Sau khi im lặng một hồi lâu , Huyền Lăng Công Chúa lên tiếng hỏi: - Đại sư tỷ, vết thương của Thần Dạ bọn họ như thế nào? - Tuy có bị thương, nhưng còn không phải vết thương trí mạng . - Vậy là tốt rồi. . . . - Không hề đơn giản như vậy. Nữ nhân đeo mạng che mặt nó nghiêm túc: - Với sự quan sát và tiếp xúc ngắn ngủi của ta. Ta nghĩ, hôm nay, cho dù lão Vương Gia bọn họ không kịp đến được, ta cũng không đến được thì ba người Thần Dạ vẫn có khả năng còn sống rời đi. Nhiều nhất, chỉ là bản thân Thần Dạ phải chịu một chút đau đớn lớn hơn nữa mà thôi. - Đại sư tỷ, lời này là có ý gì? Huyền Lăng Công Chúa gương mặt cau lại, vẻ kinh ngạc cực kì sâu sắc! Không có ngoại lực, chỉ bằng vào ba người Thần Dạ, trong trạng thái đều bị thương, nếu còn muốn thoát đi ra ngoài thì không nghi ngờ là nói chuyện viển vông. Nếu như vậy đều không lưu được ba người, vẫn còn để cho bọn họ chạy thoát ra ngoài thì Trường Tôn Nhiên cũng không đáng để Tàn Dương Môn coi trọng. Khi đó Huyền Lăng Công Chúa nàng tự nghĩ Nhị hoàng tử được cho là có thể chắc chắn đăng cơ ngôi vị Thái Tử, có phần cũng quá vô năng đi? Chính là, Huyền Lăng Công Chúa đối với lời của nữ nhân đeo mạng che mặt lại rất tin không nghi ngờ! Thời gian trôi qua cực kì nhanh chóng. Thần gia, Diệp gia, Thiết gia, tất cả đều im lặng, chưa từng từng có bất cứ hành động không bình thường nào. Phảng phất, chuyện ba người Thần Dạ bị tập kích chưa từng phát sinh vậy. Vô số thám tử dưới trướng Nhị hoàng tử, canh giữ một ngày một đêm ở phụ cận Tam gia, hy vọng có thể tra ra một chút động tĩnh . Để sau đó giúp cho hắn có khả năng chuẩn bị. Chính là, lại không hề có động tĩnh! Tất cả mọi người, đều bị sự im lặng dị thường này làm kinh động sợ hãi suy đoán bất an! Bọn họ đều cho rằng, thế này có lẽ là sự yên lặng trước khi bão táp tới . . . . Đảo mắt, thời gian ba ngày nhoáng cái đã qua! Thần gia, Diệp gia, thậm chí Thiết gia, đều có một đạo thánh chỉ riêng rẽ của hoàng đế gióng trống khua chiêng đưa tới . . . . . - Ba ngày ! Phụ thân, Dạ nhi không có việc gì chứ? Trong phòng, nhìn Thần Dạ một mực hôn mê suốt ba ngày, Thần Thuận lo lắng hỏi. Gương mặt ông ta trông lạnh thấu xương như kiếm phong! Việc ba ngày trước, hiện nay đế đô Hoàng Thành, không người không biết, không người không hiểu! Một đám Hắc Y Nhân bịt mặt cường đại kia, tất nhiên là không ai biết thân phận thật sự của bọn họ. Thế nhưng, lại không có ai không hiểu rõ , chủ nhân sai khiến bọn hắn chính là ai ? Tất cả mọi người cho là, Thần gia, Diệp gia, Thiết gia, Tam gia sẽ liên thủ báo thù lại một phen. Coi như không trực tiếp nhằm vào bậc cao cao tại thượng kia, nhưng địa phương khác, hẳn là không ngăn được lửa giận của Tam gia. Chính là không ai nghĩ tới, Tam gia một mực rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm cho người ta cho là, ba người Thần Dạ bị tập kích không phải là lớp con cháu hậu bối của bọn họ vậy. Mà sự yên lặng này đã có từ trước khi hoàng đế bệ hạ ban thánh chỉ tới. Thần lão gia tử khe khẽ thở dài. Lão cũng không biết tình huống hiện tại của Thần Dạ, đến tột cùng là tốt hay xấu. Ba ngày đã qua, Thần Dạ lúc ấy bị thương, lúc đầu là tốt. Nên theo đạo lý mà nói, mặc dù hắn có mệt mỏi thì hiện nay cũng được coi như nghỉ ngơi đủ rồi. Hơn nữa, các cơ năng thân thể