Đế Tôn

Chương 702: Phụng mệnh phá bỏ và dời đi nơi khác (1)

Giọt nước dung nhập vào biển rộng, sẽ tìm không được giọt nước này nữa.

- Ta chính là ta, ta sẽ không buông tha cho mình đi cùng Thiên Đạo của lão tổ tông Ứng Long Đại Thế Giới tương hợp! Ta muốn tu thành Thiên của mình, Đạo của mình!

Giang Nam cắn chặc hàm răng, đau khổ chống đở, bất quá tiếng chuông tràn ngập, vô số thanh âm nườm nượp mà đến, rung chuyển tâm thần của hắn, chấn động Đạo văn của hắn, để cho nhiều đạo văn hơn cùng Thiên Đạo chi chung tương dung.

Những Đạo văn này tự động biến hóa, từ Giang Nam chi đạo biến thành Thiên Đạo.

Đạo văn càng tuôn ra nhiều, Giang Nam càng ngày càng cảm giác được mình khó có thể khống chế pháp lực, thậm chí ngay cả nhục thể của hắn cũng bắt đầu hóa thành một mảnh Đạo văn dài hẹp, thân thể phân giải, có khuynh hướng hoàn toàn dung nhập vào Thiên Đạo!

Thân thể của hắn càng ngày càng nhạt, tựa hồ tùy thời có thể từ thế gian biến mất, biến thành một phần tử của Thiên Đạo.

Đột nhiên, một thanh âm vang lên, áp qua tiếng chuông, áp qua uy năng của Thiên Đạo chí bảo, để cho thanh âm bên tai hắn trong lúc bất chợt hễ quét là sạch.

Thân thể Giang Nam chấn động, chỉ thấy giữa không trung vô số đạo văn bá một tiếng rối rít bay trở về, lạc vào thể nội, thậm chí thân thể đã trở nên trong suốt của hắn cũng nhanh chóng ngưng tụ, phục hồi như cũ!

- Đa tạ tiền bối viện thủ.

Cả người Giang Nam mồ hôi đầm đìa, lòng vẫn còn sợ hãi, hướng thiếu niên áo vàng kia nói cám ơn.

- Không cần cám ơn ta.

Thiếu niên áo vàng thản nhiên nói:

- Tu vi cảnh giới của ngươi quá thấp, thế cho nên bị Thiên Đạo tương dung, chẳng qua nếu như tu vi của ngươi đầy đủ cao, liền không có loại nguy hiểm này. Việc này không nên chậm trễ, mới vừa rồi ta chặn tiếng chuông, chỉ sợ sẽ khiến cho có người chú ý, chúng ta vẫn là trước làm chính sự quan trọng hơn!

Giang Nam bước đi vào trong thành, bốn phía là từng ngọn tháp cao, mà ở bầu trời, miệng Thiên Đạo chi chung kia treo cao, đem trọn tòa thành thị gắn ở phía dưới.

Ở nơi này do rất nhiều tháp cao tạo thành, khẩu Thiên Đạo Chung này bao phủ xuống, bất luận kẻ nào chỉ cần chưa từng nhảy ra thiên đạo, còn đang trong thiên đạo quản hạt, cũng sẽ bị áp chế tu vi cảnh giới.

Cũng tức là nói, vô luận chủng tộc gì, tiến vào nơi đây sẽ bị trấn áp, không có pháp lực có thể vận dụng, không có pháp bảo có thể thúc dục, chỉ còn lại có nhục thể của mình có thể khu sử!

Coi như là Long Tộc cũng giống như thế, không có ngoại lệ.

Có ngoại lệ cũng là loại tu luyện công pháp giống như Ứng Long lão tổ, trong cơ thể tích chứa đại đạo cùng Thiên Đạo Chung giống nhau, mới có thể tránh Thiên Đạo Chung trấn áp.

Bất quá, khẩu Thiên Đạo Chung này dù sao chỉ là lạc ấn của Thiên Đạo Chung, nếu như tu vi đầy đủ mạnh, mạnh đến trình độ ngay cả Thiên Đạo Chung cũng ép không được, là có thể hành động tự nhiên.

Mà trong mi tâm Giang Nam, liền cất giấu hai tồn tại như vậy.

- Công pháp của ngươi rất cổ quái, lại có thể ở loại địa phương này cũng có thể thúc dục.

Thiếu niên áo vàng cảm ứng được pháp lực vận chuyển trong cơ thể Giang Nam, lộ ra vẻ kinh ngạc nói:

- Ta tính toán tiến vào nơi đây, để cho Chiến Thiên Ma Tôn kéo Long Tôn Long Chủ cùng cường giả của Ứng Long Đại Thế Giới, mà ta thì nhân cơ hội đoạt bảo. Làm như vậy tệ đoan chính là dễ dàng kinh động chủ nhân Thiên Đạo Chung, đưa tới người này, hậu hoạn vô cùng, hiện tại thân thể ta không hoàn chỉnh, không phải đối thủ của hắn. Bất quá nếu ngươi có thể tùy ý thúc dục pháp lực, liền không cần ta lấy thân phạm hiểm.

