Đế Quốc Đệ Nhất Dược Sư

Chương 70

Diệp Văn Nhã hoàn toàn không biết Triệu gia bên này đang ngầm tính toán gì.

Nhưng mà bởi vì cô tức giận, cho nên vốn dĩ đơn hàng này có thể hoàn thành trong một tuần liền bị cô tức giận vứt ra sau đầu, quyết định chờ thêm một thời gian cho lòng đỡ giận rồi mới đi luyện chế cái thuốc thức tỉnh huyết mạch đó.

Nhưng trong đoạn thời gian này, Diệp Văn Nhã cũng không tính lòng vòng dạo chơi trên mạng giả lập Tinh Võng cho hết thời gian.

Cô tính toán lấy hết tư liệu về các loại thực vật trên cái thế giới mới này nhận biết một lần. Dược liệu mới có thể mang cho cô linh cảm mới, là một đại tông sư Y Dược, Diệp Văn Nhã thích nhất chính là những dược liệu hay ma dược có thể luyện chế ra các loại thuốc mới.

Nhớ tới trước kỳ nghỉ, chủ nhiệm lớp ném cho mình một đống bài thi, Diệp Văn Nhã liền ôm mớ bài thi đi thư viện.

Là một trường học tốt nhất của toàn bộ đế quốc, lượng sách trong thư viện của Học Viện Quân Sự Hoàng Gia đế quốc là vô cùng phong phú. Là thư viện lớn nhất của toàn bộ đế quốc thú nhân, cho dù thời đại hiện tại đa số người đã quen tra tài liệu hồ sơ điện tử trên mạng giả lập, nhưng thật ra tiếp thu kiến thức đọc qua chất giấy vẫn được đa số quần chúng yêu thích, đây có thể là một loại cảm giác quen thuộc. Quan trọng nhất chính là sách giấy càng dễ dàng làm người có cảm giác chân thật, tập trung lực chú ý.

Bởi vậy trong đế quốc, số người yêu thích thích sách giấy không phải ít, mà trong kho tàng của thu viện học viện thì toàn bộ đều là thư tịch chất đầy.

Thư viện trường là một toà kiến trúc cao tám tầng lầu, cả toà nhà đều được cây bằng đá tảng màu xám trắng, thập phần sang trọng rộng lớn.

Diệp Văn Nhã cầm thẻ học sinh, quẹt vào cửa thư viện, hai người máy màu trắng nhỏ từ trước mặt lập tức nhìn về phía cô lộ ra một nụ cười rạng rỡ. Đừng thấy người máy trước mắt chỉ cao khoảng nửa thân người, thập phần không chớp mắt, cái đầu tròn tròn thậm chí nhìn còn có chút ngốc ngốc, nhưng nếu có ai muốn tự tiện xông vào thư viện, hoặc làm ồn quậy phá trong thư viện, con người máy nhỏ này chỉ cần một giây có thể dạy hắn làm người!

Nói gì thì nói, những quyển sách hay tập tư liệu trong thư viện này đều rất quý trọng, tất nhiên cần phải cẩn thận giữ gìn.

Trong thư viện thập phần an tĩnh, Diệp Văn Nhã đứng trong thang máy pha lê trong suốt lên thẳng lầu 4. Từ trong thang máy, Diệp Văn Nhã có thể nhìn rõ ra các tầng lầu trôi qua trước mắt mình, còn có cả đám người đang chậm rãi qua lại trong thư viện. Cho dù hiện tại đang là kỳ nghỉ, trong thư viện ít nhất cũng phải đến hơn mấy ngàn người.

Diệp Văn Nhã chớp chớp mí mắt, nhìn quét qua mọi người ở bên trong thư viện.

Có thể là vì đang ở kỳ nghỉ, nên trong thư viện tuyệt đại đa số đều là giáo viên trườn, bọn họ nhìn qua liền thấy tuổi tác rõ ràng lớn hơn học sinh không ít, có vài người thậm chí còn tóc bạc trắng, mang kính viễn thị cực kỳ văn nhã.

