Đế Quân

Chương 52-53: Phong Ba Triều Đình


Tiêu Một tất nhiên thật không ngờ, cùng trong lúc Diệp Thước tìm hắn , thì tại một con phố dài khác còn có một trận chiến đấu dễ dàng . . . . Mà vào lúc Tiêu Một đối mặt mưa phùn đầy trời mở miệng mắng Thần Dạ, Diệp Thước đã lại thay đổi một chiến trường nữa.
Sáng sớm hôm nay ở Đế đô rất bất an.
Vẻn vẹn là thời gian một buổi sáng còn chưa trôi qua, Tiêu Một, huynh đệ Trường Tôn gia, trưởng tôn Đồng gia, lớp người trẻ tuổi ưu tú nhất Ngô gia .v..v..., đều bị Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên đã lâu không xuất hiện gây thương tích.
Ngoài ra huynh đệ Trường Tôn gia bị thương càng là nghiêm trọng. Tuy không nguy hiểm đến tánh mạng, cũng để lại cho bọn họ một nỗi đau vĩnh viễn đều không thể chữa khỏi!
Không chỉ như thế, việc làm ăn của mấy nhà này trong đế đô cũng trong buổi sáng này đã bị một đám người lai lịch không rõ vây công. Chúng cũng không dùng thủ đoạn đấm đá mạnh mẽ gì, chỉ là xuất ra chứng cứ cưỡng ép mấy nhà này buộc mua buộc bán . . . .
Càng làm cho người trong đế đô kinh ngạc chính là, đương kim Nhị hoàng tử điện hạ, Thần gia Tam công tử Thần Nguyên lại bị người tập kích ở trên đường. Tất nhiên chưa từng trọng thương, nhưng cũng hung hăng làm nhục nhã thể diện của bọn họ.
Hoàng thất, Thần gia, đại biểu cho tồn tại đứng đầu Đại Hoa hoàng triều, lại có người dám càn rỡ vuốt râu cọp!
Trong lúc nhất thời, Hoàng Thành chấn động. Vị Cửu ngũ Chí Tôn cao cao tại thượng ở chỗ sâu trong hoàng cung kia cũng không nhịn được , hạ lệnh các vị đại thần cùng những đương sự lập tức vào cung. Ngài muốn nắm được rõ ràng mọi thứ.
Chỉ là thật không ngờ, bất kể là Nhị hoàng tử Thần Nguyên, hay đám người Tiêu Một. Khi đối mặt hoàng đế bệ hạ tra hỏi lại cùng nói không rõ ràng lắm kẻ đã đả thương người của bọn họ là ai. . . .
Trong cung điện nguy nga, hoàng đế ngồi ở chính giữa, văn võ đại thần đứng hai bên. Còn trước mặt xếp thành hàng chữ nhất, đúng là mấy người đương sự !
Trên long tọa , hoàng đế vẻ mặt tối sầm nhìn mấy người phía dưới kia. Cơn ớn lạnh kia dường như phảng phất phải làm cho khắp đại điện đông cứng lại.
Thân là Cửu Ngũ Chí Tôn, có lẽ cả thiên hạ thì lực điều khiển của ngài không phải rất đúng chỗ. Thế nhưng những chuyện đã phát sanh trong đế đô Hoàng Thành này, nếu muốn hoàn toàn giấu diếm với ngài là không có khả năng!
Đám người Nhị hoàng tử phía dưới rốt cuộc là bị ai đánh tổn thương, hoàng đế biết rõ ràng trong lòng. Tuy nhiên, mấy người khổ chủ này đầy miệng toàn là không rõ ràng lắm hung thủ là ai. Nên ngài thân là hoàng đế rốt cuộc cũng không thể không có chút chứng cớ nào lại đi tìm hai người đả thương bọn họ kia để trả thù.
Tất nhiên làm như vậy cũng là có khả năng. Nhưng thân phận khiến cho , nếu như hoàng đế bệ hạ cũng có thể cố tình không nhìn tới pháp luật và kỷ cương như thế, vậy đám thần tử phía dưới chẳng phải là cũng có thể làm theo sao? Đến lúc như vậy, Đại Hoa hoàng triều có lẽ sẽ kéo dài sự hỗn loạn của tiền triều.
Đương kim hoàng đế, vốn cũng tự nhận mình là một vị hiền quân , nên tất nhiên không thể khai sáng trào lưu này, để tự đào phần mộ cho chính mình. Ngoài ra, hai tên hung thủ hiện ra trước cái nhìn của mọi người kia, cũng khiến người khác quá mức kinh hãi.
