Đang định đăng nhập trò chơi, nhưng không biết vì sao, nhất thời không có chút tâm tình để chơi.
Cuối cùng thì cái gì cô cũng không làm.
Đi đến ban công, từ trên cao nhìn xuống con đường ngập tràn muôn hoa khoe sắc, anh vẫn còn đang cố gắng sửa lại gốc hồng đã bị cô phá.
Dáng vẻ luống cuống tay chân kia, Ôn Đề Nhi nhìn cũng cảm thấy đau lòng.
Tên ngốc này, hoa đã chết, trồng một gốc khác không phải được rồi sao?
Nghĩ tới đây, cô giơ tay làm thành cái loa, hướng về phía sau vườn hoa lớn tiếng mắng: "Kiều Thừa Huân, anh là con rùa thối không có lương tâm!"
Kiều Thừa Huân từ xa ngẩng đầu lên, đôi mắt hung dữ dừng lại trên người thiếu nữ trên ban công.
Cho dù khoảng cách có xa nhưng anh vẫn nhìn thấy băng vải quấn trên tay cô, lý trí cũng thanh tỉnh hơn vài phần.
Vừa rồi cô chảy rất nhiều máu, không biết bị thương có nghiêm trọng không...
Đáng chết, sống chết của cô có liên quan gì tới anh đâu!
Thu lại ánh mắt, anh tiếp tục tiếp tỉa những nhánh hoa hồng bị gãy.
...
Trên ban công, tiếng chuông điện thoại của Ôn Đề Nhi bỗng nhiên vang lên, trong không gian tĩnh mịch, tiếng chuông đặc biệt thanh thúy.
“Chuyện hạnh phúc nhất của anh
Chính là từ ngày bắt đầu nắm tay em
Từ lúc tình yêu này bắt đầu
Cho dù có cách xa chúng ta cũng luôn thành thực với nhau
Hạnh phúc nhất
Chính là lúc đối diện với biển lớn hét vang hai tiếng mãi mãi
Nghĩ đến lúc đó
Ngày anh bắt gặp nụ cười ngây ngô của em
Cũng là chuyện hạnh phúc nhất của anh
...”
(Bài hát:《 Chuyện hạnh phúc nhất 》của Lương Văn Âm)
Ôn Đề Nhi ngơ ngẩn nhìn tên người gọi đến: Trần Dịch Lam.
Đôi mắt linh động trong giây lát liền mất đi vài phần rực rỡ, chuông điện thoại di động vẫn vang lên, cô lại chậm chạp không muốn nhận cuộc gọi.
Cuối cùng 45 giây trôi qua, chuông điện thoại ngừng reo, cuộc gọi bị lỡ.
Nửa ngày sau, điện thoại báo có tin nhắn đến.
Trần Dịch Lam: Đề Nhi, tháng sau anh cùng Như Nhi về nước, có muốn quà gì không? Anh mang về cho em.
Người này là anh rể của cô, cũng là người cô không muốn gặp nhất.
Ôn Đề Nhi: Không cần, anh hỏi chị hai xem chị ấy muốn gì đi.
Trần Dịch Lam: Của cô ấy có, em cũng có, nghĩ xem muốn gì, nếu em không nghĩ ra, anh liền tự chọn.
Ôn Đề Nhi cười khổ một tiếng, không trả lời tin nhắn, cất điện thoại đi.
Lại nhìn xuống vườn hoa, Kiều Thừa Huân đã không còn ở đó, cuối cùng cũng vứt bỏ rồi sao?
Cốc cốc cốc.
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
Ôn Đề Nhi quay đầu nhìn thoáng qua, chắc là Khinh Khinh mang tổ yến tới cho cô.
Xoay người đi mở cửa, người tới không phải là Bộ Khinh Khinh, mà là Diêm Vương mặt lạnh.
Trên gương mặt của Kiều Thừa Huân là sự lạnh lùng, không nhìn ra trong mắt anh có bất cứ cảm xúc gì.
Lạnh lùng nhìn lướt qua chỗ phải quấn băng vải trên tay cô, anh trầm giọng nói: "Tay bị thương có nghiêm trọng không?"
Loại cảm giác này giống như là cho bạn ăn một cái tát, sau đó lại hỏi bạn có đau không.
Đôi môi anh đào của Ôn Đề Nhi khẽ nhếch lên tạo thành ý cười đầy châm chọc, " Anh Kiều, ở đây không có người ngoài, Khinh Khinh cũng không ở đây, không nhất thiết phải diễn trò."
Kiều Thừa Huân thờ ơ nhìn nụ cười nhạo của cô, tim như bị dao cắt.
Cảm giác nặng nề này rõ ràng không nên có, nhưng anh lại không khống chế nổi mà tự trách bản thân mình.
"Vừa rồi, thực xin lỗi." Nói xong, xoay người rời đi.
Bóng lưng hết sức cô đơn.
Ôn Đề Nhi vào trong phòng, ngồi trước máy tính, góc phải phía dưới màn hình chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một cửa sổ nhỏ.
"【 Lỗ hổng giá trị 500 vạn đã được tìm ra 】, hôm nay trên trang web chính thức của tập đoàn Kiều thị tuyên bố một tin, lỗ hổng mà nửa tháng trước treo giải thưởng 500 vạn mời hacker tra tìm đã tìm ra hơn nữa cũng đã vá xong. Tình hình cụ thể xin mời vào page view..."
Mẹ kiếp!
Ôn Đề Nhi kích động chửi tục một câu.
Ánh mắt Kiều Diêm Vương chẳng buồn chớp mắt đã thả 500 vạn trôi sông, quả nhiên người có tiền thì tùy hứng.