- Võ Thiên Kỳ, từ sau khi cha mẹ ta chết, vì người của La gia ta mà ta sống không bằng chết, hiện tại cuộc sống như thế ta đã ghét rồi. Nếu ngươi muốn tiếp tục cưỡng bức ta như thế, hảo, vậy thì liền cùng chết!
Mí mắt Võ Thiên Kỳ không tự chủ được giật giật. Hai ba năm nay bức bách nàng, hắn tự cho là đã hoàn toàn khống chế được tính tình của thiếu nữ này. Cũng là thật không ngờ, vào tối nay, nàng lại bộc phát ra khía cạnh đoạn tuyệt tình cảm như thế !
- Tiểu tiện nhân, hôm nay, đến tột cùng ngươi và người thiếu niên kia nói những thứ gì?
Võ Thiên Kỳ hiển nhiên không ngu ngốc, lập tức làm cho hắn nghĩ tới chỗ mấu chốt.
La Linh lạnh nhạt cười cười, hờ hững nói:
- Những lời nói cùng công tử kia, tất cả đều là ngươi dạy, cũng không có nhiều lời. Ngoại trừ cái đó ra, công tử chỉ nói cho ta một câu. Hắn nói, để cho ta bảo trọng thật tốt, cho dù như thế nào, đều phải sống sót.
- Nhưng nếu như ngươi tiếp tục ra sức cưỡng bức như vậy thì ta cũng không tiếc gì mà chết!
Lửa giận trong mắt của Võ Thiên Kỳ đã dần dâng lên tới tột đỉnh. Một câu nói kia, đã là để cho hắn hiểu được, La Linh từ người thiếu niên đó, nhất định chiếm được một chút trợ giúp hoặc là ám chỉ. Nếu không phải như thế, thì La Linh một mực tâm niệm niệm muốn bảo vệ La gia, quả quyết sẽ không từ bỏ việc bảo vệ La gia.
- Hảo, hảo!
Thần sắc của Võ Thiên Kỳ trong nháy mắt bình tĩnh trở lại, hắn cười nói:
- Có tiểu huynh đệ kia cho ngươi chỗ dựa, ngươi tự cho là có thể sống rất tốt ở trong Cuồng Đao Quán. Ta cũng muốn nhìn một chút, đến tột cùng ngươi có bao nhiêu bản lĩnh để có thể khiến cho hắn bảo hộ ngươi một đời. Đồng thời, ta cũng không tin, một khi tình thế trấn Thanh Dương ổn định trở lại, hắn còn có thể đủ sức tiếp tục che chở ngươi.
Nói xong, Võ Thiên Kỳ xoay người bước dài rời đi. Ở trong khoảnh khắc này, ánh mắt sắc bén chợt lóe lên !
Mà nhìn theo bóng lưng hắn đi xa, cả người La Linh bất chợt trở nên bỗng nhiên mềm nhũn. Nàng bỗng cười khổ một tiếng, tự thì thầm:
- Công tử, thật xin lỗi, ta vốn không muốn làm như vậy. Thế nhưng, ta chỉ có thể nói như vậy mới có thể đủ uy hiếp Võ Thiên Kỳ. Công tử, thật xin lỗi !
Trong hôn ám, vẻ mặt La Linh càng tỏ ra bất lực. Tuy nhiên, đã có những tia kiên định và khát vọng vô cùng!
Gặp gỡ cùng La Linh là điều Thần Dạ thật không ngờ. Còn về phần muốn ngầm cho nàng một câu cam đoan, thì đó cũng thực sự không phải là Thần Dạ cố tình quá mức. Cho dù La Linh có đúng là tự nguyện đi vào Cuồng Đao Quán hay không, thì trước mắt hắn, nàng từ đầu đến cuối vẫn là người trong Cuồng Đao Quán.
Cho nên, Thần Dạ không thể không cẩn thận một chút. Lời cam đoan ngầm này có khả năng trở thành là cam đoan, cũng có thể trở thành là một câu thử dò xét.
Nếu như La Linh thật sự có chuẩn bị đề phòng mà đến, chỉ cần cười một cái cũng đã vượt qua. Còn nếu không, cũng có thể tạm thời bảo vệ cho nàng được vài ngày. Cả về hai mặt đều tốt đẹp, vậy cớ sao mà không làm ?
- Phong Tam Nương lại đi vắng ?
Đi tới chỗ ở của Phong Tam Nương, thấy nàng đi vắng thì Thần Dạ có hơi ngẩn người. Nữ nhân này, thật đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi....
Nếu nàng không có đây, Thần Dạ cũng không muốn ôm cây đợi thỏ. Hắn liền xoay người rời đi.
