Chỉ là, báu vật gì đó mà có khả năng làm cho đám yêu thú lại có biểu hiện như thế ? Chung gia của nàng thậm chí bốn thế lực lớn, cũng là trải qua rất nhiều năm tiếp xúc, lúc này mới thiết lập được tình hữu nghị không tồi cùng với tộc Định Hải Thần Thú.
Mà cùng Hổ Lực cùng Mặc Lăng càng trực tiếp, chính là lợi ích!
Người thiếu niên này, ở trong mắt Chung Kỳ nàng, càng ngày càng nhìn mà không hiểu, càng ngày càng thần bí...
- Thần công tử, chuyện ngày hôm đó ta nói, ngươi suy nghĩ qua sao. Hoặc là, ngươi suy nghĩ thế nào ?
Đợi sau khi Thần Dạ làm quen cùng Định Hải Thần Thú xong xuôi, Chung Kỳ liền nhẹ nhàng đến. Rơi xuống trên lưng thần thú, nàng nhìn hắn mà mềm mại hỏi.
- A, cái chuyện kia, ta căn bản liền chưa suy nghĩ qua.
Thần Dạ cười nói.
Chung Kỳ hơi bị không nén nổi, không khỏi giận dữ:
- Thần công tử, ngươi nhất định là muốn là địch cùng bốn thế lực lớn chúng ta ?
Thần Dạ xua tay, cười nhạt nói:
- Chung cô nương, đến loại tình hình hiện nay, ngươi cho rằng không theo và là địch, không có bất cứ gì khác sao?
Chung Kỳ ngẩn ra, lời nói vừa rồi có hơi chọc tức Thần Dạ. Những lời nàng thốt ra, hiện tại bị nhắc nhở. Sau khi tỉnh táo lại, nàng trầm lặng một hồi lâu rồi mới dùng giọng nói nghiêm túc ít có mà bảo:
- Có lẽ ở trong lòng ta, là phi thường muốn làm bằng hữu cùng ngươi.
- Bằng hữu sao!
Tâm thần Chung Kỳ hiện nay tựa hồ cũng không duy trì được tỉnh táo như lúc bình thường, trên khóe miệng Thần Dạ hiện lên một đường cong tàn nhẫn không muốn người khác biết, hắn chợt cười khẽ:
- Chung cô nương, ngươi có vẻ giống như quên một câu ta nói vừa rồi. Giữa chúng ta, bằng hữu, vẻn vẹn là không đủ.
Chung Kỳ bật cười, tức thì khôi phục vẻ thưòng ngày. Nàng nhìn Thần Dạ, hơi có vài phần khiêu khích mà hỏi:
- Như vậy, ngươi muốn như thế nào đây?
- Hắc hắc!
Thần Dạ cười một tiếng quái dị. Sau khi hắn ngẩng đầu nhìn một chỗ nào đó giữa không trung rồi nói:
- Kỳ thật, ta chỉ muốn làm một chuyện...
- Chuyện gì?
Chung Kỳ hỏi theo bản năng.
Thần Dạ nói đầy gian tà:
- Quanh đây cũng không có người, chúng ta lại đang cô độc giữa biển khơi. Cảnh tượng cực kì đặc biệt, bầu không khí tuyệt đẹp. Nếu mà không phát sinh chuyện gì, há không phải chẳng xứng với ngày tốt cảnh đẹp này sao?
- Hừ!
Nghe vậy, Chung Kỳ cười duyên, tay ngọc điểm nhẹ, như cô bé mà sẵng giọng:
- Thần công tử, ngươi đừng quên. Tu vi của ta là hơn xa ngươi a !
- Ngươi đây cũng không hiểu.
Thần Dạ nói:
- Đôi khi, ở trước mặt nam nhân, nữ nhân dẫu có sức mạnh cũng là vô dụng. Cái này giống như, ở trước mặt nữ nhân, nam nhân dẫu có chống cự như thế nào, cũng là không chống cự được.
- Vậy thì không biết, Thần công tử ngươi là loại nam nhân trước, hay là nam nhân sau đây?
- Ta hả? Tự nhiên là...
Vẫn còn chưa nói hết, Thần Dạ giờ phút này bỗng đột nhiên vươn tay ra nhanh như tia chớp. Hai người cách nhau gần như thế, hơn nữa Chung Kỳ căn bản là không nghĩ tới hắn sẽ đánh lén ở phía sau, nên mặc dù phản ứng kịp thời nhưng tay nàng, đã là bị Thần Dạ tóm lấy.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng giật một cái, cả người Chung Kỳ liền ngã vào trong lòng Thần Dạ. Tức thì cái tay còn lại, chính là dễ dàng ôm vòng quanh eo thon nhỏ uyển chuyển không đủ một vòng tay kia.
- Thần Dạ, ngươi làm cái gì?
Chung Kỳ lập tức cả giận nói. Thế nhưng nàng đột nhiên phát hiện, lửa giận trong nội tâm của mình lại là vô phương lan tràn ra ngoài. Nói cách khác, vì cơn thịnh nộ này chỉ là thẹn thùng của nữ nhân.
