Đế Quốc Chiến Thần

Chương 44: Đồ Không có mắt

Mà chính vào lúc này, Tô Hàm không nhịn được bước lên mở điện thoại ra, chiếu từng tin nhắn mà Tô Hữu Đào gửi đến lên tường.

Trên dưới nhà họ Tô lập tức nhìn thấy rõ ràng, lập tức toàn trường trở nên im ắng như tờ.

Một lúc sau, vang lên tiếng huyên náo.

“Cháu trai thứ hai thế mà lại chưa chết. Cậu ta giả chết.”

“Cậu ta giả chết thì hay rồi, liên lụy Tô lão gia chết theo, vốn dĩ Tô lão gia còn có thể sống thêm mấy ngày.”

“Tô Cường sinh ra đứa con trai gì thế này, chức vụ chủ tịch bọn họ cũng đừng nghĩ đến nữa.”

Sau đó hết câu này đến câu khác vang lên chói tai, vợ chồng Tô Cường không còn mặt mũi ở lại hiện trường nữa, trốn xuống bếp gọi điện cho Tô Hữu Đào.

Tâm trạng của hai người họ giờ phút này rất khó nói nên lời, thậm chí hận không thể trốn vào quan tài.

Đầu kia điện thoại nhanh chóng bắt máy, trái tim vợ chồng Tô Cường lập tức kinh ngạc.

“Ba, gọi cho con làm gì?” Rất nhanh, đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói đùa cợt của Tô Hữu Đào, gã ta làm như không có chuyện gì.

“Làm gì à?” Tô Cường tức giận nổi trận lôi đình, hận không thể thò tay qua điện thoại tự tay đánh chết đứa con không nên thân kia.

“Có phải mày giả chết không?” Tô Cường khựng lại, tức giận hỏi, suýt nữa tức đến máu dồn lên não.

“Con giả chết thì làm sao, giả chết chẳng phải vì muốn đối phó với tên khốn Chu Hàn kia à?” Tô Hữu Đào giải thích một câu ở đầu kia điện thoại, sau đó cúp máy.

Từ nhỏ đến lớn gã ta ghét nhất là nghe bố mắng chửi, âm thanh đó từ đầu đến cuối như một cây gai trong lòng gã ta, khiến gã ta cảm thấy ghê tởm.

Lúc này Tô Cường nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng máy bận, phẫn nộ mắng lớn: “Đồ khốn kiếp. Tôi nhất định phải thanh lý môn hộ. Tôi…”

Nhưng còn chưa đợi nói hết câu, thân hình Tô Cường lắc lư, tức đến mức ngất xỉu.

Thấy chồng ngất xỉu dưới đất, cả người bà Tô ngơ ngác, một lúc sau bà ta mới chậm chạp phản ứng lại, hắng giọng hét lớn: “Người đâu, người đâu mau đến đây, xảy ra chuyện rồi.”

Theo tiếng hét của bà ta, cả nhà họ Tô đều trở nên hỗn loạn.

“Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?” Trên dưới nhà họ Tô ai nấy đều như chim sợ cành cong, vội vàng chạy vào nhà bếp.

Kết quả thấy Tô Cường nằm dưới đất, bất tỉnh nhân sự.

“Đưa đến bệnh viện. Mau đưa đến bệnh viện.” Có người lập tức phản ứng lại, mấy người bước về trước vội vàng vụng về tay chân đỡ Tô Cường dậy.

Tô Long Xuyên trốn trong nhóm người không ngừng đổ mồ hôi lạnh đầy trán, Tô Học Long bên cạnh thì thầm vào tai ông ta: “Ba, ba xem đi, đây là kết cục đắc tội với anh Chu đấy.”

Dứt lời, Tô Học Long còn không cam lòng bổ sung thêm một câu: “Ba, tuyệt đối đừng chống đối với em họ nữa, nếu không làm không tốt con cũng phải giả chết, miễn cho bị ba liên lụy.”

Tô Long Xuyên chậm rãi quay đầu nhìn con trai, cuối cùng như có điều suy nghĩ gật đầu, rất hiển nhiên, ông ta sợ rồi.

Sau khi Tô Cường bị đưa đến bệnh viện, tất cả tiến hành như thường.

Ba ngày sau Tô Hàm thuận lợi trở thành chủ tịch, gần như đều là phiếu thông qua.

Trên dưới nhà họ Tô không ai dám phản đối Tô Hàm.

“Chu Hàn, xem như em đã lấy được thể diện cho ba mẹ.” Sau khi rời khỏi công ty Tô thị, trên đường trở về, Tô Hàm mỉm cười ngọt ngào với Chu Hàn, không chỗ nào không hiện rõ sự hưng phấn của cô.

Chu Hàn lại nhàn nhạt gật đầu, trong lòng có chút nghi ngờ, sao Tô Long Xuyên không chạy ra tìm chết.

Sau khi về nhà, bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện trước mặt Chu Hàn.

Người này không phải ai khác, chính là Chu Tước.

Thấy người quen đã lâu không gặp, trên gương mặt Chu Hàn không khỏi nở nụ cười nhàn nhạt.

“Nguyên soái, nhiệm vụ hoàn thành viên mãn.” Chu Tước tiến về trước một bước cung kính cúi người, hay tay đưa một tấm hình cho Chu Hàn.

