Đao mang trắng xóa ẩn chứa
lực phá hoại không gì sánh nổi bỗng đạt đến kích cỡ mấy trăm trượng.Khí
tức bá đạo ngập trời lập tức tràn ngập bất cứ một tấc đất nào trong
không gian đã bị giam cầm này.
- Chém!
Thần Dạ gầm lên, bàn tay vụt xuống.Thiên Đao nhằm hướng trung tâm của tấm xích sắt lưới lớn ở trên trời cao mà chém xuống!
- Xoẹt!
Đao mang trắng xóa to ấy trăm trượng bay vút lên. Nó vận hành theo một
quỹ tích hoàn mỹ, rồi hướng tới mục tiêu, không chút lưu tình mà công
kích.Đao mang đi qua chỗ nào nó dùng sức mạnh vô địch làm cho vạn vật
trong không gian đều bị nện thành phế tích. Thậm chí cả vùng không trung này, đều như có vẻ đã tê liệt đi.
Nhìn thấy đao mang chém ra, trong lòng Tà Vọng kia cũng thấy cả kinh.
Đây là võ kỹ gì mà tiểu tử kia chỉ có tu vi cảnh giới Lực Huyền đỉnh
cao, sao có thể thi triển ra võ kỹ cường đại như thế ?
Cảm ứng được trong đao mang ẩn giấu lực lượng cường đại, sắc mặt Tà Vọng càng trở nên nặng nề hơn. Lần đầu ctiên hắn cảm giác,chính mình tựa hồ
đã một mực khinh thường người thanh niên này.
Đao mang xẹt qua phía chân trời, vẻn vẹn là chỉ sau một cái chớp mắt
liền chém lên trên đám xích sắt lưới lớn.Mà chính sự tiếp xúc vào lúc
này đã khiến cho Tà Vọng càng cảm ứng được rõ ràng hơn sự cường đại của
đao mang. Hắn kêu lên....
- Lực của Thiên Đao, không ngờ là Thiên Đao! Tiểu tử, làm thế nào mà ngươi có được Thiên Đao?
Trong mắt Tà Vọng đột nhiên tuôn ra một điệu bộ khó có thể tin nổi, đúng là hắn thét to thất thanh.
Ở phía dưới,Thần Dạ cũng nghe thấy được tiếng quát thất thanh của Tà
Vọng,lập tức toàn thân khẽ động, sát ý trong mắt càng trở nên đậm đặc
hơn.Gia hỏa này,không ngờ nhận ra Thiên Đao!
Chủ nhân cũ của Thiên Đao và Cổ Đế Điện,chính là Cổ Đế. Mà Cổ Đế, đúng
là người vào vô số năm trước đã hiệu triệu ba vị đế vương còn lại liên
thủ đại chiến với Tà Đế.Đúng là bởi vì trận đại chiến kia đã làm cho Tà
Đế Điện này suốt nhiều năm qua, cứ một mực co đầu rút cổ không ra.
Nếu mà Tà Đế Điện lập ra một cái bảng những kẻ phải đuổi giết, như vậy
không hề nghi ngờ, Cổ Đế cùng với tất cả mọi thứ liên quan tới Cổ Đế,đều sẽ phải xếp ở vị trí thứ nhất trên bảng đuổi giết này!
Thật đúng là may mắn, ông trời thật đúng là chiếu cố. Hiện tại chính
mình, chẳng những là bởi vì mẫu thân bị Tà Đế Điện dè chừng nhớ đến, mà
từ nay về sau, chỉ sợ sẽ càng bởi vì Thiên Đao và Cổ Đế Điện, mà khiến
cho người của Tà Đế Điện một mực ăn ngủ không yên trước khi bắt được
chính mình ?
Cho nên, cho dù nỗ lực trả giá như thế nào thì hôm nay, cũng không thể để cho Tà Vọng còn sống rời khỏi đây!
- Keng!
Trên trời cao đột nhiên vang lên một tiếng va đập kim loại chói
tai.Trước những ánh mắt nhìn chằm chằm, hai đạo công kích phảng phất
nhưng những tảng thiên thạch từ ngoài vòm trời ầm ầm va chạm vào nhau.
Trong tiếng va đập đó,những cơn sóng năng lượng rung động lập tức điên
cuồng phân tán tách ra. Cả vùng trời này chỉ sau một cái chớp mắt liền
hoàn toàn lâm vào trong hỗn loạn.
Không gian lập tức cực kì biến dạng.Dáng vẻ đó làm cho người ta lo lắng
liệu không gian liệu sẽ bị vỡ tung tóe trong giây lát hay không.Mà liền
trong trạng thái này, cả bầu trời tựa hồ đều bị những năng lượng rung
động hỗn loạn này bao trùm.
Trong lúc nhất thời, ở trên bầu trời cuồng phong gào thét. Những tầng
mây khẩn cấp quay cuồng, dị tượng trời long đất lở như vậy làm cho tất
cả những ai ngắm nhìn đều cảm thấy trong lòng run sợ.
