Đế Quân

Chương 443: Nguy cơ (2)

Mà cỗ lực đạo to lớn này thế nhưng để cho Thần Dạ hoàn toàn không có lực phản kháng, hắn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, hồn phách tự thân từng điểm bắt đầu hướng bên ngoài ý thức không gian di động...

Mà trong phiến thiên địa mênh mông này, một đạo lực lượng linh hồn kia của Thần Dạ đã bị cắn nuốt!

Lực lượng độc đan vốn là cắn nuốt, lấy thôn phệ sinh cơ của Linh nhi mà sống, mà nơi phát ra liền là phiến thiên địa này!

Điểm này Thần Dạ đã sớm biết, cũng chính là hắn biết nơi phát ra nguy hiểm, bất quá lực lượng linh hồn của hắn đã cùng với lực lượng thôn phệ này so đấu qua một phen, ban đầu mặc dù là mượn lấy lực lượng của Thiên Đao, còn có cõ khí tức thần bí không biết xuất hiện ở trong đan điền chính mình, đây mới khiến cho Thần Dạ thành công ngăn cản.

Nhưng từng có kinh nghiệm như vậy, hoặc nhiều hoặc ít sẽ để cho linh hồn lực tự thân có một chút sức chống cự.

Trên thực tế cũng là như thế, khi linh hồn lực mới vào phương thiên địa này, mặc dù cảm giác được lực trùng kích thật lớn, nhưng vẫn là có thể kiên trì, cho nên Thần Dạ mới dám tiếp tục đi tới.

Chính hắn cũng hiểu được, cuối cùng lực cắn nuốt cường đại không phải là hắn có khả năng chống đỡ được, nhưng làm cho Thần Dạ không ngờ rằng chính là ở thời điểm không cách nào ngăn cản, cuối cùng sẽ nhanh chóng bị cắn nuốt sạch, hơn nữa ngay cả hồn phách trong không gian ý thức vào lúc này cũng muốn phá thể mà ra.

- Cái này phiền toái lớn rồi!

Thần Dạ không khỏi cười khổ một tiếng, hồn phách một mực bị liên lụy, không thể đoạn đi chút nào, mà chỉ cần rời khỏi không gian ý thức, như vậy đã có thể gọi là hồn phi phách tán.

Lấy tu vi hiện tại của hắn, hồn phách ly thể liền đại biểu tử vong!

Càng làm cho Thần Dạ cảm thấy thúc thủ vô sách chính là rõ ràng lực lượng liên lụy là từ trong thân thể Linh nhi dữ dội tuôn ra mà đến, nhưng mà Thần Dạ liền hết lần này tới lần khác cảm ứng không được sự tồn tại của cỗ lực lượng này.

Đây cũng chính là nói, mặc dù Thần Dạ muốn tự cứu cũng là không có chỗ hạ thủ.

Cái này rất giống như một người sống không duyên cớ gặp phải một con quỷ, biết rõ quỷ đang không ngừng công kích hắn, nhưng mà hắn không thấy được rốt cuộc quỷ ở địa phương nào, mặc dù cái người sống này có một thân năng lực không tầm thường cũng là không làm gì được con quỷ này.

Tình huống hiện tại của Thần Dạ chính là như thế!

Bất quá hắn cũng không phải là người cam nguyện chờ chết.

Hai tay vung lên, Thần Dạ lập tức ngồi xếp bằng xuống, tâm thần vừa động, Đại Tịch Diệt tâm thuật lập tức vận hành, hắn làm cho chính mình tiến vào trong tu luyện.

Hồn biến cũng không hỏng mất, hồn phách tùy thời đều đang tu luyện, mà chỉ cần bản thân Thần Dạ tiến vào trong trạng thái tu luyện, như vậy trạng thái của hồn phách sẽ càng thêm tốt hơn.

Thần Dạ muốn mượn loại phương pháp này để chống đỡ lực kéo của cỗ lực lượng cường địa kia, về phần có hữu hiệu hya không, Thần Dạ đều chỉ có thể làm hết sức rồi.

Ở trong tu luyện như vậy thật giống như là thi chạy với tử thần, quả nhiên cỗ lực lượng lôi kéo cường đại kia đến từ trong cơ thể của Linh nhi tựa hồ là nhỏ đi một chút, tối thiểu là tốc độ của hồn phách tiến ra bên ngoài là chậm hơn một chút.

Nhưng Thần Dạ cũng không vì vậy mà thanh tĩnh lại, bởi vì hắn cũng không biết xõ lực kéo này lúc nào sẽ biến mất, có thể biến mất hay không?