Chiến Thiên Ma Tôn trầm giọng nói:

- Không sai, ta theo đuổi Quang Vũ Đại Đế, Quang Vũ Đại Đế đối với Ứng Long Đại Thế Giới cũng kiêng kỵ vạn phần, nói vị lão tổ tông Ứng Long Đại Thế Giới kia sâu không lường được, không thể dễ dàng là địch. Tiểu đạo hữu, nếu ngươi có thể đi vào nơi đây thu pháp bảo bị trấn áp của cô nương kia, không cho chúng ta ra mặt, kia tự nhiên là tốt nhất. Hai người chúng ta quá mạnh mẻ, nếu ở trong thành hiện thân, pháp lực thế tất sẽ cùng khẩu Thiên Đạo Chung này đối kháng, tất nhiên sẽ kinh động Ứng Long lão tổ, khi đó liền có chút ít không ổn.

Giang Nam gật đầu, cười nói:

- Ta cũng không muốn kinh động cao thủ Ứng Long Đại Thế Giới, nếu không thần tiên đánh nhau, vẫn là ta tai ương. Hai vị, các ngươi muốn tìm kiện pháp bảo kia rốt cuộc ở nơi đâu?

- Từng ngọn tháp cao kia trấn áp chính là cao thủ đối nghịch cùng Ứng Long Đại Thế Giới. Còn có pháp bảo của bọn hắn, nếu như thật sự áp không được, liền lưu vong đến trong hư không.

Chiến Thiên Ma Tôn lắc đầu nói:

- Nữ nhân kia chính là Yêu Tôn, cay cú cậy mạnh, bị Long Tộc cường giả chộp tới lấp hắc động, khóa ở trong hắc động không cách nào thoát thân, không ngừng bị hắc động tước nhược pháp lực, cảnh ngộ so với ta còn muốn hỏng bét một chút, qua chút ít năm nữa nàng sẽ bị hắc động luyện hóa thành tro. Nàng chỉ nói pháp bảo của nàng bị trấn áp ở chỗ này. Nhưng không có nói pháp bảo của nàng rốt cuộc bị trấn áp ở trong tòa tháp nào.

Giang Nam khẽ cau mày, nơi đây tháp cao san sát, từng ngọn bảo tháp tìm đi qua, không biết đến khi nào mới có thể tìm được pháp bảo của vị Yêu Tôn kia.

- Những bảo tháp này cũng là pháp bảo, thần kim sở luyện, hứng lấy khí tức của thiên đạo chí bảo, đem người và pháp bảo cùng bọn họ đối nghịch trấn áp ở trong đó, muốn tìm được pháp bảo của vị Yêu Tôn kia cũng không dễ dàng.

Hắn đi tới trước một ngọn tháp cao, chỉ thấy tháp cao này không có bất kỳ cửa vào, hoàn toàn ngăn cách tất cả khí tức, thậm chí ngay cả cửa tiến vào vào cũng không có. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m

Giang Nam lộ ra Địa Từ Nguyên Phủ, vung rìu bổ tới, mấy phủ đầu đem tháp cao này cắt ra một lỗ thủng to, những tháp cao này mặc dù là pháp bảo cực kỳ cường đại, lại làm bằng thần kim, có thể hứng lấy khí tức của thiên đạo chí bảo, nhưng còn không cách nào ngăn cản Ngũ Sắc Kim luyện chế Địa Từ Nguyên Phủ.

Hắn thăm dò đi tới trong tháp, hướng bên trong tháp nhìn lướt qua, chỉ thấy trong tháp cao này treo đầy xiềng xích, trên xiềng xích hiện đầy móc câu, trên móc câu treo một bộ xương khô.

Người trấn áp trong tháp đã chết không biết bao nhiêu năm, thân thể cũng đã mục.

Dù vậy, trong hài cốt của hắn như cũ tản mát ra thần uy làm người ta sợ hãi, có thể nghĩ thực lực người này nhất định không phải chuyện đùa!

Giang Nam đang muốn rời đi, đột nhiên lại dừng bước lại, vung Địa Từ Nguyên Phủ lên đem những xiềng xích này cắt xuống, thu vào trong tử phủ, suy nghĩ một chút, lại đem xương khô trong tháp thu hồi, càng đưa vào Tử Phủ, sau đó tâm niệm vừa động, ở trong bảo tháp viết một chữ "Hủy" thật to, sau đó ở xung quanh chữ vẽ một vòng tròn lớn.

Thiếu niên áo vàng cùng Chiến Thiên Ma Tôn nhìn hắn bận rộn tới bận rộn đi, không khỏi im lặng nói:

- Những thần kim cùng xương khô này, cũng không coi là bảo bối gì, tiểu đạo hữu, ngươi tham tiền như vậy sao?