Tuổi còn nhỏ, một thân tu vi đã là cao như thế. Vậy trước mắt, khi mà còn không có kế sách vẹn toàn để một lưới bắt hết bọn họ thì hoàng đế bệ hạ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không, một khi một người trong đó thoát ra ngoài đế đô, rời khỏi Đại Hoa hoàng triều, thì tương lai liền sẽ mang lại cho Đại Hoa hoàng triều những phiền toái lớn lao.
Thế giới này, chính là thế giới mà võ đạo tối thượng. Thực lực của hoàng thất mặc dù không kém, nhưng cũng vẻn vẹn xưng vương xưng bá trong Đại Hoa hoàng triều mà thôi.Nhìn khắp cả thế gian, Đại Hoa hoàng triều thật sự không coi là cái gì.
Đạo lý này, hoàng đế đều hiểu rõ ràng hơn rất nhiều so với bất cứ người nào ở đây .
Nhưng biết rõ kẻ đả thương con mình là ai, ngược lại không thể đưa bọn họ ra công lý. Loại cảm nhận này thật sự rất khó chịu!
Một hồi yên tĩnh như thể vạn vật diệt vong, tình cảnh không một tiếng động lan tràn khắp cả trong đại điện làm người ta đặc biệt nghẹt thở!
Mắt nhìn hoàng đế không thể tránh được, đứng ở vị trí cao nhất bên trái, sắc mặt Trường Tôn Mạt càng thêm tối sầm. So sánh với vết thương mà những người khác phải chịu, hai đứa cháu lão cả đời này chỉ sợ đều phải. . . .
Vừa nghĩ đến đây, Trường Tôn Mạt tức giận, không đếm xỉa gì đến đang ở đâu mà bùng phát. Ánh mắt nhìn thẳng vào phía đối diện, chỗ một ông lão đang nhắm mắt dưỡng thần mà lớn tiếng quát:
- Diệp Vô Địch, chuyện này hôm nay, ngươi nhất định phải cho lão phu một cái công đạo. . . .
- Công đạo, công đạo cái gì?
Ông lão tên là Diệp Vô Địch mở mắt, dùng một loại ánh mắt ngu ngốc nhìn Trường Tôn Mạt, mà nói:
- "Không hiểu ra sao cả , lão phu cũng không có chọc giận ngươi, muốn công đạo cái gì?
- Diệp Vô Địch, ngươi đừng khiến lão phu phải phỏng đoán, rõ ràng là đang giả bộ hồ đồ. Nói thiệt cho ngươi biết, hai đứa cháu của lão phu , nếu mà thật sự vô phương chữa khỏi thì Diệp gia ngươi từ đó cũng đừng hòng sống yên ổn.
Trường Tôn Mạt gầm lên.
- Trường Tôn Mạt, ngươi coi lão phu Diệp gia sợ Trường Tôn gia ngươi sao?
Diệp Vô Địch cũng là quan to đương triều. Bị người uy hiếp vỗ vào mặt mà không chút động lòng, thì cái mặt này của lão đúng là bị chà đạp không ra gì.
- Đủ rồi, các ngươi có thân phận gì, lại ở chỗ này chanh chua chửi đổng như đàn bà thì còn thể thống gì?
Ngồi trên cao cao, hoàng đế bệ hạ vỗ mạnh long tọa một nhịp mà quát:
- Trường Tôn đại nhân, chuyện này, trẫm nhất định sẽ tra rõ ràng, trả lại lẽ phải cho ngươi.
Nói xong, ngài nhìn Diệp Vô Địch mà trầm giọng nói:
- Diệp đại nhân, chuyện hôm nay đã phát sanh , mọi người trong lòng cũng có chỗ hiểu. Trẫm ở chỗ này, mặc dù tịnh không có bằng chứng hành động, nhưng, tổng thể vẫn có thông báo. Nói cách khác, nếu như chuyện như vậy phát sinh trên người hung thủ, thì pháp luật và kỷ cương Đại Hoa ở đâu. Mà ngươi Diệp đại nhân, trong lòng ngươi lại sẽ có cảm tưởng như thế nào ?
- Ngày khác, nếu như ngươi cũng đến để xin trẫm làm chủ cho ngươi, thì việc làm chủ này, trẫm nên làm như thế nào cho ngươi ?
Đại điện nguy nga, lập tức vang vọng một hồi âm thanh chấn động. Tất cả mọi người thật không ngờ, hoàng đế bệ hạ lại cũng có hành động uy hiếp này? Xem ra, việc hôm nay, xác thật đã khiến cho trong lòng hoàng đế bệ hạ cảm giác được uy hiếp rất lớn.
Diệp gia, chính là tồn tại trong quân gần với Thần gia.
Đều nói một núi không thể dung hai hổ, có Thần gia đứng đầu đè nặng, người của Diệp gia tự nhiên có cảm giác bị kiềm chế gấp bội. Cho nên, quan hệ hai nhà một mực cũng có hơi căng thẳng.