Bất kể là Tôn Vĩ Hoàng Vũ và Niệm Thần, hay là những người của Thiên
Kiếm Môn vẫn chưa chết lập tức đều rất nhanh chóng chạy về hướng những
chỗ xa hơn.Bọn họ biết, nếu như bị những năng lượng này tác động đến,
vậy thì kết quả tuyệt không chỉ dùng một chữ chết là có khả năng hình
dung.
Từ chỗ xa xôi,nhìn Thần Dạ ở giữa không trung, Tôn Vĩ đột nhiên khẽ thở dài mà nói:
- Vốn một mực ta cho là, so với chúng ta dẫu hắn có mạnh hơn thế nhưng
mức độ lại rất hạn chế. Để rồi rốt cuộc với lực của ta thì còn có thể đủ sức đuổi kịp bước tiến của hắn. Có điều trước mắt xem ra, đây là không
có khả năng.
Hoàng Vũ cũng gật đầu tiếp mà nói:
- Ngày đó đánh một trận ở trên lôi đài, phỏng chừng Thần Dạ thi triển ra công kích như hôm nay,cho dù là chỉ ở mức như công kích khi đại chiến
cùng Tôn Đào,thì đám Liễu Hàn Nguyệt và Phương Uyên Thước chỉ sợ sớm đã
chết.
Nghe hai người cảm khái, Niệm Thần cũng nói chăm chú:
- Tất cả những điều mà hắn có hôm nay, thì thật sự quá cực khổ mới đạt
được. Không ai, mặc dù là ta, đều không biết được rõ ràng lắm, để mà có
được thành tựu hôm nay thì hắn đã phải trải qua khổ luyện, cam chịu đau
đớn, đến tột cùng là so với chốn Địa Tào Vô Gian thì vẫn càng hơn xa Địa Ngục.
Nhắc tới điều này, thì Tôn Vĩ và Hoàng Vũ đều là càng cảm thán hơn.Tà
Vọng vừa rồi đã nói,vào lúc Thần Dạ còn trẻ thì căn cơ của hắn đã bị Tà
Vọng tự mình phế bỏ.
Không có căn cơ thì đã chẳng khác gì phế nhân.Trong số mọi người biết
được,thì người như vậy đã là không có khả năng tiếp tục đi trên con
đường võ đạo. Vậy mà Thần Dạ cứ như thế đi tới hôm nay.
Mặc dù không biết rõ ràng lắm là hắn thu được may mắn như thế nào.Nhưng
có thể tưởng tượng ra, ngay cả khi cơ may ngập trời thì những nỗi khổ
này, từ đầu đến cuối là Thần Dạ phải một mình đối mặt.
Thật không biết, hắn làm như thế nào mới có thể đón nhận được ?
Nói vậy, là do có niềm tin chống đỡ cho sao? Tôn Vĩ nghĩ lại chính mình, những năm gần đây nếu như chẳng kiên trì và không chịu từ bỏ, thì làm
sao mà có được Hoàng Vũ đang chờ hắn? Như nếu không phải, chính mình làm thế nào cũng không tiếp tục kiên trì đi tiếp ?
- So với Thần Dạ, ta thấy hạnh phúc hơn nhiều.
Suy nghĩ như vậy, Tôn Vĩ đột nhiên khẽ kéo eo thon không đủ chét tay kia của Hoàng Vũ,không muốn xa rời nữa.
- Cho nên, ta mới nguyện ý nỗ lực vì hắn.Mặc dù giữa ta và hắn đã có một khoảng cách như lạch trời vô phương dùng mắt thường nhìn thấy !
Niệm Thần nghiêm nét mặt nói!
Năng lượng rung động ngập trời đang nhanh chóng phát ra,bên trong có ẩn
chứa lực phá hoại cường đại trực tiếp làm cho đám cây cối ở trong dãy
núi phía dưới đều gãy lìa trong những tràng âm thanh răng rắc răng
rắc.Chúng làm kinh động vô số yêu thú ẩn núp ở trong đó.
Thậm chí, còn có một vài ngọn núi cao ngất,khi mà đạo năng lượng này lan đến liền trực tiếp vỡ tung. Ngọn núi sụp đổ, cuối cùng kéo theo vô số
những tảng đá lớn cứ ầm ầm nện xuống từ ngọn núi. Chúng như dòng thác đá đồng thời với việc bao phủ mặt đất thì trong khoảnh khắc, bụi mù cũng
tràn ngập kín cả bầu trời.
Cả vùng núi non xung quanh Thiên Kiếm Môn này lập tức liền lâm vào trong tình trạng va đập hỗn loạn nhất.
Sau khoảnh khắc đó liền xuất hiện một âm thanh trầm đục. Tức thì, đao
mang trắng xóa sau khi phá tan cái xích sắt như lưới lớn kia thì nó
giống như đã dùng kiệt hết sức, chỉ thoáng cái đã biến mất không thấy
tăm tích đâu nữa.