Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 159: Bạn bè mà bỏ thuốc anh?

Xong việc, Mục Trác Thâm kẹp hai chân, giống như một thiếu nữ mới thành niên thẹn thùng, không được tự nhiên ngồi trên ghế sô pha, trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Cơn đau đến chết vừa rồi, vẫn kéo dài đến bây giờ, vẫn luôn có thể cảm nhận được nỗi đau.

Chiến Cơ ưu nhã rót lấy bốn ly rượu vang đỏ, đem một ly đến trước mặt Mục Trác Thâm, "Có can đảm động thủ trên đầu thái tuế, A Thâm anh cũng đúng là một nhân tài, tôi một chút cũng không thấy thông cảm với anh."

Nói xong, đem hai ly rượu đưa tới trước mặt vợ chồng Kiều Thừa Huân, ly cuối cùng để cho mình.

Mục Trác Thâm nắm tay Hoa Lan chỉ, giọng the thé nói: "Đáng ghét, người ta cũng đã như vậy, anh không an ủi người ta thì thôi, còn tổn thương người ta như vậy!"

Chiến Cơ nghe vậy nhăn mày, trừng mắt nói: "Anh mẹ nó không phải chỉ xoạc chân hình chữ nhất thôi sao, "lão nhị" cũng bị cắt đứt luôn rồi à?"

Mục Trác Thâm một giây sau khôi phục bình thường, tức giận nói: "Không đứt nhưng so với đứt cũng không khác mấy, nếu không anh cũng thử xem? Ông đây đảm bảo làm cho anh muốn lên tiên."

Chiến Cơ xua tay, "Khỏi cần, tôi không có đam mê này."

Mục Trác Thâm nổi giận: "Anh TM! Nếu không phải bởi vì anh, ông đây sẽ đau thành như vậy?" 

Chiến Cơ lạnh lùng cười, "Nếu không bởi vì tôi, chị dâu sẽ dễ dàng tha thứ cho anh như vậy?" Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Nói xong, hai người cùng nhau nhìn về phía Ôn Đề Nhi.

"A~~"Đúng lúc Ôn Đề Nhi ngáp một tiếng, khóe mắt tràn ra nước mắt, có chút buồn ngủ.

Kiều Thừa Huân hơi hơi rũ mắt, ánh mắt dừng trên nước mắt trên khóe mắt cô, bất giác hiện lên một tia dịu dàng.

"Buồn ngủ?"

"Có chút."

"Trừng phạt vừa rồi có hài lòng không?"

"Còn muốn tiếp."

Ôn Đề Nhi lười biếng nói, ánh mắt lơ đãng dừng lại trên người Mục Trác Thâm.

Mục Trác Thâm đột nhiên thấy sau lưng lạnh toát, vội kêu lên: "Chị dâu, cô mà lại để tôi xoạc chân nữa, hai chân này của tôi thật sự phế đi mất."

Phế đi đâu có liên quan đến cô?

Ôn Đề Nhi cảm thấy buồn cười, đối với loại đàn ông bất lương đùa dai này, cô không có nửa xu đồng tình, "Anh làm nghề gì?"

"Tôi sao, mở mấy quán bar nhỏ, trên tay cũng có mấy công ty nhỏ, ngày thường không quá bận, có người hỗ trợ xử lý."

"Nói nhảm vô ích thôi." Ôn Đề Nhi lạnh giọng đánh gãy, nói xong lại nhìn về phía Chiến Cơ, "Còn anh?"

Chiến Cơ mỉm cười nói: "Tôi là dân thất nghiệp lang thang."

Cắt, không muốn nói thì thôi.

Ôn Đề Nhi không có gì muốn biết, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Kiều Diêm Vương, "Chồng, em muốn về nhà."

"Đi." Kiều Thừa Huân nói đi là đi, không chút do dự.

Ôn Đề Nhi sửng sốt, nhanh chóng đi theo.

Vừa rồi chỉ là diễn trò, bây giờ phải đi, cô cũng không dám lại động vào anh, cùng anh bảo trì khoảng cách.

Nhìn theo đôi vợ chồng này rời đi, Mục Trác Thâm và Chiến Cơ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, rất lâu không nói nổi câu nào.

Hóa ra anh Kiều đột nhiên mang vợ tới nơi này, chỉ vì muốn tạo niềm vui cho vợ?

.........

Trên đường trở về, Ôn Đề Nhi trên xe ngược lại không hề thấy buồn ngủ, vừa mới rồi rõ ràng buồn ngủ muốn chết.

Quãng đường ba mươi mấy phút, Ôn Đề Nhi không chịu nổi nhàm chán, tò mò hỏi: "Chồng, hai người vừa rồi là gì của anh?"

Nhìn qua thì giống bạn bè, nhưng hai người kia dường như vô cùng sợ hãi Kiều Diêm Vương, tóm lại ba người này cho cô một cảm giác rất kỳ quái.

Kiều Thừa Huân im lặng một lát, trầm giọng nói: "Bạn bè."

Ôn Đề Nhi nhướng mày, loại bạn gì vậy chứ, "Bạn bè mà bỏ thuốc anh sao?"

Chậc chậc chậc, bạn bè tốt nhất trong lịch sử, xem ra Ôn Đề Nhi được mở mang kiến thức rồi.

Kiều Thừa Huân không trả lời, cứ như vậy lâm vào trầm mặc.

Ôn Đề Nhi thật muốn cắn chết Diêm Vương thối, một chút lịch sự cũng không có!

.........

Khách sạn nào đó

Bởi vì thuốc trong cơ thể Phượng Vũ nhanh chóng phát tác, Vạn Mỹ Trân không kịp đưa cô ta về nhà, nên trực tiếp đem cô ta đến một khách sạn gần đó.