Nhưng hoàng đế thật không ngờ, đám tiểu bối con cháu hai nhà lại có quan hệ tốt như thế. Vì Thần Dạ, Diệp Thước kia lại có khả năng gây ra những chuyện chấn động như thế.
Liên tưởng đến tu vi cùng thực lực của Diệp Thước hiện nay . . . . Nếu như không hoàn toàn bóp chết đầu mối này, để rồi thật sự khiến cho hai nhà Thần Diệp cùng đi tới một chỗ, thì đủ loại kế sách của hoàng đế, sẽ càng khó có thể thi hành hơn .
Cho nên, vạn bất đắc dĩ, ngay trước mặt văn võ cả triều, hoàng đế bệ hạ cũng đành phải dùng loại thủ đoạn không quá quang minh để đánh Diệp Vô Địch một phen.
" Trẫm là không dám hành động thiếu suy nghĩ với Thần gia hắn, nhưng Diệp gia ngươi vẫn còn không đảm đương nổi sự cẩn thận từng li từng tí của trẫm!"
Diệp Vô Địch nhướn mày lên, ẩn giấu tức giận vào trong lòng mà cung kính nói:
- Bệ hạ, những lời ngài đã nói, cùng lời của Trường Tôn lão nhi nói, cựu thần thật sự có hơi không hiểu. Bởi vì, cựu thần cũng vừa mới nghe được trong đế đô xảy ra này một loạt hỗn loạn, cựu thần đều vẫn còn không còn kịp tra xét kĩ một phen đến tột cùng là làm sao vậy, thì đã bị bệ hạ triệu đến nơi này. Hiện tại, ngài sai cựu thần cấp cho thông báo, xin thứ cho cựu thần sợ hãi, thật sự không biết nên thông báo như thế nào.
- Diệp đại nhân. . . .
- Bệ hạ !
Diệp Vô Địch tiếp tục nói:
- Cựu thần biết nói như vậy, sẽ làm cho trong lòng bệ hạ rất khó chịu. Nhưng mà, những câu này của cựu thần là thật. Thần thật sự không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ là như thế nào. Nếu như bệ hạ không tin, cựu thần xin thề với trời, nếu như trong những lời đã nói , phàm là có một câu nói sai, không quản tất cả mọi người trên dưới Diệp gia , cuộc đời này, về tu vi võ đạo sẽ không có chút xíu thăng tiến, trong tương lai, càng là cửa nát nhà tan, không chết tử tế được!
Lời nói đã kết thúc, nhưng âm thanh vẫn còn ong ong chấn động vang dội!
Văn võ cả triều, bao gồm hoàng đế bệ hạ trong đó, mọi người hai mặt nhìn nhau. Tất cả mọi người biết, hai hung thủ kia là ai. Nhưng Diệp lão nhi lại vẫn phát ra lời thề như vậy, chẳng lẽ là lão thật sự không biết?
Trong thế giới võ đạo tối thượng, bất cứ người nào cũng sẽ không lấy con đường võ đạo để nói giỡn. Phát ra lời thề nặng như vậy, tựa hồ Diệp Vô Địch thật sự không biết quá sâu!
Một lát sau, trong lòng Hoàng đế lạnh lùng cười một tiếng. Không biết quá sâu, xác thật, trừ mấy người đương sự ra thì thậm chí chỉ có hai hung thủ kia mới biết được tình hình cụ thể và tỉ mỉ là cái gì. Còn những người khác, vẻn vẹn chỉ biết là ai làm.
Diệp Vô Địch tất nhiên rất coi trọng lời thề này, nhưng đến tình trạng tự bào chữa không cho phép phản bác thì vẫn còn thiếu chút cự ly nữa. Diệp Vô Địch chỉ là thề về việc không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ, cũng không phải thề về chuyện không hiểu rõ tình hình. Những trò chơi chữ thế này, hoàng đế bệ hạ ngài mới là đại cao thủ.
- Diệp đại nhân, hiện tại, trẫm bất kể ngươi biết được bao nhiêu, chuyện này trẫm liền giao cho ngươi đi làm. Ba ngày sau, trẫm cùng văn võ cả triều muốn từ chỗ ngươi nghe được một câu về chân tướng tình hình cụ thể và tỉ mỉ!
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Vô Địch biến đổi không rõ ràng. Xác thực như trong lòng Hoàng đế suy nghĩ, xảy ra chuyện lớn như vậy, ngoài Nhị hoàng tử cùng Thần gia Tam công tử bị tập kích ra, Diệp Vô Địch lão lại có thể nào không biết đại khái.
Sai lão đi thăm dò rõ ràng, không phải nói rõ để khiến cho Diệp Vô Địch lão tự tay trói cháu của mình mang lên đại điện, giao cho hoàng đế bệ hạ xử lý sao?