Làm sao lại như vậy?
Thần Dạ cười nói:
- Chung cô nương, ngươi không cảm thấy chúng ta như vậy, thì giữa chúng ta mới có vẻ càng chân thành hơn sao?
Chung Kỳ lập tức dở khóc dở cười, nàng mắng:
- Được rồi, tiện nghi đã cho ngươi chiếm, có khả năng buông tay ra được không ?
- Sao có thể chứ, thật vất vả mới có thể âu yếm vuốt ve. Ta nói rồi, hôm nay nếu mà không phát sinh chút chuyện gì, thì không phải làm thất vọng ý tốt của ngươi hẹn ta một mình tới nơi này sao?
Chung Kỳ vỗ vỗ tay của hắn, mà nói gần như khiêu khích:
- Ở bên ngoài, ngươi cứ làm xằng làm bậy như vậy. Chẳng lẽ sẽ không sợ, sau khi vị tình nhân kia của ngươi biết thì sẽ không tha cho ngươi sao?
- Tình nhân của ta ?
Thần Dạ lạnh lùng cười một tiếng, lại không khách khí. Cái tay kia liền tận tình thăm dò bên hông mỹ nhân...
- Thần... Thần Dạ, buông tay, mau buông tay.
Một cảm giác tê dại từ bên hông nhanh chóng lan tràn đến khắp trên dưới toàn thân Chung Kỳ. Nó phảng phất như là vô số con kiến đang bò, mặc dù rất khó chịu nhưng chính là không muốn dừng lại.
Cảm thụ được biến hóa rất nhỏ của thân thể đang ở trong lòng mình, ý tà ác của Thần Dạ càng nồng đậm hơn. Sau một lát, cái tay kia, tựa hồ như vẫn chưa đủ với việc vẻn vẹn tự do ở bên hông. Nó sơ sơ dừng lại một hồi rồi mang theo vài phần xu thế bá đạo cuồng nhiệt liền muốn hướng về chỗ cao hơn mà thẳng tiến.
- Không, Thần Dạ, không được!
Đáng tiếc, đã giống như Thần Dạ nói. Có đôi khi, nữ nhân cũng không phản kháng được nam nhân. Chung Kỳ giãy dụa, ngược lại là kích thích loại bản năng nguyên thủy nhất này của nam nhân...
Về phần Thần Dạ lúc này là bản năng Nguyên Thủy hay là cố ý mà làm, cái này không phải Chung Kỳ còn... Có khả năng nhận biết rõ ràng.
- Tiểu tử, dừng tay!
Liền tại lúc Chung Kỳ tan tác toàn diện, mà Thần Dạ cũng muốn tiếp tục mở rộng thành quả của hắn thì từ phía trên bầu trời đột nhiên có một tiếng quát chói tai như sấm sét vang vọng xuống.
Quả nhiên là không nhịn được sao? Trên khóe miệng Thần Dạ hiện lên một đường cong lạnh lùng.
Chung Kỳ chính là bị hoảng sợ như con thỏ nhỏ. Giờ phút này thần hồn đột nhiên tỉnh táo lại, thân thể mềm mại run lên. Nàng vội vàng rời khỏi vòng ôm trong ngực Thần Dạ, mắt nhìn về phía âm thanh phát ra mà sắc mặt cơ hồ trắng bệch...
- Ngươi, tại sao ngươi lại đến?
- Nếu như ta không đến, liệu có phải cũng sẽ không làm lỡ chuyện tốt của các ngươi ? Nếu như ta không đến, thì có thể nào nhìn thấy một màn đặc sắc như thế ?
Từ trên bầu trời, có một bóng người lao xuống nhanh như tia chớp. Cái ớn lạnh cả người kia phảng phất là muốn đóng băng cả Vô Tẫn Chi Hải, nhất là vào lúc nhìn về phía Thần Dạ. Không chút nghi ngờ, nếu như ánh mắt có thể ăn thịt người thì hắn tuyệt không do dự.
- Không, không phải, ngươi phát sinh hiểu lầm. Căn bản không phải là giống như ngươi nghĩ, ta...
Không ngờ lời nói của Chung Kỳ lại trở nên không còn mạch lạc, rất khó có thể tin nổi a!
Thần Dạ lạnh nhạt cười một tiếng. Người tuổi trẻ kia có một gương mặt cực kỳ khôi ngô tuấn tú. Đừng nói là nữ nhân, coi như là nam nhân thấy hắn thì cũng sẽ không cảm thấy tự ti. Bởi vì, gương mặt này có thể làm cho người ta mê muội.
- Tất cả chính là ta tận mắt nhìn thấy, ngươi cho rằng vẫn là phát sinh hiểu lầm?
Người trẻ tuổi lạnh lùng quát:
- Chung Kỳ, ngươi vì Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật, chẳng lẽ là tự làm chính mình cùng nhau rơi vào sao ?