Thần Dạ nhẹ thở ra một hơi, chợt nắm lấy tay hai vị huynh đệ, cười nói:
- Huynh đệ gần nhau, không sợ thiên hạ! Có các ngươi ở bên cạnh thật là tốt quá!
- Huynh đệ gần nhau, không sợ thiên hạ, nói rất hay!
Diệp Thước cười to, mặt hướng về phía Linh tiên sinh, nói:
- Mỗi một năm hoàng triều Đại Hoa có biết bao nhiêu cao thủ, mặc dù đếm không hết nhưng ta lại chưa bao giờ đại chiến với cao thủ Thông Huyền.
- Hắc hắc, Diệp Thước, ngươi đừng quên trước khi quay trở về, ta đã gặp được một vị cao thủ Thông Huyền, mặc dù cảm ứng được người này rất cường đại, nhưng cuối cùng ta vẫn toàn thân quay trở về.
Thiết Dịch Thiên há miệng cười một tiếng đi về phía Linh tiên sinh, vừa đi vừa nói:
- Giờ người nào tới trước đánh với tiểu gia ta mấy chiêu, để cho tiểu gia biết được cái gì gọi là Thiên Ngoại Thiên, Nhân Ngoại Nhân, nếu không tiểu gia vẫn sẽ kiêu ngạo như vậy, thế thì thật không tốt.
- Muốn chết!
Bộ dáng không xem ai ra gì trong mắt như vậy làm cho ánh mắt của Linh tiên sinh khẽ run lên, cước bộ khẽ động trực tiếp hiện ra trước người Thiết Dịch Thiên.
Song còn không đợi hắn có bất kỳ cử động gì, Diệp Thước đã quỷ dị biến mất không thấy gì nữa, khi xuất hiện lần nữa thì quạt trắng đã mở ra, giống như lưỡi giao sắt hung hăng cắt về phía sau lưng của Linh tiên sinh.
- Hắc hắc!
Thiết Dịch Thiên quái dị cười một tiếng, bàn tay nắm chặt, thiết côn khổng lồ xuất hiện sau đó đập xuống đầu của Linh tiên sinh.
Vừa ra tay liền biết được hai người này không giống bình thường. Hai năm không gặp, mà tu vi của Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên đã đạt tới cảnh giới Trung Huyền thất đoạn….
Trong lòng Thần Dạ tràn ngập khổ sợ, chính mình có được Thiên Đao và điện Cổ Đế, ở trên đường cũng gặp gỡ được rất nhiều, nhưng hôm nay cũng chỉ mới ở cảnh giới Trung Huyền nhị đoạn mà thôi….
Không phải Thần Dạ đang ghen tị hai vị huynh đệ có thiên phú tu luyện, mà là…
Với tiềm lực kinh người của Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên, tương lai bọn họ nhất định sẽ cao cao tại thượng, nhưng vào lúc này lại vì mình mà đắc tội với Thiên Nhất Môn.
Mặc dù bọn họ nói trở về là vì Diệp gia và Thiết gia, nhưng Thần Dạ làm sao lại không hiểu rõ suy nghĩ thật sự của hai vị huynh đệ này chứ.
Nắm trong tay hoàng triều này không biết bao nhiêu năm, Thần Dạ cũng có thể hiểu được nội tình của Thiên Nhất Môn cao thâm như thế nào, nếu như Thiên Nhất Môn phái tới là những cao thủ thật sự, như vậy thì huynh đệ ba người bọn họ hôm nay sẽ không có một con đường sống.
Nhưng cho dù là như vậy, Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên vẫn thản nhiên tới đây!
Tình huynh đệ này không gì có thể thay thế!
Bọn họ vì mình có thể không để ý tới tiền đồ, không để ý tới sinh tử, như vậy chính mình có thể vì bọn họ làm những gì chứ?
- Đao Linh!
Thần Dạ bỗng nhiên quát lên:
- Hôm nay các ngươi không thể chết được, bất kể kết cục cuối cùng là cái gì, ngươi và điện Cổ Đế phải che chở cho hai vị huynh đệ của ta rời đi!
- Chủ nhân…
- Ta biết ngươi muốn nói cái gì, yên tâm đi, những chuyện mà Thần Dạ ta có thể làm thì Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên nhất định cũng có thể làm được!
Đao Linh lập tức im lặng, hắn hiểu rõ ràng Thần Dạ có ý gì, nếu như lý trí một chút sẽ không thể đáp ứng yêu cầu của người này, nhưng tình cảm huynh đệ của ba người này, ngay cả khí linh như hắn cũng có thể cảm nhận được.