Nếu là những đứa cháu khác thì cũng thôi, nhưng là Diệp Thước. . . . Ngay cả là trong lòng Diệp Thước đã không coi Diệp gia trở thành là gia tộc của chính mình, thì Diệp Vô Địch cũng không có khả năng từ bỏ Diệp Thước.
- Diệp đại nhân, chuyện này quan hệ đến hoàng thất cùng Thần gia, còn có mặt mũi các vị đại nhân. Liền phiền toái lão đi tra tốt một phen đi!
Bên cạnh, Trường Tôn Mạt miệng thơn thớt cười bụng một bồ dao găm mà nói.
Một ý định giết người, cực kì nhanh chóng xẹt qua . . . . Diệp Vô Địch đang lúc trầm tư suy nghĩ muốn mở miệng thì, một tràng tiếng bước chân điềm tĩnh, từ xa đến gần, lại trong thời gian ngắn ngủi mấy hô hấp đã đi tới trong đại điện. . . .
- Trường Tôn lão nhi nói không sai, Diệp lão nhi, ngươi hãy tra tốt một phen. Bổn vương cũng muốn biết rõ ràng, rốt cuộc là ai lớn mật như vậy, dám càn rỡ như thế ở đế đô , còn dám đả thương Nhị hoàng tử và Thần Nguyên nhà ta?
Bóng người hiện ra, văn võ cả triều, cho dù là ai, cho dù trong lòng có yêu thích người này hay không thì đều là hoặc cung kính, hoặc khách khí hô:
- Lão Vương Gia, làm sao ngài phải đến đây?
Hoàng đế bệ hạ ngồi trên cao, giờ phút này cũng không cách nào ngồi yên được nữa bèn đứng dậy cười hỏi:
- Hoàng thúc, lão nhân gia ngài đến đây đi, làm thế nào cũng chẳng sai ai tới thông báo trước một tiếng?
- Hắc hắc!
Tiến vào đại điện, từ trong miệng Thần lão gia tử liền có một tràng tiếng cười quái dị bắt đầu vang lên.
- Bổn vương cũng không nghĩ sẽ đến đây. Chỉ là, có quá nhiều người, hiện nay cũng không thèm nhìn đến Bổn vương . Không có biện pháp, Bổn vương cũng chỉ đành phải đứng ra để hỏi một câu kiến giải.
Thần lão gia tử nói một phen, khiến cho trong lòng văn võ cả triều cũng có vài phần sợ. . . .
Mặc dù trong lời nói của lão gia tử chỉ là nhắc đến chuyện đã xảy ra hôm nay, là bởi vì đứa cháu Thần Nguyên bị người đả thương. Nhưng, ánh mắt của lão lại không nhìn vào người Diệp Vô Địch , mà là sau khi đảo qua hoàng đế bệ hạ và Trường Tôn Mạt liền một mực nhìn thẳng vào trên người Nhị hoàng tử.
Hành động như thế nói lên điều gì, người ở chỗ này không có ai không biết. Bởi vì chuyện đã xảy ra trong đế đô vẫn không thể gạt được bất cứ người nào đứng ở chỗ này.
- Lão Vương Gia. . . .
Thần lão gia tử phẩy phẩy tay, cắt đứt lời nói của Nhị hoàng tử, chuyển sang nhìn về phía Diệp Vô Địch mà nói:
- Diệp lão nhi, đã lâu không gặp .
- Vâng, đã lâu không gặp. Thân thể lão Vương Gia vẫn cứ khỏe mạnh như ngày trước, làm cho người ta vui mừng.
Diệp Vô Địch ôm quyền, hơi cung kính ân cần thăm hỏi.
Diệp Vô Địch trong lòng cũng là rất bất đắc dĩ. Quan hệ hai nhà một mực rất căng thẳng, bởi vì có Thần lão gia tử nên đã gắt gao áp chế lão ở phía dưới. Cho nên, nếu như có cơ hội, Diệp Vô Địch không ngại hất bay tảng đá lớn trên đầu của lão, sau đó cứ thế đánh nát, khiến cho tảng đá sẽ không có khả năng áp đảo đè lên trên đỉnh đầu lão.
Quan hệ tốt đẹp giữa Diệp Thước cùng Thần Dạ, Diệp Vô Địch sớm có nghe thấy. Vốn tưởng rằng chẳng qua là liên quan đến tình nghĩa bạn bè lúc còn bé chơi đùa với nhau. Cũng là không ngờ rằng, chính tình nghĩa lúc còn bé, không những không bị tình huống chia lìa mấy năm gần đây làm yếu đi. Ngược lại vì Thần Dạ, Diệp Thước còn gây ra những chuyện làm kinh ngạc người đời như thế.