Chính vì thế nên Thần Dạ mới càng thêm khát vọng tình thương cha mẹ!
Nhưng Linh Nhi. . . .
- Phụ thân của nàng. . . . Thần Dạ, chúng ta đừng nói những chuyện này có được không, ngươi bị thương không nhẹ, mau trở về nghỉ ngơi đi!
Tử Huyên cường lực áp chế thống khổ trong lòng, nhưng sao có thể được, trong ánh mắt của nàng, đau thương và thống khổ cực độ, ngay cả thanh âm cũng trở nên khàn khàn.
Thần Dạ lạnh lùng cười cười, nói thật nhỏ:
- Ngươi không nói, ta cũng có thể đoán ra một hai, chẳng có gì ngoài nguyên nhân thân thể Linh Nhi, hắn muốn vứt bỏ nên mới rời đi, có đúng không?
- Hắc hắc!
Thần Dạ lạnh giọng cười quái dị:
- Tốt cho một người làm cha, tốt cho một người làm chồng! Hắn cũng có bản lĩnh đấy, lại nhẫn tâm như vậy!
Nhân gian vốn có quá nhiều bi kịch, Thần Dạ hai thế làm người đã thấy quá nhiều người vô tình, thế hệ vô tình, chuyện vô tình rồi, tựa hồ vì gặp quá nhiều nên nhân tâm hắn cũng đã dần chết lặng.
Thần Dạ vốn tưởng rằng, dùng tâm tính của hắn, vốn thân là người ngoài cuộc, nhìn người nhìn chuyện đều sẽ tương đối tiêu sái một chút, nhưng tới giờ hắn mới hiểu được, người khác nhân tâm như thế nào, hắn không biết, nhưng tâm của hắn lại nói cho hắn biết, hắn không thể nào thờ ơ với chuyện như vậy được!
Nhìn qua Tử Huyên, trong đầu của hắn, rất dễ dàng nổi lên một bức họa.
Trong bức họa này, một mẫu thân bất kể như thế nào đều ôm trong lòng hi vọng, lưng cõng con gái, cô độc hành tẩu trên thiên nhai lộ, vì bệnh con gái mà dốc hết tất cả cố gắng.
Có lẽ đoạn đường này, bởi vì có con gái ở đó nên mẫu thân cũng không cảm thấy cô độc, nhưng lòng của nàng, nhất định sẽ cô độc, đó là bởi vì, người mà nàng yêu nhất, vào lúc mà nàng cần hắn nhất thì hắn lại rời bỏ nàng và... con gái!
Dưới nắng gắt, Thần Dạ một mực trầm mặc, trong hai mắt xao động lộ ra đủ loại sát ý băng hàn và thương tiếc đau lòng cùng với lo lắng, chúng cứ không ngừng luân chuyển.
- Thần Dạ!
Sau khi khẽ gọi, Tử Huyên lại không nói gì nữa, nàng hiểu rõ Thần Dạ đang suy nghĩ gì, lời này nàng không cách nào nói tiếp được, chỉ có trong lòng có một cổ dòng nước ấm lặng lẽ xuất hiện, sau đó, lập tức nước vọt khắp toàn thân của nàng.
Bảy từ qua, chưa bao giờ nàng lại cảm thấy bầu trời xanh thẳm như thế. . . .
Bảy năm rồi, từ sau khi biết Linh Nhi trúng phải Tiên Thiên chi độc, cho dù là người thân cận nhất thì cũng đều rời bỏ nàng và Linh Nhi mà đi, chưa từng nghĩ qua, một người xa lạ không hề quen biết lại cho mẹ con các nàng sự quan tâm chân thành tha thiết nhất như thế.
- Đừng nói gì nữa, ta đi điều dưỡng thân thể đã, ngươi cũng đáp ứng ta, không chỉ phải chăm sóc tốt Linh Nhi mà hy vọng trong lòng ngươi cũng không được đnáh mất, càng nên tin tưởng ta, ta nhất định có thể khiến Linh Nhi khôi phục lại.
- Ngươi đã giữ vững được nhiều năm như vậy, tuy rằng rất khổ, nhưng cũng đáng giá, đúng không?
Nghe vậy, Tử Huyên lại tựa như đứa bé, dùng sức gật đầu. . . . Sao không đáng giá chứ!
- Vậy ta đi trước đây!
- Thần Dạ, cám ơn ngươi!
Lang thang thế gian nhiều năm, sớm đã khiến Tử Huyên đối với thế giới này không còn chút khát vọng nào nữa, cũng chưa bao giờ cảm thấy, thế gian lại còn ấm áp như thế, nhưng hôm nay. . . .
- Ngươi đừng như vậy, khiến cho giống như mình rất vĩ đại vậy!
