- Tự nhiên không phải mặc kệ Thần tiểu thiếu gia, mặc dù cứu trợ nhưng cũng không phải chỉ mình tiểu thư ngươi, còn rất nhiều người có thể làm được mà!
- Những người khác, cũng không hiểu rõ Thần Dạ như ta, những người khác, cũng không thể khống chế Thiên Lâm Địa Huyễn Hương, ta cũng không muốn hại những người khác.
Trường Tôn Nhiên khẳng định, chợt ngẩng đầu, nói:
- Càn lão, ngươi đã nói không ngăn cản không phản đối mà!
Càn lão cười khổ không thôi:
- Tiểu thư, lão phu đi theo bên cạnh ngươi đã nhiều năm, lão phu dưới gối không có con cái, đã sớm xem ngươi là thân nhân duy nhất, cả đời này tự nhiên muốn thấy ngươi học có sở thành, đạt được sủng ái, sống thật vui vẻ. Bảo lão phu thấy tận mắt nhìn ngươi từ nay về sau mất đi tất cả, sao lão phu có thể đành lòng chứ?
- Càn lão, thực xin lỗi! Lần này cứ để cho ta tùy hứng một hồi đi, ta tin tưởng, có sự sủng ái của sư phó và ngươi, cả đời này, ta cũng sẽ không có gì cơ khổ cả!
Càn lão lắc đầu, nói:
- Ngươi còn chưa từng đi Tàn Dương Môn, còn chưa từng sinh hoạt trong môn, ngươi căn bản không biết tư tưởng mạnh được yếu thua, thực lực vi tôn ở trong thế giới tông môn những điều đó quả thật được thể hiện càng thêm rõ ràng
- Hôm nay, tất cả mọi người trong tông đều coi trong ngươi, cũng không phải vì dung mạo của ngươi, cũng không phải mưu trí, bọn hắn nhìn trúng chính là thiên phú tu luyện của ngươi, nếu mất đi cái này, tiểu thư, lúc đó bọn hắn sẽ coi ngươi không đáng một đồng!
Nghe vậy, Trường Tôn Nhiên nhẹ khẽ cười nói:
- Tông môn là giang hồ, Đế Đô Hoàng Thành cũng giang hồ, giữa cả hai không có gì khác nhau, ta sao lại không rõ? Nhưng đừng nói chỉ là trở nên không đáng một đồng, nếu có thể khiến Thần Dạ khôi phục như cũ, dù phía trước là núi đao biển lửa thì ta lại còn gì phải sợ?
- Tình của ta, hắn có thể không nhận, nhưng tình của ta ta lại không thể nào áp chế. Huống chi, ta cũng rõ, ta cứu hắn, ngày sau sao hắn có thể nhìn ta bị người khi nhục được?
Nghe nói như thế, Càn lão trong nội tâm thầm than, Trường Tôn Nhiên há lại nói chuyện nàng làm cho Thần Dạ biết, nàng là một nữ tử cực kỳ hiếu thắng, sao có thể dùng loại thủ đoạn này để giữ tim một nam tử được chứ?
Trong lòng Càn lão cực kỳ không tán thành Trường Tôn Nhiên làm như vậy, nhưng hắn hiểu được, chuyện mà nàng đã quyết định nhất định sẽ không đổi, nhất là đối mặt với Thần Dạ....
Sâu trong sơn động cực kỳ im lặng, ngay cả hô hấp của Trường Tôn Nhiên cũng trở nên nhỏ đến không thể nghe....
Nhìn qua Thần Dạ, Trường Tôn Nhiên khép người vào lồng ngực hắn, yên nhiên cười khẽ:
- Giờ khắc này, giữa ta và ngươi không có bất kỳ ngăn cách nào, không có quyền lợi cừu hận, càng không có thân bất do kỷ và không thể làm gì, Thần Dạ, ngươi cũng đã biết, từ sau khi ngươi rời khỏi Đế Đô, ta bao giờ cũng nhớ, cũng muốn thế này, chúng ta lúc nào mới có thể an tĩnh dựa vào nhau như thế này đây?
- Mặc dù ta cũng biết, loại yên tĩnh này sẽ không quá dài, nhưng ta cũng hài lòng rồi, về sau mặc kệ trong đầu ngươi có nhớ rõ đoạn trí nhớ này hay không, nhưng nó thủy chung tồn tại, vậy cũng đủ khiến ta tưởng niệm rồi.
Trong lúc nhẹ giọng nói khẽ, một đầu dây lưng lụa từ trong tay áo Trường Tôn Nhiên bắn ra như thiểm địa, đứng ở bên cạnh cửa sơn động, rồi sau đó nàng chống đứng người dậy, nhìn xem Thần Dạ, hàm răng cắn chặt, nói:
- Hai gia hỏa, các ngươi tránh đi một chút có được không?
- Ông ông!