Không biết đã trải qua bao nhiêu năm rồi, năm đó ở trong nguy cơ tồn vong sinh tử, mặc dù hắn không có hai huynh đệ Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên ở bên bảo vệ, nhưng vẫn có một chút tình cảm huynh đệ không giống với loài người…
Năm đó hắn không ngăn cản được khiến điện linh điện Cổ Đế vẫn ngủ say đến bây giờ, bây giờ hắn làm sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt Thần Dạ!
Nhẹ nhàng nói xong, Thần Dạ nghiêm nghị cười khẽ:
- Kế tiếp chính là cùng các huynh đệ thống thống khoái khoái đánh một trận mới được!
Kèm theo lời nói của Thần Dạ, ở trên giữa không trung tựa như có Lôi Vân quay cuồng, chợt có một luồng khí tức vô cùng nóng bắt đầu khởi động ở trong Lôi Vân, một hồi lâu sau, một luồng năng lượng Huyền Khí từ trong cơ thể Thần Dạ không ngừng ào ào tuôn ra, tiến vào trong Lôi Vân này.
Cuối cùng một cánh tay dài mấy trượng, trong suốt sáng lấp lánh nhanh như tia chớp hiện ra.
Cự chưởng vừa ra chính là điên cuồng hấp thu linh khí thiên địa ở xung quanh, ở bên trong loại cắn nuốt này, cự chưởng dùng tốc độ mắt thường có thế thấy được dần dần trở nên to lớn, dần dần tựa như che lấp cả hư không, làm cho không gian trở nên ảm đạm đi rất nhiều.
Động tĩnh của Thần Dạ cũng khiên hai người Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên chú ý, hai người cùng nhau cười to:
- Huynh đệ chúng ta đã lâu rồi không liên thủ đánh một trận với người khác, Thần Dạ, đến đây đi!
- Tốt, nhìn thử xem huynh đệ chúng ta liên thủ có thể giết chết được cao thủ Thông Huyền hay không?
Bầu trời nhất thời một trận ầm ầm vang dội khắp nơi, trong hư không bắt đầu âm u giống như ngày tận thế đã đến, cự chưởng kia giống như xé rách hết mọi trói buộc trong không gian, nặng nề chụp về hướng Linh tiên sinh!
- Trong một khoảng thời gian ngắn không thấy, không nghĩ tới Thần Dạ thế nhưng lại nắm giữ được uy lực kinh người như thế.
Trong lòng Trầm Nhất Sơn run rẩy, nói:
- Huyễn tiên sinh, ta đi trợ giúp Linh tiên sinh!
Dứt lời Trầm Nhất Sơn liền cử động thân người, nhanh như sao băng đi về hướng Thần Dạ, nhưng khi hắn vừa mới cử động, một đạo kiếm khí bén nhọn đã phá không mà đến, khí tức cuồn cuộn biến thành bình chướng vô hình ngăn cản ở trước người của hắn.
- Người nào?
Trầm Nhất Sơn gầm lên.
- Thiên Nhất Môn các ngươi nên có một chút tiền đồ đi, chỉ là ba người trẻ tuổi mà cũng muốn hai cao thủ Thông Huyền cùng nhau ra tay hay sao?
Từ sâu trong hoàng cung, một đạo thanh âm thanh túy từ từ truyền đến.
- Nếu như bổn tọa không đoán sai thì ngươi hẳn là người của Kiếm Tông phải không?
Huyễn tiên sinh kia bỗng nhiên xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm về chỗ sâu trong hoàng cung kia, trầm giọng quát hỏi.
- Nếu như đã biết thì nên đàng hoàng một chút đi, bằng không thì… người của Thiên Nhất Môn không hề được Kiếm Tông bọn ta để trong mắt đâu.
- Hắc hắc…
Huyễn tiên sinh tức giận cười:
- Tiểu bối, nếu như trưởng bối Kiếm Tông của ngươi ở chỗ này thì có lẽ bổn tọa còn có thể kiêng kỵ mấy phần, còn chỉ bằng ngươi thì đừng có mơ. Nếu như không phải bổn tọa cho Kiếm Tông mặt mũi, ngươi cho rằng ngươi có thể núp ở trong hoàng cung này sao?
- Những lời nói này của ngươi ra sẽ nói rõ cho trưởng bối Kiếm Tông của ta biết, đến lúc đó…
- Không cần đến lúc nào nữa, ngươi cũng không có mạng để đợi đến lúc đó đâu!
- Có phải không?
Kiếm khí ngăn cản ở trước người Trầm Nhất Sơn đột nhiên giống như thủy triều phô thiên cái địa tuôn ra, vào thời khắc này một thân ảnh ở sâu trong hoàng cung dữ dội lướt ra, sau mấy hơi thở đã xuất hiện trước người Trầm Nhất Sơn.