- Hiện tại tuy đại ca ca đang lo lắng chuyện của hắn, nhưng đại ca ca nhất định hiểu rõ phải có đủ thực lực mới có thể giải quyết hết mọi phiền toái, bởi vì nếu nói hiện tại có cái gì có thể hấp dẫn đại ca ca nhất định là có liên quan với võ đạo. Nương, ngài tùy tiện cho đại ca ca một chiêu thức hoặc là công pháp nào đó, nói không chừng sẽ khiến cho đại ca ca…
Mắt đẹp của Tử Huyên sáng ngời:
- Đúng vậy! Ta sao lại không nghĩ tới cách nào cơ chứ?
- Hì hì!
Linh nhi cười đùa nói:
- Tất cả tâm tư của mẹ đều ở trên người của đại ca ca rồi mà, cái này gọi là trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường nha.
- Tiểu nha đầu, con nói nhăng nói cuội gì đấy?
Tử Huyên lập tức cảm thấy bên tai đang từ từ đỏ lên.
- Nương, người thẹn thùng rồi, he he, xem ra con nói không sai rồi. Thật ra ngoại trừ lam cho đại ca ca mê muội võ đạo ra, còn có một việc có thể giúp cho đại ca ca không suy nghĩ nhiều nữa, đó là phải khiến cho đại ca ca cùng người…
- Tiểu gia đầu, con đừng có ở đây mà ăn nói xằng bậy, có tin ta xé rách miệng của con không hả?
Tử Huyên tức giận, tuy Linh nhi hiểu chuyện nhưng hình như lại biết quá nhiều việc?
- Ha ha, Linh nhi, ngươi lại chọc cho nương của ngươi tức giận sao?
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Thần Dạ vẫn mang theo vẻ mệt mỏi trên mặt từ từ đi ra.
- Thần Dạ, sao không nghĩ ngơi thêm một chút nữa?
Tử Huyên sợ hãi kêu lên một tiếng, âm thầm cầu nguyện những lời vừa rồi hắn đừng nên nghe được.
- Nghỉ ngơi một chút là được rồi, với lại nhìn thấy Linh nhi tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.
Thần Dạ mỉm cười, đưa tay bế Linh nhi lên.
Tử Huyên cũng không ung dung như vậy, nàng nhìn Thần Dạ nói:
- Ngươi thật sự không có việc gì chứ?
Thần Dạ vốn muốn lắc đầu, nhưng sau khi nhìn thấy thần sắc của Tử Huyên lại cười khổ một tiếng, nói:
- Ngươi yên tâm đi, ta vẫn chưa yếu ớt đến như vậy, sỡ dĩ có thể như vậy là do cảm thấy có lòng nhưng không đủ lực, tâm lực lao lực quá độ mà thôi.
Tử Huyên không nói thêm lời nào nữa, vẫn nhìn chằm chằm hắn như trước.
Không biết Thần Dạ là bởi vì bị nhìn như thế nên xấu hổ, hay là hiểu rõ cái gì đó mà lại dời tầm mắt của mình xuống dưới, lời nói tâm lực lao lực quá độ, hắn đã từng nghĩ chính mình có thể hình hình dung như vậy sao?
- Tử Huyên!
Cũng chỉ một lát, Thần Dạ lại lần nữa ngẩng đầu, ánh mắt có một loại kiên định như có như không:
- Ta trở nên mềm yếu chỉ một lát là được rồi, có lẽ là do áp lực quá lớn, nhưng ta tin tưởng mình có thể gắng gượng trải qua, chiến đấu của ta cho tới bây giờ đều không phải là vì một mình ta. Ngươi có thể bớt lo được rồi!
Tử Huyên nhẹ gật đầu, móc ra một ngọc gian tản ra khí tức cổ xưa, sau đó đưa cho Thần Dạ, nói:
- Đây là một chiêu thức sau khi ta diệt Lý gia đã lấy được, tên là Hàn Nhật Xạ Nguyệt Tiến, ta nghĩ ngươi sẽ cảm thấy rất hứng thú với nó.
- Hàn Nhật Xạ Nguyệt Tiến!
Mày kiếm của Thần Dạ khẽ nhảy lên, quả nhiên trong đồng tử của hắn đã toát ra ánh sao bất thường.
- Hàn Nhật Xạ Nguyệt Tiến!
Đối với Thần Dạ mà nói, vũ kỹ này có lực hấp dẫn rất mạnh!
Tuy Lý Thiên Hòe là cao thủ cảnh giới Thông Huyền, nhưng lực phòng ngự của quỷ thi cũng là cực kỳ kinh người, hơn nữa sau khi chịu đựng qua ba lần lôi kiếp, thực lực cỡ như Trầm Nhất Sơn muốn làm cho quỷ thi yên lặng cũng cần phải tốn khí lực rất lớn.
