- Hoàng đế bệ hạ trời sanh tính đa nghi. Có một số việc, chỉ cần hơi chút có dấu hiệu là ngài liền có khả năng vô hạn mở rộng. Mặc dù e ngại với Trường Tôn gia ta, nên ngài tạm thời vẫn còn không có khả năng quá phận. Thế nhưng hạt giống này sẽ không ngừng mọc rễ nảy mầm, sớm muộn rồi sẽ không có kết quả gì tốt.
- Để cho sư phụ đến một chuyến, đối với hoàng thất, đối với Thiên Nhất Môn mà nói, đều là một việc kinh động sợ hãi....
Nói tới đây, đôi mắt Trường Tôn Nhiên chợt ảm đạm đi mãnh liệt:
- Ta không từ bỏ được Trường Tôn gia, bọn họ dù sao cũng là thân nhân của ta. Cho nên, nhất định sẽ càng ngày càng xa với Thần Dạ. Vì thế, ta phải nhanh một chút rời khỏi Đại Hoa hoàng triều. Chỉ có như vậy, mới có thể thu nhỏ cự li với Thần Dạ cho gần hơn.
Trường Tôn Nhiên tự giễu cười cười. Đột nhiên thân thể lập tức cứng lại, ở trong gương mặt lập tức có nỗi đau đớn khó lòng ức chế !
- Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?
Càn lão vội hỏi.
Trường Tôn Nhiên lắc đầu, bàn tay mở ra, đóa hoa Thiên Lâm Huyễn Hương kia trôi nổi ra, chợt hướng về một phương hướng nào đó mà nhanh chóng lao đi.
- Là Thần Dạ có nguy hiểm?
Càn lão trong nháy mắt đã hiểu rõ ràng. Lúc ở tại đế đô bị Vân Thái Hư chặn giết, cũng là chính là đóa Thiên Lâm Huyễn Hương này mới để cho Trường Tôn Nhiên có khả năng chạy đi cứu viện trong thời gian nhanh nhất....
- Càn lão, cấp tốc triệu tập tất cả các sư huynh sư tỷ vẫn còn chưa rời khỏi đây!
Trong khi Trường Tôn Nhiên đang nói thì đồng thời, xe lăn dưới thân nàng đã như tia chớp, cực kì nhanh chóng đi theo đóa Thiên Lâm Huyễn Hương mà vọt tới....
Lần trước cảm ứng được Thần Dạ có nguy hiểm, thì nàng cũng không có nhìn thấy, Thiên Lâm Huyễn Hương phải vội vàng như thế. Như vậy hiển nhiên, điều mà Thần Dạ lần này đây đang gặp, nhất định so sánh lần trước thì càng đáng sợ hơn rất nhiều!
Thân tại đế đô, cho dù có nhiều nguy hiểm, đều còn có người của Thần gia bên cạnh. Hiện nay, Thần Dạ là một mình một người!
- Một người thiếu niên ở thế giới phàm tục, trên người lại có được nhiều báu vật làm cho người ta đỏ mắt như thế. Lần này rời khỏi tông môn, cuối cùng cũng là không phải đi một chuyến không công.
Nhìn Thần Dạ đã bị Hỏa Diễm Phượng Hoàng bao vây kín, người kia hờ hững cười cười. Chợt thân thể di động, không phải là muốn đi giải cứu Vân Thái Hư, mà là nhanh tia chớp hướng về phía giữa không trung.
Nơi đó, có Cổ Đế Điện đang chậm rãi xoay tròn !
Món đồ có thể vây khốn đông đảo Võ Giả, lại chẳng phải thứ làm người khác động tâm sao ?
- Bịch!
Còn không có chờ người kia chạy tới chỗ Cổ Đế Điện thì nó đã hóa thành một đạo quang điện, thu hết đi tất cả tia sáng tím biếc rồi trực tiếp lao đi về hướng Thần Dạ đã hóa thành Hỏa Nhân.
Người kia bất giác có hơi ngẩn người rồi đột nhiên xoay người. Chỉ thấy Cổ Đế Điện đã xuyên qua bắn vào trong Hỏa Diễm. Sắc mặt người kia lập tức biến đổi, lực của Cổ Đế Điện hắn đã tự thể nghiệm qua. Có nó hỗ trợ, Hỏa Thần Lệnh vị tất có thể luyện hóa người thiếu niên ở bên trong.
Quả nhiên, sau khi Cổ Đế Điện tiến vào, liền có một đạo tia sáng tím biếc tuôn ra. Tức thì có thể thấy được, hỏa diễm vô cùng nóng rực lại cứ như vậy bị bức ra.
- Hắc!
Người kia cười nói quái dị:
- Ngươi biểu hiện càng xuất sắc, cái đó đã nói lên ngươi có phẩm bậc càng cao. Như vậy, càng hợp tâm ý của ta!
Trong tiếng cười quái dị, bàn tay người kia lần thứ hai đã hướng về phía Thần Dạ mà nặng nề nắm chặt. Một cỗ Huyền Khí cô đặc hào hùng nhanh chóng bắn ra dữ dội, nó hung hăng oanh kích ở trên đạo tia sáng tím biếc kia.