Nhận lấy tấm hình nhìn thử, Chu Hàn gật đầu không nói gì, lặng lẽ siết tấm hình trong tay, xé nát.

Tô Hữu Đào cũng coi như có chốn về tốt đẹp, giả chết lâu như vậy coi như đã chết trong tay Tony Bond.

Gió xuân đắc ý không biết điều, dùng để hình dung Tô Hữu Đào là quá thích hợp.

Sau khi Chu Tước lui xuống, Tô Hàm ôm cánh tay của Chu Hàn, tò mò hỏi: “Chu Hàn, Chu Tước đưa cái gì cho anh vậy, có thể cho em xem không?”

“Được.” Chu Hàn ngậm cười gật đầu, xòe bàn tay ra, kết quả trong lòng bàn tay toàn là giấy vụn.

Tô Hàm khẽ sửng sốt, đã đoán được nội dung tấm hình, hơn phân nửa là dáng vẻ khi chết của Tô Hữu Đào.

Có thể là vì quá thê thảm, Chu Hàn không muốn cho mình xem, sợ sẽ dọa mình.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Hàm ngọt như mật, cảm thấy vô cùng ngọt ngào lại ấm áp.

Sau đó chính là tiệc rượu nhà họ Tô để chúc mừng Tô Hàm trở thành chủ tịch, trên dưới nhà họ Tô đều tham gia.

Lúc này là tám giờ tối nay.

Gần đến hoàng hôn, cả nhà Tô Hàm ăn mặc chỉnh tề, Hách Lôi trang điểm chói sáng.

Tuy Chu Hàn cho bà không ít tiền, nhưng Hách Lôi vẫn keo kiệt như trước.

“Tôi vẫn cảm thấy đau thịt, tuy bộ đồ này rất đẹp, nhưng cũng tốn mất cả trăm ngàn của tôi.” Hách Lôi không ngừng gật đầu với mình trong gương, hiển nhiên rất vừa ý.

Con người dựa vào ăn mặc cũng không phải giả, sau khi Hách Lôi mặc đồ trị giá cả trăm ngàn, khí thế cả người đều thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Từ người phụ nữ nội trợ gia đình, lập tức trở thành dáng vẻ bà chủ giàu có.

“Xem bà vui mừng kìa, lúc nào mới mua cho tôi bộ đồ mấy trăm ngàn đây?” Tô Khánh Đông ở bên cạnh ghen tỵ nói.

Hách Lôi liếc Tô Khánh Đông, tức giận nói: “Bảo con rể mua cho ông, đừng hòng có ý đồ với tôi, bà đây không có tiền, nghèo lắm.”

Thấy dáng vẻ keo kiệt của Hách Lôi, Tô Khánh Đông cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Rất nhanh, cả nhà lên chiếc xe Lincoln dài đậu ngoài biệt thự, đến khách sạn quốc tế Hoàng Hạc Lâu.

Nửa tiếng sau, nhóm người Chu Hàn từ trên xe bước xuống tiến vào hội trường.

Nhà họ Tô sắp xếp một cặp tiên đồng ngọc nữ đứng trước cửa đón khách, cho người ta cảm giác vui mừng, thoạt nhìn rất thoải mái.

Chính vào lúc Chu Hàn bước vào sảnh tiệc, điện thoại lại vang lên.

Lấy ra xem, là Hoàng Minh gọi đến.

“Anh Chu, ba tôi sắp không xong rồi, bữa tiệc hôm nay không đến được, anh đừng để ý.” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói tràn ngập vẻ xin lỗi của Hoàng Minh.

“Không sao, chăm sóc cho ba cậu đi.” Nói xong Chu Hàn cúp máy.

Một lúc sau khách khứa kéo đến, cũng gần đến giờ bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Tiệc rượu nhà họ Tô tổ chức lần này tốt hơn nhiều so với khi trước, khách đến dự cũng là quan chức cấp cao.

Có điều, hôm nay cũng có không ít con cháu nhà giàu tham gia.

“Chào mọi người, tôi là chủ tịch mới của tập đoàn Tô thị, Tô Hàm. Cám ơn mọi người đã đến dự, tôi cảm thấy rất vinh hạnh…” Tô Hàm vui vẻ lên sân khấu, bắt đầu phát biểu.

Mà đám con cháu nhà giàu dưới sân khấu không ngừng la hét, ánh mắt như dã thú hận không thể ăn sạch Tô Hàm.

“Chủ tịch Tô đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”

“Không biết năm nay chủ tịch Tô bao nhiêu tuổi, đã có người trong lòng chưa?”

“Chủ tịch Tô, nhìn tôi này, tôi cảm thấy hai chúng ta rất thích hợp.”

Một đám con cháu nhà giàu rất ngông cuồng, trước mặt mọi người trêu chọc Tô Hàm, hơn nữa còn ở tiệc rượu Tô thị, dưới mí mắt của Chu Hàn.

“Bảo họ câm miệng đi.” Chu Hàn nghiêng đầu với góc tối ra hiệu.

“Vâng.” Một giọng nói trầm ấm đáp lời, sau đó đám con cháu nhà giàu lần lượt hét thảm.

“Ai đánh tôi.”

“Ôi trời. Chảy máu rồi.”

“…”

Theo từng tiếng hét thảm thiết vang lên, khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn không thôi.