Đầu năm nay, điều kiện chữa bệnh cũng tính là rất phát triển, mấy tật của mắt như cận thị, viễn thị linh tinh, đều thuộc về bệnh nhỏ dễ trị, hoàn toàn có thể chữa khỏi trong chớp mắt. Nhưng mà có một số người vì làm cho mình nhìn qua càng thêm chuyên nghiệp, càng có mị lực, cho nên sẽ không đi xử lý mấy thứ bệnh này. Đây cũng là kiến thức mới mà Diệp Văn Nhã trong khoảng thời gian này mới học được trên mạng giả lập Tinh Võng.

Trên lầu 4 thư viện đều là những loại sách báo tư liệu liên quan đến ngành Dược học, nhỏ thì là tài liệu về công hiệu và tính năng toàn bộ mỗi một loại thực vật, động vật trên hành tinh này, lớn thì là làm thế nào luyện chế ra những loại thuốc hữu hiệu nhất thích hợp với công cụ và dược liệu mà mình có, tất cả các mặt kiến thức đều có. Thậm chí ngay cả một số phối phương của mấy loại thuốc bình thường cũng có không ít, nhưng một số ít phối phương trân quý, hoặc là độc nhất vô nhị thì không thể tìm được ở chỗ này, mấy thứ đó phải cần bỏ tiền ra mua, hoặc nếu có thì cũng bị khóa ở tầng 8 thư viện.

Trên tầng 8 thư viện tất cả đều là bảo bối trân quý của Học Viện Quân Sự Hoàng Gia đế quốc, chỉ có những học sinh từng lập công lớn trong trường học hoặc là những giáo sư đã dạy ở trường hơn 30 năm trở lên mới có tư cách lên lầu 8 tìm hiểu.

Nhưng mà những chuyện này, tạm thời không quan hệ gì với Diệp Văn Nhã cả.

Trên lầu 4 thư viện, số lượng người đi lại không ít, nhưng trong thư viện lại thập phần an tĩnh, mọi người đều từng người một lật xem sách trong tay, nếu có trò chuyện với nhau cũng hạ thấp giọng đến mức rất ít người có thể nghe thấy.

Nhìn thoáng qua mấy kệ sách dày đặc của lầu 4, nhìn qua hẳn có đến hơn trăm vạn đầu tư liệu sách báo, Diệp Văn Nhã hít sâu một hơi, hai mắt tỏa ánh sáng.

Cả người liền phảng phất như chuột rớt vào lu gạo, gấp không chờ nổi muốn nhét hết đống tri thức này vào đại não.

......

Tưởng Viên Viên mấy ngày nay gần đây không tốt lắm, từ khi cãi nhau một trận với ba người Diệp Văn Nhã trước cửa phòng ký túc xá, bị Hoắc Tâm Duyệt cùng Giản Giai Vi chọc thủng sự thật nàng ta yêu thầm giấu trong đáy lòng ngay trước mặt Tô Uyển Thu, quan hệ của cô ta cùng Tô Uyển Thu ở trong ký túc xá liền đầy ngập nguy cơ, thậm chí có đôi khi hai người cả ngày cũng không nói với nhau một câu.

Trong ký túc xá cũng vậy, mấy đồng học cùng ban đôi khi nhìn thấy cô ta, cũng sẽ dùng cái loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn cô ta, ánh mắt kia tựa như xem cô ta là một con sâu bọ từ đống rác bò ra, dơ bẩn ghê tởm lại xấu xí......

Nhưng trong toàn bộ cái trường này, thích Phương Thiệu Nguyên rõ ràng không phải chỉ có một mình cô ta kia mà?

Ngay cả Tô Uyển Thu cũng thích đối phương đấy thì sao.

Dựa vào cái gì mà cô ta phải chịu đựng ánh mắt khinh thường của người khác, chẳng lẽ đầu năm nay ngay cả yêu thầm cũng không được phép hay sao?

Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng ủy khuất, Tưởng Viên Viên ngồi trên ghế thư viện, cầm ngòi bút dùng sức chọc chọc vào quyển sổ tay của chính mình. Quyển sổ tay sạch sẽ bị cô ta chọc ra một đống lỗ nhỏ, tơi tả như tâm tình hỗn loạn của cô ta lúc này.

Tưởng Viên Viên vừa oán trách phụ mẫu của mình, vì sao trong nhà lại nghèo như vậy, không thể để cho cô ta vừa sinh ra liền ngậm muỗng vàng? Như vậy cô ta có thể cùng Phương Thiệu Nguyên ở cùng giai cấp quý tộc, có thể thường xuyên gặp mặt nhau. Nhưng không chỉ bấy nhiêu, trong đáy lòng cô ta còn oán giận phụ mẫu của mình vì sao không thể giống như cha mẹ của đứa phế vật Diệp Văn Nhã kia, vì cứu Phương hầu tước mà hy sinh tánh mạng, làm cho cô ta có thể đính hôn với Phương Thiệu Nguyên từ nhỏ......

Nếu cô ta có thể có một đôi cha mẹ vì mình mở đường như vậy, làm cho mình đính hôn từ bé với một nam nhân như Phương Thiệu Nguyên, cô ta nhất định sẽ không mất cơ hội, không để người thoát khỏi tay mình, trơ mắt nhìn vị hôn phu của mình bị nữ nhân khác cướp đi!

Tưởng tượng đến nữ nhân Diệp Văn Nhã kia đã từ hôn, mấy ngày nay còn không biết đang trốn trong góc nào của ký túc xá ôm mền khóc.

Tâm tình vốn dĩ không xong của Tưởng Viên Viên hơi có chút tốt lên hai phần, một cảm giác về sự ưu việt nhàn nhạt từ đáy lòng lan tràn.

Cho dù lúc trước chuyện mình yêu thầm Phương Thiệu Nguyên bị rất nhiều người biết được, nhưng mấy ngày hôm trước khi mình ngoài ý muốn gặp mặt Phương Thiệu Nguyên, đối phương vẫn chào hỏi với mình, có thể nói là còn khá hơn Diệp Văn Nhà mỗi ngày bị người chán ghét nhiều.

Hạnh phúc đều phải dựa vào so sánh đối lập mà có, nghĩ như vậy, Tưởng Viên Viên cảm thấy trong lòng mình thoải mái nhiều.

"Hừ! Chờ mà xem! Cái học kỳ này mình mỗi ngày nhất định chôn trong thư viện đọc sách, chờ đến học kỳ sau, thành tích của mình nhất định có thể vượt qua Tô Uyển Thu, chờ đến cuộc khảo hạch thực chiến kế tiếp, Phương Thiệu Nguyên khẳng định sẽ chọn mình vào chung đội của hắn!" Tưởng Viên Viên dã tâm bừng bừng.

Cúi đầu nhìn quyển sổ tay đã bị mình chọc thành cái sàn, Tưởng Viên Viên cũng không cảm thấy bực bội nữa, cúi đầu xem sách trên tay mình.

Nhưng mà ngay khi Tưởng Viên Viên cúi đầu xuống, khóe mắt lại theo bản năng nhìn thấy một thân ảnh màu trắng quen thuộc, trên người đối phương chỉ mặc một bộ đồng phục màu ánh trăng đơn giản nhất, mái tóc dài đen nhánh nhu thuận bị túm lại buộc cao lên thành cái đuôi ngựa đầy sức sống, đuôi tóc khẽ đung đưa, rũ ở sau đầu.