Cho nên nếu muốn chân chính giải quyết xong cái nguy cơ này vẫn là muốn chặt đứt liên lục của lực kéo với chính mình.

Lúc này Thần Dạ còn chưa tìm được chỗ của lực kéo, cũng là không cách nào đem nó chặt đứt, nhưng hắn tin tưởng mình chỉ cần lực kéo còn ở trong không gian ý thức của mình dẫn dắt hồn phách, như vậy chính mình chung quy sẽ đem nó tìm được.

Tự nhiên nếu như ở trước lúc chính mình còn chưa tìm được mà hồn phách liền đã ly thể rồi, vậy thì cái gì cũng đều không cần rồi.

Đây là một cuộc chạy đua, mà đặt cược thắng bại chính là tính mạng của mình, liền trở thành phần thưởng của người thắng trận duy nhất!

Đỉnh núi Hắc Long Sơn phảng phất như bị ngăn cách thành một thế giới riêng biệt!

Bên này thế giới đại chiến hỗn loạn vẫn còn tiếp tục, kình khí huy vũ khắp nơi, nơi nơi đều tràn ngập sát ý bén nhọn, nhưng phía bên kia lại vô cùng yên tĩnh làm cho người ta có cảm giác đã đi vào một không gian không có tiếng động.

Song, chính là ở trong thế giới không tiếng động này là có nguy cơ hung hiểm nhất.

Lúc Thần Dạ tu luyện nhìn như cực kỳ bình tĩnh, nhưng chỉ có chính hắn mới biết được, hồn phách của hắn đã ở biên giới không gian ý thức, chỉ thiếu chút nữa là muốn hoàn toàn rời đi.

Đến lúc này, vô luận là tâm tính của Thần Dạ có bên bỉ như thế nào thì hắn cũng không có cách nào vẫn duy trì trạng thái tỉnh táo…

- Không thể tiếp tục như vậy được nữa.

Thần Dạ chợt rút ra khỏi trạng thái tu luyện, tinh thần căng thẳng, dùng toàn lực khống chế hồn phách tự thân, giống như kéo co muốn túm hồn phách quay trở về, hắn cũng không biết hành động như vậy cuối cùng là có tác dụng hay không, nhưng thật sự hắn cũng không còn có biện pháp nào khác nữa.

Thời gian vẻn vẹn chỉ trôi qua trong một thời gian, hồn phách bị tâm thần vất vả lắm một túm được chỉ trong giây lát liền giống như nước lũ tuôn trào, oanh một tiếng chạy ra khỏi không gian ý thức.

Sắc mặt của Thần Dạ dần dần trở nên tái nhợt, chợt biến thành xanh mét một mảnh, hắn cũng không kịp cảm thủ cảm giác hồn phách rời đi rốt cục là như thế nào, ý thức của hắn liền hoàn toàn mất đi…. Giác quan cả người của hắn dần dần mất đi!

Trong không gian vô biên vô hạn, có một đạo không biết là U Linh hay là tàn hồn vẫn du đãng không mục đích ở chỗ nào, hắn không có khái niệm về thời gian, cũng không có khái niệm về phương hướng, chẳng qua chỉ là du đãng không biết mệt mỏi, phảng phất như đây là số mệnh của hắn.

Vẫn luôn du đãng không ngừng ở trong này, khiến tàn hồn này giống như đã trở nên thích ứng với hoàn cảnh chung quanh, dần dần cũng không hề cảm thấy xa lạ đối với một mảnh thiên địa hắc ám này, ngược lại dường như hắn còn thấy thích nơi này, dần dần xem nơi này là nhà của mình.

Nhưng ngay khi tàn hồn này sắp sửa thích ứng, vĩnh viễn cũng không nghĩ sẽ rời đi, thì một đạo hào quang nhàn nhạt đột nhiên nhanh chóng hiện ra ở trên một mảnh thiên địa này.

Cùng lúc đó một đạo thanh âm yếu ớt cũng nhẹ nhàng vang dội.

- Đại ca ca, tỉnh lại đi! Đại ca ca, mau trở lại!

Thanh âm rất nhẹ nhưng vang dội ở bên cạnh tàn hồn, hơn nữa cũng giống như không hề phiêu tán đi, vĩnh viễn phiêu đãng giống như tiếng sấm rền, khiến thế giới hư vô yên tĩnh này bị chấn động giống như muốn long trời lở đất.

Tàn hồi kia sau khi được tiếng nói nhẹ nhàng này dẫn dắt liền nhanh như tia chớp điên cuồng lao về phía hào quang kia, chỉ chốc lát sau đã đi tới nơi.