Đế Quân

Chương 922: Đồng sanh cộng tử (2)

Chỉ có làm như vậy ngươi mới có thể hảo hảo, ta cũng sẽ. . .

Hàm răng cắn chặt khiến Thần Dạ nói mơ hồ không rõ:

- Ngươi thực cho rằng dùng cái chết của ngươi để đổi mạng ta thì sau này ta có thể sống tốt sao? Thần Dạ ta cùng với ngươi đồng sanh cộng tử, ngươi phải biết rằng kỳ thật như vậy cũng là một loại hạnh phúc, là hạnh phúc mà ta tha thiết mơ ước.

- Ngươi có nguyện ở cùng ta không

Thanh âm nhẹ lẩm bẩm vừa dức, một đạo tiếng gầm như dã thú chợt vang vọng, hai mắt Thần Dạ trở nên một mảnh đỏ thẫm, mà Trường Tôn Nhiên. . . .

Nháy mắt khi hai người ôm nhau, ý thức không gian của Thần Dạ lại lần nữa run rẩy thoáng một phát, tần suất cũng không lớn bao nhiêu nhưng lại phảng phất như chúa tể tức giận vậy, năng lượng khí tức vốn phân hoá ra một khối hồn phách nhưng lúc này lại dần về lại chỗ cũ.

Rống

Cuồng phong gào thét mà qua, đạo năng lượng kia hiển nhiên không cam lòng để vật đã đến tay cứ vậy thoát về, bởi vậy năng lượng liền nổ tung lên.

Từng đạo năng lượng chấn động khủng bố chẳng những trùng kích ý thức không gian mà càng đánh vào hồn phách Thần Dạ.

Chỉ cần hồn phách Thần Dạ bị đánh tan thì phân mà nó muốn sẽ không có chỗ dung thân, tự nhiên sẽ bị nó đoạt được.

Đang lúc hồn phách gặp phải trùng kích thì một đạo hào quang đen kịt liền bạo tuông ra bao phủ lấy hồn phách, cùng lúc đó linh hồn lực lượng của Trường Tôn Nhiên cũng loé sáng tiến trong đạo quang mang kia.

Đạo linh hồn lực lượng này tuy không phải hồn phách của Trường Tôn Nhiên nhưng năm đó lúc Trường Tôn Nhiên lấy Băng Tâm Tố Nữ Công cứu trợ Thần Dạ song phương chẳng những thân thể đã cá nước dung mà ngay cả hồn phách cũng vậy.

Cho nên hồn phách của hai người bọn họ cũng không xa lạ gì nhau, giống như người thân nhất vậy, chỉ nhẹ nhàng đụng vào đã như tương dung lại khiến bình chướng do hào quang đen kịt tạo thành tự nhiên tăng thêm vài phần uy lực

Rầm rầm rầm

Từng luồng sóng va chạm liên tiếp không ngừng đụng vào trên màn hào quang đen kịt, rung động tản ra như đạo đạo Lôi Đình hồ quang điện cực kỳ khủng bố khiến ý thức không gian giống như xuất hiện động đất vậy.

Dù vậy như màn hào quang đen kịt cũng chỉ khẽ run rẩy, không chút dấu hiệu bị xé nứt.

Tựa hồ cảm ứng được một màn này, tất cả năng lượng nổ tung đột nhiên tương dung cùng một chỗ hóa thành một đầu Nộ Long, trên đó lốm đốm ánh sáng phảng phất như ngôi sao, một cổ khí tức hủy diệt cường đại lập tức bạo tuôn ra.

Chỉ là khí tức này phát ra, thình lình cả phương ý thức không gian liền mơ hồ có dấu hiệu sụp đổ, mà màn hào quang đen kịt kia hiển nhiên cũng cảm nhận được uy hiếp, bởi vậy hào quang càng thêm thâm thúy. . . .

Rống.

Nộ Long gào rú, thân hình mãnh liệt bắn ra, sau một sát na đã hung hăng đụng vào trên màn hào quang.

Lập tức màn hào quang đen kịt run rẩy, hào quang lập loè, hào quang thâm thúy rất nhanh ảm đạm xuống, trong khoảnh khắc một đạo khe hở rất nhỏ lặng yên xuất hiện. . . .

Lúc khe hở hiện ra, trùng kích cường đại nương theo cổ khí tức hủy diệt kinh khủng kia trực tiếp tiến vòa khe hở, thời gian dần qua khe hở dần khuếch tán lấy, vô luận màn hào quang đen kịt lóe ra hào quang ảm đạm thế nào thì giờ phút này cũng khó ngăn được khe hở kia mở rộng.

Hồn phách trong màn hào quang dường như cũng cảm nhận được nguy cơ sắp sửa đến lên khẽ run rẩy. . .

Thần Dạ và Trường Tôn Nhiên thần trí đều như lâm vào ngủ sau, hồn phách vào lúc này cũng như không tồn tại trong thân thể vậy.