Tay đối phương đang lật sách với tốc độ cực nhanh, cơ hồ chỉ đơn giản tùy ý lật qua chừng mười m phút, một quyển sách dày bằng nắm tay, to còn hơn khuôn mặt của cô ta đã bị đối phương lật xem xong. Không có bất luận quá trình dừng lại ngẫm nghĩ nào, cô gái tóc dài lại lần nữa lấy từ bên cạnh ra một quyển sách có độ dày nặng tương đương, lại nhanh chóng lật xem lên.

Bộ dáng đứng lật sách với tốc độ cao đó thật không giống đang nghiêm túc học tập một chút nào, ngược lại lại giống mấy đứa bé mới vài tuổi cố ý nghịch sách vậy.

Tưởng Viên Viên thấy vậy lập tức bĩu môi, mặt lộ vẻ châm chọc.

Diệp Văn Nhã vốn đã thành tích không tốt, nhiều lần khảo thí đều đứng nhất từ dưới đếm lên của cả cấp, vậy mà bây giờ đến thư viện lại còn không chịu cố gắng học tập.

"Khó trách Diệp gia trực tiếp đuổi thứ phế vật này ra khỏi gia môn, nếu không thật sự là liên lụy gia tộc, mất mặt xấu hổ."

Tưởng Viên Viên bĩu môi khinh thường, thanh âm lầm bầm có chút bén nhọn chói tai của cô ta vang lên trong cả thư viện yên tĩnh, lập tức liền làm cho một vị giáo sư đầu tóc hoa râm, mang kính lão gọng vàng ngồi ở vị trí kế bên nhíu mày lại.

"Tiểu cô nương, không muốn học tập, thì không cần ngồi ở thư viện ảnh hưởng người khác. Tôi thấy trò từ lúc nãy đã không nghiêm túc học tập rồi. Bây giờ lại còn nhàn rỗi có hơi sức đi quan tâm người khác có phải bị trong nhà đuổi ra ngoài hay không, nói vậy trò mặc dù có ở trong thư viện cũng không muốn học tập. Vậy hà tất tiếp tục ngồi ở thư viện lãng phí thời gian?" Tiếng ông giáo sư già nói chuyện không lớn, nhưng ngữ khí lại cực kỳ nghiêm khắc, hơn nữa ông ấy vốn một thân chững chạc uy nghiêm, giờ phút này nhìn qua càng khí thế đến làm cho người ta sợ hãi.

Lúc nãy Tưởng Viên Viên không ngừng cầm ngòi bút chọc chọc vào trang giấy vốn đã phát ra âm thanh chói tai, hiện giờ còn một bộ căn bản không thèm học tập như vậy, nhục mạ đồng học, cho nên ngay lập tức liền làm lão giáo sư có chút không vui.

Vì hai bên cách nhau cũng không xa, Diệp Văn Nhã tuy lúc nãy cũng không có hiện những lời nói xấu âm thầm của Tưởng Viên Viên, nhưng nàng lại nghe thấy lời người giáo sư già nói, theo bản năng ngẩng đầu về hướng Tưởng Viên Viên nhìn lại, có chút tò mò đánh giá tình huống bên đó.

Bị tình địch chán ghét nhìn như vậy, sắc mặt Tưởng Viên Viên tạch một cái liền đỏ!

Hơn nữa cách bàn bọn họ gần một chút có một vài học sinh đang xem sách cũng sôi nổi ngẩng đầu nhìn về hướng cô ta, Tưởng Viên Viên giờ phút này thẹn quá hoá giận, liền đứng ngay dậy, hung hăng nện quyển sách trong tay lên trên mặt bàn.

"Không xem thì không xem, ông cho tôi hiếm lạ mấy cuốn sách này lắm sao?! Sách trong cái thư viện này tôi tìm trên mạng giả lập Tinh Võng đều có đầy!" Tưởng Viên Viên nói xong liền đẩy mạnh ghế ra khỏi chỗ ngồi, tiếng ghế kim loại cạ xuống nền nhà lập tức phát ra một âm thanh ken két vô cùng chói tai.

Thế là ngay cả những người khác vốn dĩ đang cẩn thận lật sách trong tay, không mấy chú ý bên này cũng sôi nổi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về hướng phát ta tiếng động.

