Đế Quân

Chương 629: Quyết Tâm Muốn Thắng (1)

Có điều Thần Dạ cũng thập phần rõ ràng, nếu muốn đánh bại cao thủ Thạch Sư trước mắt, thì đó là chuyện không có khả năng.

Cho nên trong lúc đánh một trận này, điều Thần Dạ muốn thực sự không phải là chiến thắng, mà là muốn có hiểu biết rõ hơn về đối thủ. Để làm chuẩn bị cho lần khiêu chiến tiếp theo !

Sự thực thì bản thân Thần Dạ cũng biết rõ ràng, rằng lần tiếp theo cũng lại là làm chuẩn bị cho lần tiếp theo nữa...

- Hắc hắc, tiểu tử nhân loại, xem ra dũng khí cũng không tệ lắm!

Nhìn thấy Thần Dạ chủ động tấn công tới, Thạch Sư kia hung ác cười cười. Thân thể nó bất động. Nó nhằm vào kẻ ở trước người mà nện một chưởng nặng nề xuống.

Một chưởng này nhìn thì như tùy ý, nhưng cũng là làm cho không gian đều phải rung lên ô ô. Nơi nào nó lướt qua thì không gian trực tiếp vỡ vụn để lại một dấu vết đen nhánh, kèm theo bão táp điên cuồng mãnh liệt gào thét.

Không hổ là cao thủ cảnh giới Hoàng Huyền!

Ngày đó đối mặt Mặc Thành, tất nhiên Thần Dạ cũng là cảm giác được sự đáng sợ của cao thủ Hoàng Huyền. Có điều kẻ ở trước mặt từ đầu đến cuối là chưa từng đích thực ra tay, khí thế cảm ứng mặc dù cũng khá chân thật, nhưng chỉ sau khi hắn đích thực động thủ thì mới có được cảm giác hoàn chỉnh như vậy !

Đối mặt uy lực như thế, Thần Dạ ngay tức thì lướt nhanh di chuyển để thay đổi vị trí của chính mình. Đối mặt với cao thủ Hoàng Huyền, tuy nói hắn sẽ không lùi bước, nhưng lấy cứng đối cứng để quyết đấu thì hiển nhiên là không khôn ngoan.

- Tiểu tử nhân loại, đừng chạy, tranh tài một hồi cho thật thoải mái đi!

Thân thể Thần Dạ vừa mới động, Thạch Sư kia đã cất tiếng cười kì dị cổ quái. Tức thì Thần Dạ rõ ràng cảm ứng được, không gian quanh thân hắn đã bị giam cầm. Cho dù không gian di động để lại cho hắn cũng không coi là quá nhỏ, tuy nhiên, cũng khiến cho công kích của Thạch Sư cơ hồ không sao trừ được.

Cao thủ Hoàng Huyền, chính là dũng mãnh như thế. Bọn họ có khả năng tùy thời tùy chỗ, trong lúc đại chiến có thể kiến tạo ra điều kiện có lợi nhất đối với chính mình. Cái này cũng đúng là nguyên nhân khiến cho khi phải đối mặt cao thủ như thế, thì những Võ Giả không đạt tới cảnh giới này đều hơi bị sợ hãi.

Chỉ có cao thủ cấp ngang nhau thì mới có thể không thèm để ý tới phong ấn giam cầm của đối phương, có khả năng tự do đi qua.

Trong lòng Thần Dạ không khỏi thầm mắng, nhưng mà không thể tránh được. Mắt nhìn bàn tay cực lớn kia đánh tới, hắn nghiến chặt hàm răng, dồn hết lực lượng toàn thân tụ lại trên nắm tay. Sau đó, hắn giận dữ nện đi.

- Bịch!

Hai đạo lực lượng của thân thể hung hăng nện vào nhau ở giữa không trung, âm thanh nặng trình trịch trực tiếp khiến cho cả không gian này phải run rẩy một phen. Còn cơn bão táp kia thổi quét lan ra khiến cho Thần Dạ phải liên tục lui về phía sau, cho đến chỗ giáp giới thì mới ngừng lại nổi.

Mặc dù bị bức lui, thế nhưng vẻ mặt Thần Dạ ngược lại thấy xuất hiện niềm vui bất ngờ.

Tổng thể bởi vì là, một kích vừa rồi chỉ làm cho ngực hắn có hơi nặng trình trịch, nhưng cũng không bị thương... Uy lực của cao thủ Hoàng Huyền quả quyết không chỉ một chút nhỏ nhoi thế này. Như vậy, nhất định là có phát sinh chuyện gì đó hơi bất ngờ.