của hắn thì tất cả đều bình thường. . . . Tuy nhiên, Thần lão gia tử là cỡ nhân vật nào, chính đương kim Đại Hoa hoàng triều đều biết lão là một trong các cao thủ tuyệt đỉnh. Những người khác không phát hiện được, nhưng Thần lão gia tử có thể làm được. Nhờ có sự trợ giúp từ Huyền Khí tinh khiết của bản thân lão, Thần lão gia tử rõ ràng cảm ứng được, trong cơ thể Thần Dạ đang lúc bắt đầu khởi động một cỗ năng lượng thập phần kỳ quái, nhưng lại cường đại dị thường . Năng lượng này không thuộc về Thần Dạ, nhưng đối với Thần Dạ lại có ý bảo vệ. Ngay cả là tu vi của Thần lão gia tử , nhưng sau khi Huyền Khí của lão tiến vào trong thân thể Thần Dạ thì cũng đã gặp một lực lượng cường đại ngăn cản , khiến cho lão vô phương xâm nhập rõ ràng dò xét. Năng lượng như thế xuất hiện, đối với Thần Dạ mà nói, hẳn là chuyện tốt. Nhưng Thần lão gia tử cũng phát hiện, đúng là do đạo năng lượng này, mới khiến cho Thần Dạ một mực hôn mê bất tỉnh. Còn nguyên nhân cụ thể là cái gì, e rằng ngoài Thần Dạ ra thì không có người nào khác được biết. Lần thứ hai nhẹ nhàng thở dài, Thần lão gia tử bảo: - Chúng ta đi ra ngoài đi, Dạ nhi hắn, không có việc gì. Lão cũng không rõ ràng lắm đến tột cùng là xảy ra chuyện gì , nhưng ngay lập tức thì cũng chỉ có thể nói ra như vậy. Ra khỏi phòng, Thần Thuận hỏi: - Phụ thân, bệ hạ đã hạ thánh chỉ, chúng ta nên ứng phó như thế nào? Nghe vậy, Thần Lệ cười lạnh nói: - Người thì đều bị thương. Hơn nữa, mục tiêu rõ ràng của bọn họ chính là Dạ nhi. Chúng muốn đẩy Dạ nhi vào chỗ chết. Hoàng đế bệ hạ ban ra một đạo ý chỉ an ủi, đã nghĩ rằng sẽ làm cho điều này biến mất ngay sao? - Nếu muốn xóa đi, đâu có dễ dàng như vậy? Hoàng đế chính lão cũng biết là căn bản không có khả năng. Đạo ý chỉ này, chẳng qua là muốn tạm thời trấn an chúng ta thôi. Thần lão gia tử cất tiếng cười nhạt mà bảo: - Ý chỉ của Hoàng đế , chúng ta không cần để ý tới nó. Dù sao, chúng ta không hề tính toán tới chuyện mượn lần này để làm những gì. Dạ nhi bình yên vô sự, đối với chúng ta mà nói chính là kết quả tốt nhất. - Những chuyện khác, một ngày nào đó, sẽ bắt bọn họ cho chúng ta một thông báo hoàn hoàn chỉnh chỉnh! Hai huynh đệ Thần Thuận cùng Thần Lệ gật đầu, tầm mắt của bọn họ vào lúc này không nhịn được nhìn về phía một chỗ tây bắc ở trong phủ. Một lát sau, ánh mắt của hai huynh đệ nhất tề nhăn tít mà nói: - Người trong nhà đều quan tâm đến Dạ nhi, ngược lại hắn. . . . - Tâm hắn đều đã chết, sao còn có thể sống lại? Tuy nói Dạ nhi là của hắn. . . . Trong mắt Thần lão gia tử, giống như có một giọt nước mắt hiện lên, chợt ra sức phẩy phẩy tay mà bảo: - Thần Thuận, người trong cỗ xe ngựa là ai, con đã có đầu mối sao? Cố nén tâm tình, Thần Thuận nặng nề đáp: - Con cùng nàng đi đến nửa đường, lại đột nhiên mất đi bóng dáng của nàng. . . . - Với thực lực của nàng, ngươi xác thật không theo dõi được nàng. Thần lão gia tử thở dài nói: - Thật không nghĩ tới, trong đế đô Hoàng Thành lại có cao thủ như thế. - Phụ thân, ngài có tra được hay không, lão già kia là ai? Thần Lệ lúc này hỏi. Thần lão gia tử lắc đầu, nói: - Lúc lão phu cùng Diệp lão nhi bọn họ chạy tới, tên kia cũng đã phát hiện, nên đã chui vào cỗ kiệu, không để cho lão phu nhìn thấy gương mặt của hắn.
