"Có máy tính cũng vô dụng, ai nhớ nổi vừa nãy Vạn Mỹ Trân nói cái gì."
.........
Đúng vậy, câu hỏi vừa rồi, không chỉ mấy người nghe không nhớ rõ, đến cả người đặt câu hỏi cũng không nhơ kỹ.
Vạn Mỹ Trân bắt được điểm này, nghi ngờ hỏi: "Câu hỏi vừa nãy tôi cũng không nhớ rõ, không biết cô trả lời đúng hay sai."
"Không sao, vừa nãy tôi ghi âm rồi." Một giọng nói không hài hòa đột nhiên vang lên.
Mọi người đều nhìn lại, hóa ra là Minh Nhược Sơ mở miệng.
Minh Nhược Sơ cầm điện thoại lên, bật lên đoạn ghi âm: "12065456 cộng 16545645 trừ đi 4565456 cộng 213 trừ 45654 cộng thêm 465456 trừ đi 123132 bằng bao nhiêu?"
Âm thanh rất rõ ràng, không thiếu một lời.
Hai tay Vạn Mỹ Trân nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt cũng không cảm thấy đau.
Minh Nhược Sơ con tiện nhân này, trước kia từng vài lần làm hỏng chuyện tốt của cô ta, hiện tại còn tới, xong việc sẽ tới trừng trị nó!
Vạn Mỹ Trân oán hận Minh Nhược Sơ xong, rất nhanh chuyển oán giận sang Ôn Đề Nhi, đáy mắt hiện lên một tía đắc ý.
Đề toán vừa rồi nghe qua đã khó, con tiện nhận này tuyệt đối không tính được, chờ bị bẽ mặt đi!
Ôn Đề Nhi nhìn về phía mọi người, cười nói: "Phiền ai có bút, viết đề này vào giấy, sau đó mọi người cùng nhau dùng máy tính tính thử, nếu tôi tính sai, tôi sẽ từ bỏ danh hiệu đệ Mợ chủ số một Thủ đô."
Vạn Mỹ Trân nghe vậy lập tức tin tưởng, thúc giục nói: "Mọi người nhanh tính xem!"
Đáng tiếc, đoạn ghi âm kia vẫn không thể để mọi người nhớ hết câu hỏi, phải phát đi phát lại mấy lần.
Hơn mười phút sau, bảy tám người cầm di động tính cùng nhất trí một đáp án----- 24342528.
"Đúng rồi, mợ Kiều thật lợi hại!"
"Trời ơi, bái phục!"
"Thật không hổ là vợ của cậu chủ Kiều, tôi không đỡ nổi, thật bái phục mợ Kiều!"
.........
Sắc mặt Vạn Mỹ Trân đen lại, không cam lòng nói: "Đề vừa rồi mới chỉ là phép cộng trừ, 5456 nhân với 2345 cô có thể tính ra không?"
Ôn Đề Nhi mỉm cười quyến rũ, ma mị đáng sợ, toát lên ý lạnh, khiến người xung quanh đều run rẩy, rõ ràng là bị hàn khí cô phát ra làm kinh sợ.
Cặp mắt sâu không thấy đáy, bỗng nhiên trở nên biến ảo khôn lường, tất cả sự vật xung quanh đều biến mất.
Cô đang suy nghĩ, tính toán trong lòng.
Vạn Mỹ Trân thấy thế, trong lòng có cảm giác bất an mãnh liệt, liền muốn đi quấy nhiễu.
Minh Nhược Sơ đi đến trước mặt cô ta, chặn đi tầm mắt cô ta, nhỏ giọng nói: "Chị Vạn, người phải biết khoan dung độ lượng nha."
Vạn Mỹ Trân rất muốn đẩy đứa con gái đê tiện xen vào việc của người khác này ra, nhưng hội trường đột nhiên an tĩnh lại, tất cả mợi người đang chờ mong đáp án của Ôn Đề Nhi.
Nếu cô ta thật sự quấy nhiễu, thế sẽ khiến cho tất cả mọi người căm giận, đành phải cố nhẫn nhịn không hành động.
Một bên khác, Phượng Vũ nhíu mày thật chặt, nhìn dáng vẻ nghiêm túc như thế của Ôn Đề Nhi, cô ta đại khái có thể đoán được kết quả.
Người phụ nữ đê tiện này, quả nhiên không đơn giản!
Một lúc sau, đáy mắt linh hoạt kỳ ảo của Ôn Đề Nhi bỗng nhiên ngừng lại, nâng môi cười nói: "Đáp án là 12794320."
"Lợi hại quá! Đúng rồi!"
"Trời ạ, cô Kiều không phải người, rõ ràng chính một cái máy tính sống!"
"Bái phục!!!"
.........
Vừa rồi lúc Ôn Đề Nhi đang tính nhẩm, rất nhiều người âm thầm mang điện thoại ra tính thử một lần, bởi vậy tất nhiên khi cô nói ra đáp án, mọi người liền biết là cô tính đúng.
Vạn Mỹ Trân đang định đặt câu hỏi khó hơn, Phượng Vũ một tay giữ lấy tay cô, hơn nữa còn đánh cho cô ta một ánh mắt.
Ý muốn nói, đừng để con tiên nhân kia càng thêm nổi bật!
Vạn Mỹ Trân cắn răng, yên lặng mà lui xuống.
Phượng Vũ cầm hai ly rượu, đi đến trước mặt Ôn Đề Nhi, giả dối cười nói: "Đề Nhi, cô thật quá lợi hại, ly rượu này, tôi nhất định phải kính cô!"