- Hắc hắc, tiểu tử nhân loại, ngươi thật đúng là cho là ngươi có thể xông đến trước mặt huynh đệ chúng ta sao ? Nói thiệt cho ngươi biết, huynh đệ chúng ta khi ngăn trở, là đã giảm bớt thực lực của mình đến tình trạng tương tự tu vi của các ngươi. Nói cách khác, coi như các ngươi có thiên phú bẩm sinh cực kỳ xuất sắc, nhưng muốn thành công xông qua đây thì không có vài năm thậm chí thời gian đến mười mấy năm thì các ngươi cũng đừng hòng làm được.

Thạch Sư vẻ mặt ngạo nghễ, đồng thời cũng là có những tia bất đắc dĩ. Thử nghĩ xem, với bậc tồn tại cường đại như bọn họ vậy mà phải lưu lạc đến mức trở thành hai kẻ bồi luyện. Loại cảm giác này đúng là tương đối phải chịu khổ sở.

Nghe vậy, Thần Dạ nhẹ nhàng thở phào ra một hơi, tâm thần buông lỏng một chút. Thế nhưng niềm vui bất ngờ trong thần sắc đã từ từ biến mất không thấy tăm tích đâu nữa.

Tuy nói Thạch Sư đã áp chế tu vi đến không sai mấy so sánh với tình trạng của chính mình. Thế nhưng chúng có được nhãn quan, kinh nghiệm chiến đấu, còn có thân thủ nhanh nhẹn, thân thể đã được tôi luyện.v..v..., quả là hàng thật giá thật. Mà tất cả đều là cấp độ cảnh giới Hoàng Huyền.

Nó có khả năng áp chế thực lực, thế nhưng mấy thứ kia vốn được tích lũy từng năm từng tháng. Nương theo tu vi thăng tiến, lại là thứ nhiều lần được tôi luyện trong đại chiến mà ra thì không có khả năng áp chế được.

Một kích vừa rồi liền đủ để có thể nói rõ rất nhiều vấn đề.

Nếu như quả thật là một đối thủ tu vi so sánh không khác mấy, thì Thần Dạ tự nhận. Với thực lực cùng mức độ dũng mãnh thân thể của hắn, thì cho dù thật sự là một vị đối thủ Long Tộc cũng không có khả năng khiến cho hắn phải miễn cưỡng bị bức lui xa như thế trong lần vừa rồi.

Cho nên, đối thủ hiện tại của Thần Dạ cũng không đơn giản một chút nào.

Không đơn giản thì không đơn giản, một quyết tâm chiến thắng mãnh liệt bắt đầu chậm rãi bốc lên trong nội tâm Thần Dạ.

Đối thủ mặc dù là có được tất cả mọi thứ từ cảnh giới Hoàng Huyền. Là cao thủ đã áp chế thực lực tại cảnh giới Thông Huyền, nhưng đã không có sự mạnh mẽ kia của tu vi cảnh giới Hoàng Huyền.

Vốn đối thủ trước đây là cao thủ Hoàng Huyền đích thực. Nên trong nội tâm Thần Dạ không dám có những tia ý nghĩ cầu thắng. Bởi vì hắn biết, đó là đang mơ mộng hão huyền.

Trước mắt, cũng là có cơ hội, nên không cần tiếp tục chờ đợi.

Liền chỉ sau không lâu, trong lòng Thần Dạ đã lấy lại được sự bình tĩnh chưa từng từng có chút nào.

Chốn thần tích này xuất hiện, đối với hắn cùng Tử Huyên, thậm chí đối Thiên Đao mà nói, đều phải là cơ may lớn nhất. Rất có khả năng, ở chỗ này, tu vi của Thần Dạ cùng Tử Huyên sẽ có được biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Nhưng Thiên Đao đang ở chỗ sâu trong cung điện. Nếu muốn mang nó rời đi, ắt phải xông qua những tầng cửa ải.

Không đề cập tới ngăn cản ở trong cung điện, chỉ riêng là hai con Thạch Sư trước mặt, như bọn họ tự mình nói. Nếu muốn đánh bại bọn họ thì ít nhất phải cần thời gian nhiều năm.

Thần Dạ không có nhiều thời gian như vậy để chờ đợi ở chỗ này. Trên Thiên Nhất Môn, tính toán cho đủ đã chỉ có khoảng một năm rưỡi.

Vô luận như thế nào, đều phải đúng lúc bước lên Thiên Nhất Môn, nếu không...

Cho nên tâm thần Thần Dạ cực kì rối loạn. Nếu như đã đến lúc đó mà vẫn còn vô phương mang Thiên Đao đi, thì liệu nên chăng cứ để Thiên Đao ở lại chỗ này?

Tuy nói vẫn còn có cơ hội tiến vào Chúng Thần Chi Mộ, tuy nhiên, cũng phải rất nhiều năm sau.

Thần Dạ quả thật không muốn, phải nhiều năm sau thì mới có thể lấy đi Thiên Đao, rồi tiến tới mới có thể từ Thiên Đao mà thu hoạch được tin tức về mẫu thân bị bắt đi.