Lúc thấy trên mặt Tử Huyên trong chốc lát lại toát ra thần sắc tựa như thiếu nữ, tâm thân Thần Dạ lập tức kịch liệt run rẩy, nữ tử này, vì con gái đã tiêu phí khoảng thời gian đẹp nhất đời mình để bôn ba khắp nơi, chỉ vì an nguy của con gái.
Nhắm mắt lại, Thần Dạ cũng có thể tưởng tượng được, những năm qua, nàng một mình mang theo con gái, đồng thời chịu đau khổ và bất lực còn phải luôn giữ hy vọng, còn phải cho con gái hi vọng, đi vào một con đường không thấy tương lai
Dù trong lòng nàng biết rõ, có đoạn đường kế tiếp sẽ vẫn phải thất vọng, nhưng nàng lại chưa bao giờ buông tha.
Những năm này, khổ nàng rồi!
Tình thương của mẹ, vĩ đại như vậy sao? Năm đó trên Bắc Vọng Sơn, vì có thể để cho mình sống sót, mẫu thân không phải đã nguyện ý trả giá hết thảy, kể cả tánh mạng của nàng sao!
Thần Dạ không dám nghĩ, nếu quả thật có một ngày, Linh Nhi thật sự rời khỏi thế giới này, nử tử trước mặt này có biến thành cô hồn dã quỷ hay không? Tựu như chính mình trong trí nhớ vậy
Đi trên Thiên Nhai Lộ có người nào có thể làm bạn với nàng, có thể giải đi cô độc tổn thương trong lòng nàng đây?
- Tử Huyên, ta cam đoan với ngươi, mặc kệ trả giá bao nhiêu, dù phải đặt cược cả đời này, ta cũng muốn tạo ra cho Linh Nhi một tương lai như cổ tích!
Thốt ra lời lẩm bẩm, lại như tiếng sấm rền khiến Tử Huyên không dám tin. . . .
Thế lực Hoàng triều ở Đại Thiên Phủ cũng không cường đại, cho nên, lực lượng phòng ngự ở bên ngoài Đại Thiên Phủ Chủ tự nhiên cũng không cách nào đánh đồng được với đại phủ.
Nhưng nó thủy chung vẫn là nhất phủ chi chủ, nên uy nghiêm tất không thể thiếu
Trước phủ đệ cực kỳ im ắng, người lui tới phần lớn đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn vào kiến trúc kia.
Thế lực cũng không quá cường đại, đó cũng chỉ là đối với những thế lực lớn trong Đại Thiên Phủ thôi, ở trong mắt người bình thường, trong mắt tiểu thế lực, Đại Thiên Phủ Chủ vẫn cao không thể chạm!
Hôm nay trước cửa phủ đệ cũng có vài phần hỗn loạn, Đại Thiên Phủ Chủ rất ít hiện thân trước mặt người khác đi ra ngoài cửa lớn, tự mình đón một thiếu niên sắc mặt thoạt nhìn liền biết hết sức yếu ớt vào trong phủ.
Một màn này, chẳng những khiến người qua đường nhìn thấy kinh ngạc, cho dù là đám thủ vệ cũng cảm thấy hiếu kỳ, người thiếu niên đến tột cùng là ai, rõ ràng được lễ ngộ bực này!
- Thuộc hạ Tô Lập, tham kiến tiểu thiếu gia! " Tinh xảo trong phòng khách, Đại Thiên Phủ Chủ đại lễ thăm viếng, cái kia thần sắc, kinh sợ!
Trên mặt ghế Thần Dạ, nhìn xem Tô Lập, thần sắc hắn có chút ngốc trệ.
Lúc ở Đại Tuyên Phủ, Sở Vô Ly cũng hành lễ, nhưng giữa hai người lại khác nhau quá lớn.
- Không lâu trước, Vương gia thân hạ mệnh lệnh, từ nay về sau, vị trí gia chủ Thần gia sẽ do tiểu thiếu gia ngài kế nhiệm, kể cả Vương gia trong đó, mệnh lệnh do tiểu thiếu gia đưa ra đều phải tiếp nhận vô điều kiện!
- Vị trí gia chủ!
Thần sắc Thần Dạ bắt đầu dần ngưng trọng, từ sau khi nói lời kia với Sở Vô Ly là hắn đã biết, lão gia tử nhất định sẽ ủng hộ mình, đây là việc trong dự tính.
Từ nay về sau, Thần gia hưng vong sẽ đều đặt ở trên vai mình, mặc dù trên thực tế Thần Dạ vốn đã gánh vác trách nhiệm này, nhưng hiện giờ lại khác nhau rất lớn.
- Tô thúc thúc xin đứng lên!
Thần Dạ đưa tay, một lát sau, nghiêm nét mặt nói:
- Tô thúc thúc, ta muốn biết, đối với quyết định này của lão gia tử, ngươi có cách nhìn thế nào?