩnh Tô nhàm chán, tìm cơ hội để dẫn Tiết Ngải về doanh trướng của mình: “Ta tìm người nhà giúp nàng.” Nàng chỉ vào lồ ng sắt, nói.

Tiết Ngải vừa tiến đến đã bị chú hồ ly nhỏ màu đỏ thu hút. Nàng ngồi xổm bên lồ ng sắt nhìn tới nhìn lui: “Tỷ tỷ, nó xinh đẹp thật đó!”

“Đúng vậy, xinh giống hệt như nàng.” Phùng Tĩnh Tô kéo nàng qua rồi ôm vào trong ngực: “Vậy ta gọi nó là hồ ly nhỏ. Nàng xem, hai người cực kì giống nhau.”

Tiết Ngải cười càng ngọt ngào: “Vậy chú hồ ly này là nàng tặng cho ta đúng không?”

Phùng Tĩnh Tô nhéo mũi nàng: “Nàng nói xem?”

“Cảm ơn Tô tỷ tỷ.” Tiết Ngải xoay người muốn đi chơi với hồ ly tiếp, Phùng Tĩnh Tô giữ chặt nàng, chỉ lên môi của mình.

Tiết Ngải cắn môi, e lệ ngượng ngùng mà nhẹ nhàng tiến tới hôn một cái.

Phùng Tĩnh Tô cười buông nàng ra, đưa cho nàng một miếng thịt để nàng đi cho hồ ly nhỏ ăn. Hồ ly nhỏ rất sợ hãi, nó nhìn Tiết Ngải một cách dè chừng, Tiết Ngải lại chỉ người với nó.

“Nàng ở bên đó sẽ không tiện, trước mắt ta sẽ chăm sóc hồ ly nhỏ giúp nàng, chờ đến khi nàng có thể nuôi nó thì ta sẽ mang qua.” Phùng Tĩnh Tô thấy Tiết Ngải vẫn cứ cười ngây ngô, nghĩ rằng chẳng lẽ con hồ ly này thật sự là người nhà nàng, cười mãi thế này, thật ngốc.


“Vâng ạ.” Tiết Ngải đùa trong chốc lát, rốt cuộc hồ ly nhỏ cũng thả lỏng cảnh giác, lại gần ăn miếng thịt trong tay Tiết Ngải.

Hai người rời khỏi buổi tiệc quá lâu thì không được, chơi một lát đã phải trở về dự yến. Trong yến hội người đến người đi, trừ khi cố ý để ý, nếu không thì sẽ không ai chú ý tới. Tiết Ngải trở lại chỗ ngồi của mình, Tiết Oánh bất mãn nói: “Tính tình Tam muội càng ngày càng buông thả. Nơi đây rất gần với tiệc bên kia, ngươi muốn được nam nhân nào gặp phải sao, mất lễ nghĩa.”

Tiết Ngải nhìn Tiết Oánh: “Đại tỷ nên nói những lời này sao? Ta chỉ đi ra ngoài hít thở không khí một chút, Đại tỷ đã sợ rằng ta lén gặp người ngoài sao? Kể cả có thật sự là vậy đi nữa, nhà người khác che giấu còn chả kịp, đằng này Đại tỷ lại thật sự không thể để muội muội sống yên ổn, không có việc gì tự nhiên lại bịa ra mà nói.”

Tiết Oánh vẫn hay quở trách Tiết Ngải, lần nào nàng cũng không dám cãi lại, không ngờ hôm nay lại dám phản bác: “Tam muội, ta cũng là vì ngươi. Người nhà đóng cửa bảo nhau chuyện này thì cũng thôi đi, sợ là sợ người ngoài cũng nói như vậy, thế ngươi còn muốn giữ thể diện hay không?”

Tiết Ngải cúi đầu: “Đa tạ Đại tỷ tốt với ta, thế nhưng đừng đổ chuyện vô lí như vậy lên đầu ta. Dĩ nhiên ta muốn giữ lại thể diện, chỉ là Đại tỷ không muốn ta giữ được thôi.”

Phan thị ở bên cạnh thấy hai nữ nhi ồn ào cũng phiền, bà ta trừng mắt nhìn Tiết Ngải: “Sao mà lời qua tiếng lại với Đại tỷ thế? Chẳng biết kính trên chút nào, còn không mau xin lỗi Oánh nhi đi?”

“Vâng, mẫu thân.” Tiết Ngải không chần chờ chút nào. Quay đầu nói với Tiết Oánh: “Đại tỷ, là muội muội không nghe lời. Lần sau khi Đại tỷ nhắc nhở ta, ta tất nhiên sẽ không dám phản bác.”

Tiết Oánh hừ một tiếng: “Ngươi biết thì tốt rồi.” Nàng ta đắc ý mà nâng cằm lên, khinh miệt liếc Tiết Ngải một cái. Cãi nhau với ta á, mới được ra ngoài mấy ngày mà đã quên ai là Đại tiểu thư tướng phủ rồi sao?