Thiên Đao và Cổ Đế Điện, còn có Long Nguyên kia phảng phất như nghe hiểu được lời này, từ trong cơ thể Thần Dạ phi tốc trôi nổi ra, ngoài Long Nguyên ra, hai thứ kia đều là vật có linh, Trường Tôn Nhiên cũng không muốn một màn điềm mật, ngọt ngào nhất kiếp này của mình lại bị nhìn thấy, tuy bọn hắn không phải người!
Mà Thiên Đao và Cổ Đế Điện tựa hồ đã biết rõ Trường Tôn Nhiên sắp sửa làm gì, lập tức mang theo Long Nguyên bắn ra ngoài sơn động như mũi tên.
Chợt, nơi cửa sơn động, dây lưng lụa kia không ngừng lượn vòng, qua lại đan vào nhau, che kín cả sơn động lại
Mắt thấy cửa động bị phong bế, bên ngoài sơn động, Càn lão không khỏi thời dài một hơi, hắn cực kỳ đau lòng Trường Tôn Nhiên, nhiều năm ở chung, hắn đã sớm xem nàng như cháu gái ruột của mình, hi vọng nàng được tốt, hi vọng nàng tương la có thể có được một phương Thiên Địa và hạnh phúc thuộc về mình.
Nhưng, từ sau ngày này, Càn lão hiểu rất rõ, Trường Tôn Nhiên sẽ không có được Thiên Địa của mình, càng sẽ không có được hạnh phúc, mà tất cả điều này đều bởi vì Thần Dạ.
Nghĩ tới đây, Càn lão lập tức kìm lòng không được lộ ra một vòng lệ khí, hắn nhìn qua Thiên Đao và Cổ Đế Điện xoay quanh giữa không trung, nghiêm nghị quát nhẹ:
- Phiền toái hai gia hỏa các ngươi về sau nói cho Thần Dạ một câu, bảo hắn ngàn vạn không được phụ bỏ tiểu thư, bằng không cho dù lão phu hiện giờ đã không thể làm gì được hắn, nhưng cũng phải tìm hắn dốc sức liều mạng, không cho hắn sống khá giả.
Sâu trong sơn động, ánh mắt Trường Tôn Nhiên chưa từng dời khỏi trên người Thần Dạ nửa phần, có lẽ là sắp muốn bắt đầu, khuôn mặt nàng nhịn không được hiện ra vẻ ửng đỏ nhàn nhạt, càng ngày càng hồng, đến cuối cùng, ngay cả thân hình nàng cũng nhẹ nhàng run rẩy.
Răng ngà cắn chặt vào thời khắc này cũng chậm rãi buông ra, bàn tay như ngọc trắng run rẩy kéo lấy đai lưng bên hông chợt, quần áo nhẹ nhàng chảy xuống, một cỗ thân thể mềm mại như mỡ dê ngọc, hoàn mỹ vô hạ liền xuất hiện.
Thân thể mềm mại run rẩy, có vẻ đẹp câu hồn đoạt phách!
Trường Tôn Nhiên có chút thẹn thùng che lấy bộ phận trọng yếu trên cơ thể mình, nhìn Thần Dạ, nghĩ đến qua ngày hôm nay, người mà mình ngày nhớ đêm mong sẽ lại lần nữa như Hùng Ưng bay lượn trên mây xanh, nàng liền nhẹ nhàng nở nụ cười, nước mắt óng ánh ngưng tụ nơi khóe mắt cũng theo gương mặt chậm rãi chảy xuống!
Hai cỗ thân thể, nhẹ nhàng kề cùng một chỗ, có một đạo bạch quang nhẹ nhàng bao phủ xuống hai người, khiến ánh mắt cũng có chút mơ hồ, chỉ có giữa bạch quang kia dạt dào xuân quang, sáng chói tách ra ra!
Lúc cá nước tương dung, trong bạch quang bao phủ lại có một cổ khí tức khác thường từ từ tán phát ra!
Nếu có thể cảm ứng rõ ràng hẳn có thể phát hiện ra, khí tức khác thường kia chính là hương vị linh hồn đang chấn động, không phải thuộc về Thần Dạ, mà là từ trong cơ thể Trường Tôn Nhiên phát ra.
Linh hồn chấn động nhàn nhạt một mực quay chung quanh bên ngoài thân Trường Tôn Nhiên, giờ này khắc này, nàng và Thần Dạ chăm chú tương liên, nhưng cổ ba động này lại phảng phất như rãnh trời, sinh sinh ngăn cách lấy hai người, mặc dù gần trong gang tấc nhưng lại như thiên địa!
Trường Tôn Nhiên nhẹ nhẹ thở ra một hơi nhiệt khí, bờ môi dán ở bên tai Thần Dạ, quát nhẹ:
- Băng Tâm Tố Nữ Công!
Vừa dứt lời, linh hồn chấn động lại nhẹ nhàng run rẩy thoáng một phát, chợt, bạch quang bao phủ quanh thân cũng bắt đầu khởi động, tất cả linh hồn chấn động, giờ phút này bắt đầu nhanh chóng khởi động, lao vào thân thể Thần Dạ.