Quả nhiên là Hoàng Hậu. Những lời Thần Trung nói ra một phen vừa rồi hình như sớm bị vứt lên chín tầng mây. Trước mắt bà nhìn Thần Dạ, trên mặt hiện ra rành rành vẻ yêu thích. Dáng vẻ kia, chân tướng đúng là của một người mẹ vợ nhìn con rể, càng xem càng hoan hỉ. - Hoàng thúc, ngài có con cháu thật tốt a! - Đa tạ Hoàng thượng khích lệ! Yến hội lần này đây tự nhiên có mục đích. Bởi vậy, phản ứng của Thần lão gia tử cùng Thần Dạ thì hoàng đế cùng Trường Tôn Mạt một mực chú ý mật thiết. Thấy hai người bọn họ chưa từng có quá nhiều đề phòng, Hoàng thượng lập tức nhìn sang Tôn lão đầu, thấy lão có hơi gật đầu thì một lát sau ngài bèn đằng hắng cổ họng, ra vẻ thành ý mà cười nói: - Lão Vương Gia, chúc mừng ngươi ! - Hiện ra đi! Thần Dạ đuôi lông mày nhướn lên một cái, sâu trong nội tâm một mực bắt đầu khởi động ý định giết người. Thiếu chút nữa, hắn liền vô phương áp chế. Đến mức mà hiện tại hai mắt hắn, còn may do ba người hoàng đế trong điện đang mải chú ý đến Thần lão gia tử. Nếu không nhất định có khả năng nhìn thấy, ánh mắt của hắn đã không trộn lẫn chút xíu tình cảm nhân loại! Nhìn Trường Tôn Mạt, một ý định giết người lướt qua cực kì nhanh chóng rồi mất ngay. Thần lão gia tử thản nhiên hỏi: - Ngày sinh của bổn vương chưa đến, tại sao hỉ? - Ha hả, việc vui trong đời , lại há chỉ có một loại? Trường Tôn Mạt thập phần ôn hòa cười nói. Tựa hồ việc vừa rồi chưa bao giờ phát sinh vậy: - Hôm nay thết yến, lão phu cả gan mượn danh nghĩa Hoàng thượng mời lão Vương Gia cùng lệnh tôn đến đây, kỳ thật là muốn làm mai mối cho lệnh tôn. - Làm mai mối? Không biết là cô nương nhà nào? Thần lão gia tử vẫn bình tĩnh đáp lời. Nhưng mà, Thần Dạ cũng biết, bản thân nội tâm gia gia kỳ thật đã tràn ngập một ý định giết người! Mà sự thật cũng là như thế, trong trí nhớ sáu năm sau, khi Thần gia gặp biến cố, lão gia tử dẫu chưa từng đại khai sát giới nhưng lúc ấy đã giết một người, mà người này chính là Trường Tôn Mạt! Với địa vị ở trong triều của Trường Tôn Mạt , muốn lão tự mình đến làm mai mối thì đối tượng là ai, không cần phỏng đoán cũng biết. Kết thân cùng hoàng gia đâu phải là chuyện xấu, mà có lẽ đó là ước mơ tha thiết của rất nhiều người. Như vậy hôm nay, đối với Thần Dạ thì cùng xứng đôi trong hoàng gia chỉ có một vị công chúa. Vị công chúa này . . . . Trường Tôn Mạt có hơi đắc ý, nhưng vừa muốn mở miệng thì ánh mắt Thần lão gia tử phát lạnh, liền trầm giọng nói cắt đứt lời của lão: - Cháu của Bổn vương tuổi còn nhỏ quá. Hơn nữa còn có Bổn vương tự mình xem xét cho nó. Không nhọc ngươi lo lắng hộ! Lại thêm một lần nữa bị mất mặt, sắc mặt Trường Tôn Mạt lập tức liền trở nên cực kỳ khó coi. Hoàng đế không nhịn được phẩy phẩy tay, cắt đứt sự đối chọi gay gắt giữa Thần lão gia tử và Trường Tôn Mạt. Mặt rồng mơ hồ tức giận, lấy sự uy nghiêm của bậc đế vương mà nói: - Chuyện này vốn là ý định của trẫm, chỉ là không tiện tự mình mở miệng cho nên mới nhờ Trường Tôn đại nhân đứng ra làm mai mối. Thế nào, hoàng thúc đối với điều này rất có thành kiến? - Xin hỏi bệ hạ, chính là Huyền Lăng Công Chúa kia? Thần lão gia tử không tiện trực tiếp phản bác, chỉ còn có thể kiên trì hỏi. Hoàng đế gật đầu, ánh mắt hình như có hơi mập mờ. Thế nhưng dường như nghĩ tới điều gì, nên lập tức bắt đầu kiên quyết. - Quả nhiên là nàng! Thần lão gia tử đã sớm đoán được, quả nhiên như