- Lúc trước nghĩ bụng phải giữ hắn lại. Nhưng mà ngẫm lại, bọn họ phí sức bày ra hành động lần này như thế, đơn giản là muốn Thần gia chúng ta cùng hoàng thất liều mạng đánh nhau một phen. Nếu như vậy, có thể nào để cho bọn họ toại nguyện. Thần Lệ cười cười, rồi nói: - Đã biết kẻ địch, liền không có uy hiếp quá lớn. Nếu như giết hắn, kẻ địch mới là ai chúng ta cũng không biết. Ngược lại sẽ giúp cho bọn chúng lần thứ hai che giấu được. Phụ thân, điều ngài lo lắng, hẳn là một người khác trong cỗ kiệu sao? Thần lão gia tử chậm rãi nhắm hai mắt lại, trầm tư nói: - Người kia, đối với lão phu mà nói, rất xa lạ, rồi lại giống như đã từng quen biết. Phương hướng cỗ kiệu đi chính là Trường Tôn gia, lão phu nghĩ mà không thấu, trong Trường Tôn gia rốt cuộc mà ai mà thần bí như thế! - Người có thể khiến cho Nhị hoàng tử cũng không cự tuyệt, mà nghe lệnh để hành động . . . . Ánh mắt Thần Thuận đột nhiên cau lại mà nói: - Thân phận của người này nhất định phải mau chóng điều tra ra. Nói cách khác, sau này thiệt thòi mà Dạ nhi bọn họ phải gánh chịu sẽ càng lớn hơn. - Có khả năng tra, nhưng lại không cần phải nói cho Dạ nhi bọn họ. Người trẻ tuổi, không bị một chút bất lợi thì cũng không trưởng thành. Nếu không phải như thế, khi bọn họ tập kích cũng đừng hòng làm thương tổn đến nửa sợi lông Dạ nhi. Bọn họ thật đúng cho là khi hành động trong đế đô Hoàng Thành, thì thật sự có khả năng giấu diếm được lão phu một thời gian sao? Thần lão gia tử nhìn ra bầu trời cao xa xa ,mà nói với vô tận khát vọng: - Bốn năm yên lặng, không những không khiến cho Dạ nhi hắn đích thực bị tinh thần sa sút thêm, ngược lại khiến cho hắn theo một con đường đại đạo khác, làm cho lão phu rất vui mừng. - Nhưng, nếu nó muốn làm được chuyện một mực khát vọng trong lòng, thì điều nó cần lại thật sự rất nhiều. Hành động tương lai của nó, chúng ta không tham gia cùng được, cũng không trợ giúp được cái gì. Như vậy, chúng ta vào lúc này đây chỉ có thể tạo cho nó một hoàn cảnh giúp cho nó có khả năng thỏa sức phát huy. - Đây là điều duy nhất mà chúng ta có thể làm cho Dạ nhi, lão phu rất hy vọng, cả nhà chúng ta có khả năng đoàn tụ sớm hơn một chút . . . . Hy vọng một ngày đó sẽ không tới quá muộn, sẽ không khiến cho lão phu không kịp nhìn thấy! Những lời như thế, tựa hồ Thần Dạ một mực hôn mê ở trong phòng nghe được. Ba ngày qua hắn cũng không hề cử động, thì ngón tay đột nhiên nhẹ nhàng khẽ động. Cùng với sự khẽ động này của hắn, một tia sáng trắng lóa mắt như tia chớp tuôn trào ra dữ dội từ trong cơ thể hắn. Rồi nó như một cái lưới lớn liền bao bọc toàn thân hắn vào trong đó. Một lát sau, tiểu đao chậm rãi xuất hiện, dừng lại tại chỗ mi tâm của hắn . . . . Ngay lập tức, năng lượng cường đại có xu hướng bảo vệ Thần Dạ kia nhưng lại không thuộc về hắn mà Thần lão gia tử từng cảm nhận được, liền có tiểu đao dẫn dắt tức đã từ sau mi tâm hắn tuôn ra. Tiếp theo nhập vào đến bên trong tiểu đao. Như vậy xem ra, năng lượng này hẳn là lực lượng bản thể của tiểu đao, hiện nay trở về thì cũng là chuyện đương nhiên. Tuy nhiên, liền sau khi năng lượng bản thể này trở lại tiểu đao. Đột nhiên, vầng hào quang trắng quanh thân tiểu đao trong nháy mắt ảm đạm đi rất nhiều, hình dáng loang lổ của nó càng rõ ràng hơn, cũng càng có cảm giác ủ rũ sa sút hơn . Phảng phất hiện tại tiểu đao