Mặc dù Lý Thiên Hòe mạnh hơn so với Trầm Nhất Sơn chỉ một chút, nhưng chỉ một kích liền có thể phá tan phòng ngự của quỷ thi, làm cho quỷ thi không còn một chút sức chiến đấu nào, từ đó có thể thấy vũ kỹ Hàn Nhật Xạ Nguyệt Tiến này vô cùng cường đại.
Nếu như không phải ngày đó lại vừa vặn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì sau khi Lý Thiên Hòe chết Thần Dạ nhất định sẽ tự mình đi tới Lý gia, tự mình đoạt lấy vũ kỹ này.
Tay nắm lấy ngọc giản cổ xưa, Thần Dạ hít một hơi thật sâu, lực lượng linh hồn chợt từ trong mi tâm lướt ra, sau đó tiến vào trong ngọc giản, chỉ một lát sau, hình như có một đạo quang mang chợt lướt ra bao phủ hết cả người hắn.
Trong nháy mắt, Thần Dạ chỉ cảm thấy quanh mình xuất hiện biến hóa long trời lở đất, thời điểm tinh thần của Thần Dạ đọng lại tụ vào một điểm, đắm chìm vào trong thế giới hư ảo này, “Nhãn” tiền lập tức lóe lên lưu quang dị sắc.
Ở phía trước bắt đầu xuất hiện một mảnh thanh mang sáng chói, mà ở bên trong thanh mang này có một thanh trường cung dài chừng hơn mười trượng đang lẳng lặng trôi lơ lửng!
Một luồng chấn động đáng sợ làm người nghe thấy kinh hãi, chậm rãi từ trong trường cung lan ra ngoài, khiến cả thế giới hư vô này đều bị chấn động phát ra từng vòng rung động làm da đầu của người khác bị tê dại.
Ở phía trên trường cung kia, có ba mũi tên nhọn đang lẳng lặng đứng sừng sững, để lộ ra phách đạo vô tận, thậm chí còn mang cả khí tức hủy diệt!
Ánh mắt của Thần Dạ đã đắm chìm ở trên trường cung và mũi tên nhọn, thanh mang sáng chói lặng yên lưu động, nhìn như không hề theo quy tắc, nhanh lại mang theo từng đường vân khó hiểu.
Những điều này cũng đủ để chứng minh, Hàn Nhật Xạ Nguyệt Tiến chính là vũ kỹ cực kỳ cường đại, mà vũ kỹ bình thường không hề phức tạp giống như vậy, hơn nữa ở bên trong ngọc giản giống như đang tồn tại một không gian độc lập.
Hai mắt của Thần Dạ không kìm được mà hiện lên một vòng cực nóng, ngày hôm này hắn rất cần thực lực, mà một bộ phậ vô cùng quan trọng có thể tạo thành thực lực chính là vũ kỹ.
Không chút do dự, Thần Dạ tiến lên trước, nhanh như thiểm điện lao về phía trường cung.
- Ông!
Không đợi Thần Dạ tới gần, trong sự bao vây của thanh mang ngập trời, chấn động đáng sợ trong nháy mắt liền biến thành một mũi tên nhọn, nhanh chóng phá không tiến về phía Thần Dạ!
Đối mặt với một kích bất ngờ thế này, Thần Dạ chưa từng có chút ngoài ý muốn, nếu như mỗi người ai cũng có thể tu luyện mọi vũ kỹ thì sẽ không có vũ kỹ gọi là cường đại.
Phàm là võ học có uy lực càng lớn thì điều kiện tu luyện sẽ càng thêm hà khắc!
Ngay bây giờ, nếu như Thần Dạ không thể ngăn cản được một mũi tên này… vậy thì hắn chỉ có thể xem nhưng không thể dùng đối với Hàn Nhật Xạ Nguyệt Tiến này.
Nhìn mũi tên nhọn sắp đến gần mình, Thần Dạ đứng bất động như núi, lực lượng linh hồn đột nhiên ngưng tụ biến thành bộ dáng một thanh đạo, chợt nặng nề vỗ xuống.
Nơi này là thế giới hư ảo chứ không phải là thế giới chân thật, mà tiến vào đây cũng không phải là bản thể của Thần Dạ mà là lực lượng linh hồn của hắn, cho nên lực lượng linh hồn có thể tận mọi khả năng iến công, trừ phi ngăn cản không nổi cứng rắn bị đuổi ra ngoài ngọc giản mới thôi.
Bởi như vậy cũng đồng nghĩa với việc là bị thất bại.