thế! Nhìn vẻ mặt hoàng đế , Thần lão gia tử không khỏi lộ ra một nụ cười.Nhưng nụ cười này cũng ẩn chứa một vẻ cực kì lạnh lùng. . . . Trên đại điện nguy nga, hoàng đế vẫn là hoàng đế. Không còn cười nói như vừa rồi, khí thế vương giả lập tức hiện ra. Ngài nhìn Thần lão gia tử mà thản nhiên hỏi: - Hoàng thúc, ngươi cho rằng chuyện này như thế nào? Giọng điệu là hỏi, bên trong không được phép nghi ngờ cũng là thập phần sáng tỏ. Hỏi lần thứ hai, là Thần lão gia tử đã không chịu được nên cố tình không trả lời thẳng với ngài. Lão lập tức ngẩng đầu, trầm giọng hỏi: - Xin hỏi Hoàng thượng, chính là trong lòng đã định? Hoàng đế muốn ban hôn, không cần mở tiệc chiêu đãi cùng với hỏi han như vậy. Cứ trực tiếp hạ một đạo thánh chỉ là đã xong. Bởi ngài xem ra, thế này đã nể mặt Thần gia rất nhiều. Nếu như thế mà còn không cảm thấy được, Trấn Quốc Vương cho dù có Công Huân cực lớn, thì cũng là quá mức không biết cấp bậc lễ nghĩa . Thiên Tử giận dữ, máu chảy thành sông! Mặc dù hiện tại hoàng đế cũng không tức giận, nhưng bầu không khí trong đại điện đã là căng thẳng hơn vài phần. Nếu như kiếp nầy là kiếp trước, kí ức của Thần Dạ mà không sai thì sau một giây, bản thân lão gia tử nói thẳng vào mặt mà trực tiếp cự tuyệt hoàng đế ban hôn. Mà loại trực tiếp mặt đối mặt cùng đương kim cửu ngũ Chí Tôn, thì ngay cả khi trong lòng hoàng đế vẫn còn nhớ tới công lao của Thần gia, chỉ ngay trong lúc đụng chạm lần này đây liền đã biến mất tan thành mây khói. Thần Dạ tự nhủ sẽ không chờ đợi chuyện như vậy lại phát sinh một lần nữa . . . . Bỗng nhiên hắn đứng dậy kéo lão gia tử ngồi xuống , rồi chợt cao giọng nói: - Hoàng thượng, Thần Dạ là một kẻ thiếu niên, vốn không dám tùy ý xen mồm, như vậy có vẻ không có cấp bậc lễ nghĩa. Nhưng hôm nay ban hôn, nếu Hoàng thượng khiến cho Thần Dạ lại đây, thì nói vậy cũng là muốn nghe một chút ý tứ của bản thân Thần Dạ, có phải không? - Dạ nhi! Thần Dạ nhẹ nhàng gật đầu, hoàng đế tự có tôn nghiêm của hoàng đế. Hiện tại có lẽ ngài không thể đủ sức uy hiếp Thần lão gia tử, tương lai cũng không có khả năng uy hiếp được Thần lão gia tử. Nhưng mà, bản thân lão gia tử có thái độ như thế nào đối với hoàng thất, thì Thần Dạ biết rõ ràng nhất. Nếu như có khả năng, hắn tình nguyện chính mình chịu một chút ủy khuất, cũng muốn tranh thủ được thời gian tạm đủ vì Thần gia, vì cả chính mình . Nghe vậy, ở sâu trong mắt của hoàng đế cùng Trường Tôn Mạt tức thì thoáng qua một tia kinh ngạc. Lúc trước hoàng đế nói Thần Dạ thông minh, nhưng đó cũng chỉ là so sánh hắn đối với các bạn cùng lứa tuổi khác mà thôi. Còn hiện tại xem ra, Thần Dạ thông minh lại có vẻ gần như yêu nghiệt! Chuyện ban hôn lần này đây còn có hàm nghĩa cấp độ càng sâu xa hơn. Tất nhiên, trên dưới triều đình , phàm là những người biết đến tin tức kia thì đều hiểu rõ ý tứ phía sau là cái gì. Nhưng một người thiếu niên nho nhỏ Thần Dạ tựa hồ cũng đã nhìn ra, hơn nữa còn quả quyết xuất thủ, đã làm cho người ta phải cực kì khen ngợi. Và đối với Thần gia, hoàng đế và Trường Tôn Mạt càng kiêng kỵ hơn vài phần. Nếu như không có Thần Dạ, với tính tình nóng nảy của Thần lão gia tử , tuy nói những năm gần đây cũng đã tĩnh khí dưỡng tâm, nhưng khi sự việc liên quan đến Thần Dạ, thì lão nhất định một bước cũng không nhường. Đến lúc đó. . . . trong lòng Hoàng đế, lập tức bắt đầu có một chút hối hận!