Đế Quân

Chương 540: Ta thật sự là bị ném đến (1)

Nghe vậy Phong Kình ngược lại cười:

- Nếu như chúng ta đáp ứng rời đi khỏi Hải vực Phong thành, ngươi liền thả cho chúng ta rời đi, như thế nào, không sợ chúng ta đổi ý rồi trở lại sao? Nếu như giết chúng ta, thực lực kia của Chung gia các ngươi có thể tiếp nhận được lửa giận của các thế lực lớn sao?

Sắc mặt của Chung Khiếu không biến nói:

- Vấn đề thứ nhất, ta có thể làm như vậy liền tự có thủ đoạn để cho các ngươi không dám trở về, về phần lửa giận khi giết các ngươi rồi sao...

Chung Khiếu cười ngạo nghễ:

- Thần không biết quỷ không hay, người nào có thể biết các ngươi là bị người nào giết ở chỗ này? Tranh giành tư cách vào Chúng Thần chi mộ vốn là máu tanh vô thường, nhiều năm qua cũng không biết đã chết bao nhiêu ngươi, nếu như đều muốn đến báo thù mà nói, Hải vực Phong thành này còn tồn tại sao?

Lời này vừa ra, đa số người ở tại tràng, sắc mặt đều phải biến đổi, chỉ có rất ít người là không động đậy, trong đó liền bao gồm Phong Kình.

Như cũ nhìn Chung Khiếu, chờ sau khi tiếng cười của hắn vừa dứt, Phong Kình mỉm cười nói:

- Chung Khiếu, bằng một nhà Chung gia các ngươi còn không làm được thủ bút lớn như thế, đem những người khác đều gọi ra đi, nếu không mà nói!

Lời nói của Phong Kình xoay chuyển, lạnh lùng nói:

- Chung Khiếu ngươi cũng không sợ chết, những người chúng ta chẳng lẽ sẽ sợ chết sao? Cá chết lưới rách, Chung gia các ngươi cũng không chiếm được cái gì, ta không tin ngươi sẽ đần như vậy.

- Phong Kình huynh, ngươi không hổ là người được lựa chọn là Phong gia gia chủ đời sau, quả nhiên có khí phách!

Chung Khiếu nhăn mặt cau mày, chợt quát lên:

- Chư vị, đều ra đi, tốt cho những người này, cũng để cho bọn họ chết tâm phục khẩu phục!

- Ha hả, tâm phục khẩu phục sợ là chưa chắc, vùng vẫy giãy chết, bọn họ cũng là sẽ liều mạng một phen, đáng tiếc ở trong kết giới này, thực lực của bọn họ không phát huy ra tới bảy thành của ngày thường, làm sao có tư cách đánh nhau với chúng ta?

Giữa không trung, một đạo thanh âm cười lạnh vang dội, mấy đạo thân ảnh ở thoáng về sau đạp trên hư không mà hạ xuống. 

Lúc bọn họ sắp tiến vào kết giới, trong lòng bàn tay của mỗi người đều có một cái quang mang đồng dạng với quang tráo lóe lên một cái, đây mới có thể để cho bọn họ không trở ngại mà tiến vào trong kết giới.

Mấy người kia hẳn là những người đứng đầu của các thế lực lớn khác trong Hải vực Phong thành rồi.

Ánh mắt của Thần Dạ cũng chưa từng nháy động, vì vậy những quang mang kia bị hắn rõ ràng cảm ứng được xuất từ cùng một chỗ, tạo thành ngọn nguồn của đạo kết giới này cũng chính là mấy đạo quang mang này.

Nếu là như vậy, như thế đạo kết giới này cũng không phải khó phá giống như trong tưởng tượng.

Thần Dạ khẽ cười lạnh một tiếng, người của Hải vực Phong thành cũng là tính toán tốt, muốn đem tất cả ngoại nhân đều dọn dẹp ra ngoài, lấy đó chia hết tư cách tiến vào Chúng Thần chi mộ.

Đây cũng là không thể để cho bọn họ được như ý, nếu không mà nói mình muốn nhận được một cái tư cách kia sợ là phải khó khăn hơn gấp mấy lần rồi.

- Hắc hắc, không có ý tứ rồi, bổn thiếu gia muốn phá hư rồi, các ngươi nhưng ngàn vạn lần cần đứng vững a!

Lúc tất cả chủ nhân mấy thế lực lớn ở Hải Vực Phong Thành đều hiện thân trong kết giới, bên người Phong Kình cũng có thêm mấy người xuất hiện, đứng song song bên người Phong Kình, ở trên mặt những người nào không chút biến sắc vì những lời vừa rồi, hiển nhiên, mấy người này, mỗi người đều có lai lịch bất phàm cả!