An Quốc công phủ và Phượng gia phu nhân ngồi cùng một bàn thấy thế thì lắc đầu. Tuy rằng Tiết Oánh và Tiết Ngải nói chuyện khá bé, nhưng các bà ngồi cũng gần, khe phong thanh cũng biết được đại khái, lại thấy thái độ bất công của Phan thị đối với hai nữ nhi thì đều thấy bất bình thay cho Tiết Ngải. Kể cả không để ý tới tâm trạng nữ nhi thì cũng phải cân nhắc đến mặt mũi của tướng phủ. Lời này của Tiết Oánh thật sự không ổn, còn chưa tính tới chuyện áp xuống, Phan thị lại còn bắt Tiết Ngải xin lỗi Tiết Oánh, đây là đang cổ vũ Tiết Oánh nói láo. Chuyện danh tiết của nữ nhi không phải thứ có thể nói bậy.

“Tiết Tam tiểu thư, ta ngồi đây cũng hơi buồn chán, em ra ngoài đi chơi với ta một tí được không?” Phượng Thiên Tư đến bên Tiết Ngải, hỏi.

Tiết Ngải biết Phượng Thiên Tư đang giúp mình, mặt nàng lộ vẻ khó xử: “Vốn dĩ không nên từ chối lời mời của Phượng Đại tiểu thư. Nhưng mà ta vừa mới bị Đại tỷ trách cứ là lén gặp nam nhân, hiện giờ làm sao dám rời đi, mong Phượng Đại tiểu thư bỏ qua cho.”


Rõ ràng hai người vẫn đang nói chuyện bình thường với nhau, nhưng lại kẻ xướng người họa mà lôi Tiết Oánh vào.

Tiết Oánh rất muốn ra uy với Tiết Ngải, nhưng thái độ của Phượng Thiên Tư luôn khiến cho người ta sợ hãi, nàng ta mau chóng giải thích: “Phượng Đại tiểu thư, là Tam muội hiểu lầm ý ta. Ta chỉ muốn nhắc nàng là không được đi lung tung mà thôi, không còn ý gì khác.”

Phượng Thiên Tư không tỏ ý kiến, mĩm cười gật đầu như cũ: “Nếu đã đi thế, vậy Tam tiểu thư ra ngoài cùng ta có tính là đi lung tung không?”

“Không có.” Tiết Oánh nhanh chóng lắc đầu.

“Vậy là tốt rồi.” Phượng Thiên Tư kéo tay Tiết Ngải, càng đi càng xa.

Trong lòng Tiết Oánh vẫn hơi lo sợ, quay đầu nhìn Phan thị: “Nương, người nói xem Phượng Đại tiểu thư làm vậy là có ý gì?”

Vừa rồi Phan thị trách cứ Tiết Ngải không phải do nghe thấy hai người nói gì mà là chỉ cần hai người tỷ muội tranh cãi gì đó, bà ta đều sẽ đổ lỗi cho Tiết Ngải, đây là hành vi xuất phát từ bản năng. Lúc này chậm rãi nhớ lại lời nói của hai người mới hiểu được: “Oánh nhi, vừa nãy con không nên nói với muội muội như vậy, kể cả nàng thật sự ham chơi thì cũng sẽ không làm gì để mất thể diện. Tuy rằng con có ý tốt, nhưng lời con nói ra lại làm muội muội mất thanh danh. Hiện tại nàng là người Hoàng thất, lời nói của con thật sự không ổn.”

Mới vừa rồi Tiết Oánh mới bị Phượng Thiên Tư và Tiết Ngải trêu chọc một lần, quay đầu lại bị mẹ ruột nói thêm lần nữa, tuy rằng tiếng nói rất nhỏ, không để người ngoài nghe được nhưng nàng ta vẫn cảm thấy tủi thân, không nhịn được mà rơi lệ.

Phan thị vừa thấy nữ nhi rơi lệ đã cực kỳ đau lòng, mau chóng lấy khăn lau nước mắt cho nàng ta: “Con đó, nương còn chưa nói cái gì, cũng không có oán trách con. Sau này có xảy ra chuyện như vậy thì con không nói gì là được.”

“Vâng, nữ nhi biết sai rồi.” Tiết Oánh cúi đầu lau nước mắt, trong lòng lại nhớ kỹ chuyện này. Nếu Tiết Ngải không cãi lại thì làm gì xảy ra mấy chuyện về sau, đều là tại con nhỏ kia, cứ muốn thể hiện để nổi bật, có thể lọt mắt quý nhân, dám ra uy trước mặt mình.

Phượng Thiên Tư và Tiết Ngải đi được một đoạn, quay đầu lại đã thấy cách chỗ kia rất xa, lúc này mới nói: “Em không cho Đại tỷ em mặt mũi như vậy, cẩn thận nàng ta ghi hận đấy.”

Tiết Ngải cúi đầu: “Phượng tỷ tỷ, ta biết suy nghĩ ta không thể gạt được tỷ. Tỷ có nghĩ ta đang làm sai hay không?”