Có lẽ là vì nguyên nhân này, hoặc là do cỗ khôi lỗi kia rất có lực hấp dẫn, bởi vậy Quỷ Thi vậy mà tự động thiểm lược ra đánh về phía khôi lỗi

Quỷ Thi vẫn như lúc trước, hào quang đen kịt xen lẫn một chút Luân Hồi chấn động đồng thời khi bao phủ lấy khôi lỗi thì năng lượng của nó cũng rất nhanh tiến vào trong cơ thể Quỷ Thi.

Nửa ngày qua đi, thực lực Quỷ Thi rõ ràng cũng tăng cường thêm vài phần, tuy rằng chưa từng đột phá cấp bậc Địa Huyền nhưng có thể tin tưởng cao thủ cấp độ này nếu muốn đánh bại Quỷ Thi thì chỉ sợ sẽ rất khó khăn

Tiến hóa hoàn tất, đạo hào quang kia liền tuôn ngược vào thân thể Quỷ Thi.

Ngay vào lúc này, Quỷ Thi đột nhiên quay người nhìn về phía chủ nhân mình, khuôn mặt vốn không biểu tình của nó giờ phút này trong mắt vẫn không có nửa phần cảm xúc nhân loại nhưng đạo hào quang đen kịt kia vậy mà dừng ở nơi ngực chứ không hoàn toàn tiến vào thân thể nó.

Chỉ một lát hào quang đen kịt đã như thiểm điện lướt vào trong mi tâm Thần Dạ, sau đó cực kỳ quen thuộc tiến vào trong ý thức không gian.



Ý thức không gian chấn động, hào quang đen kịt kia như vào chỗ không người xẹt qua giữa không trung, cuối cùng dung vào trong màn hào quang đen kịt bên ngoài hồn phách Thần Dạ.

Nhưng mà đạo hào quang xen lẫn Luân Hồi chấn động kia sau khu dung vào màn hào quang đen kịt lại không chữa trị giúp nó ngăn trở năng lượng kia trùng kích mà là. . . Càng đẩy nhanh tốc độ màn hào quang đen kịt bị xé rách, bộ dáng như nó muốn phá tan tất cả phòng thủ khiến hồn phách Thần Dạ trực tiếp đối mặt với cổ năng lượng kia trùng kích vậy.

Rầm rầm

Đối mặt với biến cố đột nhiên này, màn hào quang đen kịt có lẽ là vội vàng không kịp chuẩn, chỉ chốc lát đã bị hào quang đen kịt kia làm vỡ toang ra, cổ năng lượng kia liền vọt vào nhanh như thiểm điện.

Màn hào quang đen kịt lại lần nữa hóa thành hào quang dung vòa trong hồn phách như muốn giúp hồn phách năng cản trùng kích từ cổ năng lượng kia, mà hào quang đen kịt từ chỗ Quỷ Thi lại im im lặng lặng lơ lửng giữa không trung

Khi tất cả năng lượng đều vọt vào trong hồn phách thì hào quang đen kịt chợt khẽ động, từ giữa không trung mãnh liệt bắn xuống bao phủ hồn phách Thần Dạ và những năng lượng kia vào trong.

Hào quang đen kịt lúc này giống như một đạo màn hào quang năng lượng vô kiên bất tồi, vô luận năng lượng bên trong có trùng kích thế nào cũng không thể nào dao động được nó nửa phần.

Mà dưới năng lượng như vậy trùng kích, hồn phách Thần Dạ mặc dù đã là Hồn Biến hình thái thứ hai, chắc chắn hơn thường nhân rất nhiều nhưng cũng không cách nào thừa nhận nổi, ước chừng sau mấy phút đồng hồ đã cứ thế bị trùng kích phá thành trạng thái mảnh nhỏ.

Nhưng mà có hào quang đen kịt kia bao phủ lấy dù đã thành mảnh vỡ nhưng vẫn không tán đi mà vẫn xoay quanh lấy trong không gian nhỏ kia.

Cho nên cho dù chút ít năng lượng Băng Tâm Tố Nữ Công kia đã thực hiện được điều mà Phương Đông Lưu tính toán, cũng đã thành công, nhưng lúc này lại không cách nào đột phá ra ngoài trở lại trong thân thể Trường Tôn Nhiên, bởi vậy loại thành công này cũng không được triệt để.

Chỉ cần bị hào quang đen kịt bao phủ thì hôn phách Thần Dạ cũng không coi như là tán mất, nói cách khác hắn hiện giờ vẫn bảo lưu lại một đường sinh cơ.

Hơn nữa hào quang đen kịt cũng không đơn giản chỉ là bao trùm cả hai thứ vào, lúc cảm ứng được hồn phách Thần Dạ cùng linh hồn lực lượng Trường Tôn Nhiên cũng đã biến thành mảnh vỡ bên trong thì một tia hào quang cũng bắt đầu rất nhanh thẩm thấu vào.