Bất quá, cũng không phải mọi người đều thong dong bình tĩnh được như bọn Phong Kình, sau khi chủ nhân mấy thế lực lớn của Hải Vực Phong Thành hiện thân, nhiều người trong đó sắc mặt lập tức tái nhợt, cũng không cần bọn hắn mở miệng nhiều lập tức liền từ trong đám người chạy ra.

- Chúng ta muốn rời khỏi, chúng ta muốn rời khỏi, thả chúng ta rời đi!

Chúng Thần Chi Mộ liên quan trọng yếu, nhưng tánh mạng cũng rất trọng yếu, nhất là ngay cả tư cách gặp được cũng không có đã lập tức tiêu đời, loại áp lực này quá lớn.

Đối với lựa chọn của những người này, bọn người Phong Kình cũng không tỏ vẻ gì, dù sao, không phải mỗi người đều giống như bọn hắn, thân phận địa vị của bọn hắn cũng không cho phép bọn hắn uất ức rời đi.

Tuy nói tánh mạng trọng yếu, nhưng đôi khi, tôn nghiêm càng thêm quan trọng, nhất là tôn nghiêm thế lực gia tộc!

- Tốt, người thức thời chính là tuấn kiệt!

Chung Khiếu cười nhạt một tiếng, nhưng chợt lời nói xoay chuyển, thản nhiên nói:

- Các ngươi muốn rời đi, ta tất nhiên cực kỳ cao hứng, bất quá, rời đi thì được, nhưng chỉ mấy người các ngươi thì không được!

- Chung gia chủ, ngươi có ý gì?

- Có người quát.

- Ý tứ rất rõ ràng, nếu muốn rời đi thì..., chư vị. . .

Chung Khiếu chỉ vào bọn người Phong Kình nói:

- Bảo bọn hắn mang các ngươi cùng đi!

- Chung gia chủ, ngươi không phải nói vậy!

Mọi người chuẩn bị rời đi không khỏi tức giận.

Nghe vậy, Chung Khiếu cười nói:

- Trước kia, là ta thật không ngờ, bọn người Phong Kình huynh rõ ràng có khí phách như vậy, cho nên, xin phiền toái mọi người.

Tiếng nói vừa ra, một lát sau, tất cả mọi người trong kết giới đều nhíu mày lại, một cổ hàn khí, không khỏi xông lên trong lòng, không hổ là chủ nhân một phương thế lực, tâm tư lại kín đáo ác độc như thế!

Ở trước mặt mọi người, nói chỉ cần rời đi thì sẽ được bình yên rời đi, đây chỉ là sách lược của Chung Khiếu, mục đích chính là để phân hóa tấm lòng nhất trí của mọi người.

Dưới uy hiếp tánh mạng, ai có thể thản nhiên được

Mà khi thật sự có người muốn rời đi, Chung Khiếu liền thay đổi. . . Thủ đoạn này, càng thêm âm hiểm.

Mọi người bị vây trong kết giới đã không phải đồng lòng nữa, như vậy, nếu không được những người lưu lại trong kết giới tiếp nhận, bọn hắn chỉ có thể nghe theo lời Chung Khiếu thôi.

Nếu không, Chung Khiếu sẽ không tha bọn hắn rời đi, mà tiếp tục lưu lại trong kết giới, cũng không có khả năng được bọn người Phong Kình chiếu cố.

Loại tình huống này, muốn sống, nhất định phải làm theo lời Chung Khiếu, dù sao trong lòng những người này đều rõ ràng, hôm nay tình thế song phương không thể nghi ngờ là bên phía Hải Vực Phong Thành chiếm thượng phong.

Mà nếu làm theo lệnh Chung Khiếu sẽ phải trực tiếp đối mặt với bọn người Phong Kình, vào lúc này, mọi người không có khả năng bình hòa được, cái gọi là khuyên bảo, rất có thể sẽ là một hồi chém giết.

Người Hải Vực Phong Thành không cần làm gì đã khiễn những người nơi anyf tự giết lẫn nhau, thủ đoạn không thể nói là không cao minh, mà nếu chém giết, mặc kệ ai thắng ai thua, đối với bọn người Chung Khiếu đều sẽ là ngư ông đắc lợi.

Nếu như vạn nhất bọn người Phong Kình không địch lại có chỗ tổn thương, như vậy, trách nhiệm cũng sẽ không do người Hải Vực Phong Thành gánh chịu, bởi vì bọn hắn từ đầu đến cuối cũng không hề làm gì cả.

Phần thủ đoạn này quả thật cực kỳ ngoan độc!

Vô luận như thế nào, không phải đến lúc vạn bất đắc dĩ, phải ra tay thì bọn người Chung Khiếu cũng không muốn quá mức đắc tội với bọn Phong Kình, bởi vì bọn hắn biết rõ, thế lực sau lưng bọn Phong Kình nếu như liên hợp lại, cunghx không phải Hải Vực Phong Thành có khả năng chống lại được.