Mới đi xa còn không đến một trăm thước, đất trời đột nhiên nổi gió. Vầng trăng sáng trên trời cao lập tức chui vào giữa trong tầng mây. Tức thì tầng mây biến thành màu đen, càng ngày càng đen sì, cuối cùng là hắc ám vô biên vô tận!
Trời muốn mưa!
Nhìn tầng mây dày đặc, thì cơn mưa sắp sửa ập đến hẳn là sẽ không nhỏ, là trận mưa to!
Thần Dạ ngẩng đầu nhìn lên trời, đã có cảm giác chỉ hơi đưa tay là không thấy được năm ngón. Cũng là bởi vì nguyên nhân xung quanh tất cả đều là hoàn toàn đen sì, mà bầu trời phảng phất đã ở ngay trên đỉnh đầu. Tựa hồ giơ tay lên là liền khả đụng đến.
Nhưng chỉ chốc lát như vậy, Thần Dạ đột nhiên nhẹ nhàng nhíu nhíu mày!
Ở trong bóng tối vô biên vô tận này, hắn cảm ứng được một cỗ khí tức không giống tầm thường, tựa như lúc trước khi sinh ra trận mưa to xối xả. Không gian tự nhiên trở nên nặng trình trịch, mà số lượng loại khí tức nặng trình trịch thì thật sự nhiều lắm. Tất cả đều đè ép chung một chỗ, rồi lại biến thành một loại hủy diệt cực đoan!
Thần Dạ cũng hy vọng chính mình đã cảm ứng sai lầm rồi. Nhưng mặc dù là thân đang ở chỗ sâu trong hắc ám, hắn lại vẫn có thể dùng mắt thường nhìn thấy, dưới sự hủy diệt mà không gian chung quanh đang bị xé rách từng tấc từng tấc một !
Đây tuyệt đối không phải là tình trạng bầu trời hẳn phải có trước khi bão táp tới, sắc mặt của Thần Dạ không tự chủ được mà biến đổi nhiều lần!
- Ông ông! Ông ông! Ông ông!
Đang lúc Thần Dạ dùng lực lượng linh hồn mà cũng không cách nào cảm ứng được biến cố đang phát sinh, thì có một đạo dao động rất nhỏ bỗng đột ngột xuất hiện ở dưới bầu trời. Trong khoảnh khắc sau đó, nương theo dao động lan tràn thì không gian phàm là Thần Dạ có khả năng đủ cảm giác được, tất cả đều bởi vì dao động tràn ngập mà biến thành một chốn tựa như nồi nước đang đun sôi sùng sục, bởi vì không gian giống như đang quay cuồng!
Trong một dao động tràn ngập, sự hủy diệt đang lan tràn trong không gian lại cũng không cách nào ngăn cản. Hắn cứ từng bước lui về phía sau, mắt thấy như thể hắn sắp sửa hoàn toàn hòa tan vào trong không gian đó.
Nương theo loại quay cuồng càng thêm kịch liệt này, màn hắc ám trong không trung vào một thời khắc nào đó chợt bị xé rách mở ra một lỗ hổng. Tức thì, một đạo hào quang từ trên chín tầng trời đột nhiên xuất hiện!
Hào quang này, vừa giống như màu tím, lại giống như màu bạc. Tóm lại, nó có lực phá hoại cực kỳ cường đại!
Đến khi hào quang hiện ra, bỗng nhiên sự hủy diệt đang dồn ép từng bước trong không gian này, tất cả đều ào ào đổ vào trong lớp hào quang !
Hấp thu sự hủy diệt cực đoan này, từ bề mặt những tia sáng tím bạc xem ra chúng tịnh không có bất cứ biến hóa gì, cũng không làm cho nó gia tăng lực phá hoại quá nhiều. Nhưng rốt cuộc Thần Dạ vẫn cảm giác được, có một phiền toái lớn lao hiện tại sắp sửa bắt đầu rồi!
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!"
Chỉ trong tích tắc, sau khi tia sáng tím bạc hấp thu tất cả hủy diệt không ngờ lại hình như là một đạo Cửu Thiên Thần Lôi, từ trên trời cao bắn nhanh đến như tia chớp.
Một tia sáng tím bạc này đã bao trùm khắp cả bầu trời này. Nói cách khác, tất cả mọi thứ ở trong chốn thiên địa này đều là mục tiêu công kích của tia sáng tím bạc. Nhưng mà hiển nhiên, mục tiêu chính của hào quang là dao động kỳ lạ không sao trừ được ở trong thiên địa.
Bởi vì, Thần Dạ cũng tịnh không có cảm giác, tia sáng tím bạc dẫu có tiến hành phá hoại đối với vạn vật khác ở trong thiên địa. Nhưng tất cả vạn vật, đối với tia sáng tím bạc, cũng không có bất cứ sợ hãi nào, phảng phất như nó tịnh không tồn tại.