Phó Cửu nghe xong những lời này cũng không tức giận, chỉ thản nhiên nói: “Vậy ông nói xem phải làm sao bây giờ? Tôi đã điền thành tích.”
“Cầm lại bảng điểm này của cậu đi kiểm tra thêm một lần nữa.” Giám đốc Lý giống như rất khinh thường phải nhìn cô, tùy ý ném bảng điểm của Phó Cửu qua.
Thiếu niên vừa mới nói chuyện cùng Phó Cửu cũng lo lắng nhìn cô.
Phó Cửu cười một chút. Kế tiếp khom lưng nhặt tờ bảng điểm lên.
Lúc này thiếu niên mới bình tâm lại, vừa định kéo cô chạy nhanh đi thí nghiệm một lần nữa.
Nhưng không nghĩ đến Phó Cửu mới vừa đứng thẳng thân mình liền nâng tay lên, nhẹ nhàng dùng sức, trong nháy mắt tờ bảng điểm kia liền biến thành hai nửa!
Nguyên bản đều là tiếng vang do gõ bàn phím.
Hiện tại lại bị Phó Cửu ảnh hưởng, mỗi người đều dừng động tác, phòng thí nghiệm im lặng đến mức chỉ có thể nghe tiếng xé giấy.
Đợi đến lúc Phó Cửu xé bảng điểm kia thành những mảnh nhỏ ném tới trước mặt giám đốc Lý, xung quanh cô nổi lên cơn thủy triều nghị luận!
Nhưng mà cô lại phảng phất như không nghe được cái gì, một tay chống mặt bàn, tóc màu bạc rơi xuống, chậm rãi đè thấp giọng nói: “Nếu câu lạc bộ của Tần thị lại chiêu mộ người như ông làm giám đốc, tôi đây tình nguyện không ở chiến đội này chơi game.”
Tức khắc mọi người trong phòng thí nghiệm ồ lên.
Không có người dám nói chuyện như vậy với giám đốc câu lạc bộ!
Cậu ta thật sự không nghĩ muốn vượt qua vòng này sao?
“Cậu!” Giám đốc Lý chưa bao giờ bị người khiêu khích như vậy, căn bản không xuống đài được, tức giận đến mức hai mắt đều nổi lửa: “Tốt, rất tốt! Có cốt khí* đúng không? Vậy cậu cầm đồ của cậu cút đi cho tôi!”
* Khí chất từ trong xương cốt.
Phó Cửu cười lạnh một tiếng cũng không nói thêm cái gì, lấy ba lô bên cạnh đeo lên trên vai lập tức đi ra khỏi phòng thí nghiệm, bóng lưng kia cực kỳ tàn nhẫn!
Thiếu niên ngồi trên ghế nhìn tốc độc tay của mình, nhìn máy tính bên cạnh rồi chụp lại màn hình, cuối cùng cắn răng lấy ba lô chạy ra ngoài.
“Kia, kia... Cái kia, cậu từ từ!”
Phó Cửu nghe được tiếng gọi phía sau lưng, quay đầu hạ mi mắt: “Tại sao cậu cũng ra ngoài này?”
“Tôi, tối thấy cậu đi rồi cũng, cũng không nghĩ ở lại nơi đó!” Sau khi thiếu niên nói xong, trên mặt hiện lên ý cười: “Tuy, tuy rằng tôi rất muốn gia nhập vào Tần thị, nhưng mà giống như tôi đã nói như vậy sẽ thành vấn đề. Khẳng, khẳng định đến cuối cùng cũng không được tài nguyên huấn luyện gì. Kia, nhìn sơ qua tên giám đốc kia có đôi mắt thèm danh lợi, tôi, tôi không thích hoàn cảnh như vậy. Chơi, chơi game chính là muốn vui vui vẻ vẻ đúng không?!”
Phó Cửu sờ sờ mũi, nghe đến những lời nói này khó tránh khỏi có chút chột dạ. Dù sao ước nguyện ban đầu của cô khi chơi game chính là muốn kiếm tiền, hiện tại lại vì cầm lại công ty của Hạ Hồng Hoa.
Điểm xuất phát của cô so với đứa trẻ ngoan ngoãn này hình như hiệu quả hơn, lợi ích cũng nhiều hơn.
“Nếu, nếu không cần thi đấu. Tôi, chúng ta đi ăn một bữa cơm đi!” Khuôn mặt của thiếu niên đỏ bừng, nhìn rất đáng yêu: “Tôi, tôi biết một chỗ bán lẩu không tồi ở gần nơi này. Trước, trước kia tôi luôn muốn ăn cơm cùng với người trong trò chơi. Không, không nghĩ tới nguyện vọng lại được thực hiện nhanh như vậy!”
Phó Cửu: “...”
Vì sao cô lại cảm giác đứa trẻ ngoan ngoãn này có điểm nào đó rất giống với Tần Thần.
Là ảo giác sao?
Những thần thánh này đó sao lại đối với người trong trò chơi tốt như vậy...
“Cứ vậy đi, nhưng mà hiện tại trên người tôi không có tiền, cậu cứ mời trước, lần sau tôi lại bao cậu.” Phó Cửu vừa nói vừa giơ tay đặt lên trên vai thiếu niên.
Lần này đứa trẻ ngoan ngoãn kia càng đỏ mặt thêm, cực kỳ đáng yêu gật đầu mạnh: “Tôi, tôi mời! Tiệm lẩu kia là, là của nhà tôi.”