"Bên này xảy ra chuyện gì vậy?"

Một quản lý thư viện mặc quần áo công tác màu đen dẫn theo hai người máy nhỏ màu trắng, nghe thấy tiếng động phát ra chói tai liền vội vàng bước từ nơi xa tới, mày nhíu chặt, sắc mặt đen trầm, đầy người đều căng lên cơ bắp khoẻ mạnh, vừa thấy liền biết không dễ chọc.

Quản lý thư viện đã qua tới, Tưởng Viên Viên lập tức liền sợ tới mức có chút co rúm lại, vài học sinh ngồi bên cạnh đọc sách trong lúc nhất thời cũng không dám mở miệng.

Nhưng ông lão giáo sư tóc hoa râm lại không hề để ý đến bộ dáng đen mặt của nhân viên quản lý thư viện chút nào, ông chỉ vào Tưởng Viên Viên nói.

"Tiểu Chu à, cô học sinh này tới thư viện không lo học tập còn chưa tính, còn ảnh hưởng đến mấy bạn học khác đang nghiêm túc học tập, vậy sẽ không tốt lắm đâu. Nếu cô đây cũng không hiếm lạ gì sách trong thư viện trường chúng ta, đợi lát nữa cậu đưa cô đây đi ra ngoài đi. Về sau cô đây không cần tới cái thư viện này nữa, nói gì thì nói, sách báo trong cái thư viện này cũng có không ít là ông già ta đây năm đó cực cực khổ khổ thu thập về, thật tốn không ít công phu, để người ta chà đạp hư thì quá đáng tiếc."

"Lão hiệu trưởng, ngài nói đúng lắm, chuyện này tôi sẽ lập tức đi xử lý."

Người quản lý thư viện cường tráng cao lớn lập tức gật gật đầu, duỗi tay ra, Tưởng Viên Viên vốn đang có hơi bị dọa ngốc liền giống như một con gà con, bị người nắm trong tay, đầy mặt kinh hoảng không biết làm sao mà bị người kéo đi ra ngoài.

Lão, lão, lão hiệu trưởng?

Đầu năm nay, trong trường học này người có tư cách được xưng là lão hiệu trưởng, chẳng lẽ chính là cái vị hiệu trưởng cũ mấy thập niên trước vừa mới nghỉ hưu hay sao??

Trong lúc này, đáy mắt Tưởng Viên Viên vô cùng hoảng loạn.

Tuy rằng lão hiệu trưởng chỉ bảo nhân viên quản lý thư viện mang cô ta đi ra ngoài, mà phần lớn sách báo trong thư viện trường học xác thật là có thể tìm được trên mạng Tinh Võng thật, nhưng, một khi chuyện cô ta bị lão hiệu trưởng hủy bỏ tư cách đến thư viện bị những người khác biết...... Cô ta, cô ta nhất định sẽ không còn mặt mũi ở lại trường học, đặc biệt là chuyện mất mặt như vậy còn bị con nhỏ Diệp Văn Nhã kia nhìn thấy, nó nhất định lén lút cười nhạo cô ta một trận, thậm chí sẽ đem chuyện này truyền bá ra ngoài, tưởng tượng đến cảnh đó thôi, Tưởng Viên Viên quả thực hận đến lấy máu.

Diệp Văn Nhã thấy Tưởng Viên Viên bị nhân viên quản lý mang ra ngoài, có chút thổn thức sờ sờ mặt. Không ngờ quy tắc trong thư viện trường lại còn nghiêm khắc hơn cả Tàng Thư Lâu trong tháp pháp sư Y Dược hồi kiếp trước của cô nhiều như vậy......

"Em, đi qua đây với thầy một chút......"

Bỗng nhiên, một bàn tay từ phía sau lưng Diệp Văn Nhã duỗi lại đây, vỗ vỗ bả vai cô, thấp giọng nói.