lại tựa như đã chôn ở dưới đất mấy chục năm trước đây, toàn thân tăng rất nhiều rỉ sắt! Lúc này tiểu đao, phảng phất một ông lão gần đất xa trời, trong vầng sáng trắng ảm đạm bao bọc, nó gần như là lảo đảo mà trở lại trong cơ thể Thần Dạ. Chỉ sau một cái chớp mắt, Thần Dạ chậm rãi thức tỉnh. Sau khi tiếp thu một lần tình trạng trong cơ thể , nhất là sau khi cặn kẽ dò xét một phen trạng thái của tiểu đao trong đan điền , Thần Dạ không khỏi khẽ thở dài mà nặng nề nói: - Tiểu đao, thật xin lỗi , dưới loại tình huống này , ta là vạn bất đắc dĩ! Tiểu đao đến tột cùng chính là loại thần vật nào, cho đến lúc này thì Thần Dạ cũng vẫn không biết. Nhưng rốt cuộc thì hắn cũng đã ở chung cùng tiểu đao trong một đoạn thời gian không ngắn . Cho nên đối với nó thì hoặc nhiều hoặc ít, coi như là hắn cũng có một chút hiểu biết. Sự phi phàm của Tiểu đao, Thần Dạ đã sớm lĩnh giáo. Trong khoảng thời gian từ khi trọng sanh tới nay, nhờ có tiểu đao mà Thần Dạ nhận được thứ hắn đã thập phần khát vọng mơ ước. Bởi vậy, tiểu đao đối với hắn mà nói, tất nhiên vẫn còn rất xa lạ, nhưng không phải hoàn toàn không biết gì cả! Ở trong tiểu đao có một cỗ lực lượng cường đại mà lại thần bí. Đây là vào lúc Thần Dạ lần đầu tiên nhìn thấy Cổ Đế Điện cũng đã nhận thấy được. Lần thứ hai khi nhìn thấy Cổ Đế Điện thì Thần Dạ đã thập phần rõ ràng. Đến khi cả ba huynh đệ đều bị thương, lúc vô phương chiến thắng đội hình kẻ địch hùng mạnh kia, Thần Dạ liền nghĩ tới cỗ năng lượng này trong tiểu đao. Ý niệm của Thần Dạ, mặc dù vô phương nối liền cùng tiểu đao ở mức độ sâu sắc, nhưng tiểu đao vẫn có thể cảm ứng được ý nghĩ của hắn. Và trong loại hoàn cảnh như thế này, tiểu đao cũng không hề keo kiệt, đã tách ra một bộ phận năng lượng từ trong cơ thể để giao cho Thần Dạ . Có điều, mặc dù chỉ là một bộ phận rất nhỏ trong đó thì cũng không phải Thần Dạ có khả năng đủ sức khống chế tùy theo ý mình. Vào lúc hắn muốn sử dụng đạo năng lượng kia, thì thần trí của hắn cũng không tránh khỏi bị năng lượng này làm ảnh hưởng, thậm chí tạm thời bị khống chế. Cho nên mới có chuyện ngay cả Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên muốn tới gần hắn mà đều là vô phương làm được. Ngay lúc đó Thần Dạ tịnh không hề nghĩ tới, sau khi sử dụng đạo năng lượng này thì sẽ xuất hiện biến cố như thế nào. Nhưng do ba người huynh đệ gặp phải nguy cơ, nên hắn chỉ nghĩ đến chuyện cứ rời đi trước rồi hãy nói sau. Cho tới bây giờ sau khi tỉnh táo, Thần Dạ mới phát hiện, cỗ năng lượng vay mượn kia, đối với thân thể của mình trái lại không có gì là đại phiền toái, nhưng tiểu đao lại. . . . Tiểu đao rỉ sắt loang lổ, điều đó có ý nghĩa hiện tại tiểu đao vốn đã không ở trong trạng thái đỉnh cao. Thậm chí có thể nói, nó đã ở trong trạng thái thập phần suy yếu. Nhưng trong lúc như thế, nó vẫn mạnh mẽ trợ giúp Thần Dạ. Mặc dù Thần Dạ cũng chưa hề sử dụng đến cỗ năng lượng kia, thế nhưng đồng dạng cũng đã tạo thành thương tổn nhất định đối với tiểu đao. May là, Thần Dạ biết, phải làm như thế nào, mới có thể khiến cho tiểu đao khôi phục. Hơn nữa, hắn càng biết, làm như thế nào làm có thể khiến cho tiểu đao trở lại trạng thái đỉnh cao ban đầu của nó . Thứ mà tất cả điều này đòi hỏi , chẳng qua là thời gian, cùng với sự cố gắng của chính bản thân mình!