- Răng rắc!
Hình như âm thanh thủy tinh vỡ vụn vang lên, dước tác động của đòn đánh nặng nề, tia sáng tím biếc bị nứt ra một vết ở giữa, rồi chỉ sau chớp mắt đã biến mất bặt vô âm tín. Lệnh bài đã biến ảo ra Hỏa Diễm Phượng Hoàng kia, lại một lần nữa bao bọc lấy Thần Dạ vào trong.
Thế nhưng thần sắc của người kia cũng không thấy có nửa phần mừng rỡ. Tu vi của Thần Dạ, hắn biết phi thường rõ ràng. Quả quyết không có khả năng kiên trì lâu như vậy dưới tác động của Hỏa Thần Lệnh....
- Chấp sự đại nhân, mau cứu ta!
Lúc này, Vân Thái Hư tại một chỗ khác đang gào thét thê lương.
- Đồ vô dụng!
Người kia cũng không thèm nhìn tới, chỉ tiện tay phát ra một đạo năng lượng cô đặc dũng mãnh hướng tới Quỷ Thi. Còn bản thân hắn, cũng là vội vã xuất hiện ở trước Thần Dạ, vươn cánh tay ra trực tiếp xuyên qua không gian vào trong hỏa diễm.
Tuy nhiên, còn không có chờ cánh tay hắn va chạm vào Thần Dạ đang ở bên trong, thì một luồng khí nóng rực cũng không thuộc về Hỏa Thần Lệnh lại như cuồng phong thổi quét ra. Chỉ trong nháy mắt nó không chỉ có bức lui người kia, ngược lại còn bao bọc lấy Hỏa Thần Lệnh.
- Đây là có chuyện gì?
Người kia địa vị cao hơn Vân Thái Hư, tự nhiên hiểu biết đối với Hỏa Thần Lệnh càng rõ ràng thấu đáo hơn. Tiên Thiên Linh Bảo, một khi toàn lực phát uy thì đến chính hắn cũng không thể phớt lờ. Vậy mà người thiếu niên vẻn vẹn đang ở cảnh giới Sơ Huyền Bát Trọng kia chẳng những không hề bị đốt chết, mà xem ra tựa hồ còn có đủ sức đánh lại.
- Bịch!
Đúng lúc người kia vẫn còn đang chần chờ đó, Hỏa Diễm quay chung quanh trên người Thần Dạ vào giờ phút này, tất cả đều bị một đạo khí tức nóng rực khác bao bọc. Rồi tức thì chúng đánh lẫn nhau làm bùng phát mạnh ra những tiếng nổ ầm ầm.
- Hỏa Thần Lệnh?
Người kia giật mình la lên, hắn đưa tay vẫy một cái. Một chiếc lệnh bài với khí tức hơi có phong cách cổ xưa cực kì nhanh chóng quay trở lại trong tay của hắn. Nhưng lúc này, Tiên Thiên Linh Bảo Hỏa Thần Lệnh, khắp nơi có vết thương, chỉ còn dường như là một khối rác rưởi.
Sau khi vụ nổ mạnh qua đi, bóng dáng Thần Dạ lướt nhanh ra. Toàn thân hắn đang bị một cỗ khí tức vô hình nóng rực vây quanh. Lấy hắn là trung tâm, một vùng không gian mấy thước, tất cả thành mơ hồ!
Hỏa Diễm của Hỏa Thần Lệnh đích xác lợi hại, nhưng so ra vẫn còn kém ngọn lửa trong thế giới lòng đất....
- Cũng không nghĩ tới, trong các ngươi lại vẫn che giấu một vị cao thủ cảnh giới Thông Huyền.
Mặc dù đã phá được Hỏa Thần Lệnh, nhưng vẻ mặt Thần Dạ càng dè chừng hơn. Khó trách hắn có thể mạnh mẽ phá vỡ Cổ Đế Điện mà thoát ra.
- Thế nhưng....
Thần Dạ chỉ chỉ về phía Vân Thái Hư ở bên kia, lạnh lùng cười khẩy mà nói:
- Thiên Nhất Môn các ngươi, quả nhiên không là thứ tốt nào, ngay cả người của mình đều không sớm cứu!
Nghe vậy, người kia không thèm làm bộ mà cười một tiếng:
- Nếu như thực lực bản thân không đủ, phải chết cũng đã chết. Thiên Nhất Môn ta cũng không lưu phế vật.
- Có đúng không, vậy trước hết giải quyết Vân Thái Hư kia rồi hãy nói sau!
Vân Thái Hư tất nhiên bị Quỷ Thi dồn ép đến hiện tượng nguy hiểm vạn phần. Nhưng chung quanh còn có rất nhiều người của Thiên Nhất Môn. Người kia có khả năng không cứu, nhưng bọn họ cũng không dám coi tính mạng của Vân Thái Hư như không có giá trị gì!